Chương 5
Mặc dù Lâm Duệ Hi trí nhớ hơn người, nhưng khi chép lại được phân nửa số thi từ thì cũng sức cùng lực kiệt, may mà kỳ hạ hoàn thành còn hai tháng. Lôi Hạo Tường sau khi đem chuyện trong đồ thư quán cùng sự vụ xử lý ổn thỏa, lập tức lần thứ hai ra ngoài thu thập thi từ. Dựa vào kinh nghiệm lần trước, lần đi này thuận lợi hơn rất nhiều.
Kỳ hạn sắp đến, Lâm Duệ Hi lại càng không dám lơ là, để hoàn thành công vụ, cũng là đề phòng kẻ gian lần thứ hai giở trò, y tạm thời dọn vào ở trong đồ thư quán. Lôi Hạo Tường sau khi trở về, biết được, cũng theo y vào đó ở, hai người cả ngày không ra khỏi thư phòng, ngoại trừ trở về phòng riêng nghỉ ngơi, còn lại toàn bộ thời gian đều cũng nhau
bả sao thi tập.
Qua hơn một tháng, thi tập chỉ cần tu chỉnh một lượt là có thể hoàn thành, thì đột nhiên, hoàng thượng hạ lệnh triệu kiến hai người nhập cung diện thánh. Ý tứ hoàng thượng sâu xa khó đoán, Lâm Duệ Hi nổi lên cảm giác bất thường, nhưng Lôi Hạo Tường vẫn chỉ cười cười nói: “Hiền đệ không cần lo lắng, trời sập xuống đã có ta đỡ cho ngươi.”
Lôi Hạo Tường vốn thần sắc đạm nhiên, vừa vào ngự thư phòng, nhìn thấy tể tướng Trần Chi Hiếu cùng một Ngự sử đại thần, trong mắt tia cà lơ phất phơ lập tức chuyển thành quang mang sắc nhọn.
Hai người hành lễ, vừa mới ngồi xuống, hoàng thượng đã mở lời:
‘Vương đệ, Lâm khanh gia, trẫm có một chuyện muốn hướng hai người làm rõ.”
Chín phần là chuyện bất hảo? Lâm Duệ Hi hơi run lên, Lôi Hạo Tường trái lại bình thản trả lời: “Bệ hạ cứ hỏi, thần nhất định sẽ trung thực trả lời, tri vô bất ngôn.
“Trẫm có nghe nói, đồ thư quán tháng trước, ban đêm bị kẻ gian đột nhập. Có chuyện này không:?”
Lâm Duệ Hi sẽ không nói dối, nên Lôi Hạo Tường không cho y cơ hội mở miệng đã nói chen vào: “Đúng vậy, kẻ gian thừa dịp cảnh vệ không chý ý, đã đột nhập vào trong gây rối.”
“Có tổn thất gì không?”
“Tổn thất tuy có, nhưng cũng không nghiêm trọng gì.” Rõ ràng là tổn thất thập phần nghiêm trọng
lại bị Lôi Hạo Tường tránh nặng tìm nhẹ nói thành không có gì đáng ngại. Lâm Duệ Hi hoang mang nhìn hắn, không rõ hắn đang suy tính cái gì.
“Thế nhưng trẫm nghe nói không phải như vậy?” Hoàng thượng khi nói những lời này, nhãn thần vô thức hướng về phía Trần Chi Hiếu.
“Xin hỏi hoàng thượng đã nghe được những gì?” Lôi Hạo Tường hỏi.
“Nghe nói…thi cảo đã hoàn thành đều bị phá hủy, có đúng hay không?”
Lôi Hạo Tường trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên, lưu loát đáp: “Tuyệt đối không có chuyện này, tiểu tặc kia chỉ là đột nhập muốn kiếm ít bạc mà thôi.”
Bọn họ nói đến đây, Ngự sử họ Hoàng rốt cục không nhịn được mà mở miệng: “Ngũ vương gia, lời của người là thật chứ?”
Lôi Hạo Tường vẫn trưng ra dáng tươi cười bất biến: “Ta nói lời đều là thật, chúng ta có xem qua tổn thất, cũng chỉ có đại môn bị phá hỏng, thư phòng một mảnh loạn thất bát tao, nghiên đổ mực rơi chút ít mà thôi.:”
Hắn đáp lời lẽ chắc chắn, khiến Hoàng Ngự Sử nhất thời á khẩu không nói được gì. Thấy thế, Trần Chi Hiếu cũng bắt đầu tham gia khẩu chiến.
“Ngũ vương gia, cựu thần cả gan nói vài câu, việc này mặc kệ hậu quả thế nào, Vương gia cùng Lâm đại nhânc ũng không thoát khỏi một phần trách nhiệm.”
“Nga?” Lôi Hạo Tường khiêm tốn ôm quyền: “Trần đại nhân có cao kiến gì, thỉnh cứ nói ra.”
Hai người nhìn nhau một trận lôi quang thiểm điện, nhưng hoàng thượng lại chỉ thờ ơ áp dụng chính sách trung lập, hắn thậm chí còn rất là hưởng thụ nhấp một ngụm trà Phổ Nhị thượng đẳng, chờ xem bọn hắn đấu khẩu làm sao. Lâm Duệ Hi không ngờ sự tình sẽ tiến triển thành thế này, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa thông hiểu chuyện tranh đấu chốn quan trường, chỉ có thể sốt ruột đứng một bên nhìn Lôi Hạo Tường ứng phó.
Trần Chi HIếu một bên nhìn sắc mặt hoàng thượng, một bên nói lưu loát: “Đầu tiên, tuy rằng trong đồ thư quán không có hoàng kim châu bảo gì, nhưng vi thần cũng biết, Vương gia cùng Lâm đại nhân phụng thánh ý biên soạn thi cảo – đây chính là quốc bảo, chính là tinh hoa thi ca từ phú của Y Đông Nhạc quốc chúng ta, nếu không phải hoàng thượng anh mình. Bảo vật này có khả năng sẽ vĩnh viễn biến mất trên đời.”
Hoàng đế tựa hồ rất hài lòng tỉ dụ của hắn, mìm cười gật gật đầu. Trần Chi Hiếu thấy thế sắc mặt lộ vui mừng, không vị nể mà tăng thêm ngữ khí:
“Nhưng vương gia ngài lại coi nó như là thi tập bình thường, không hảo hảo tận lực bảo hộ, lại đem đặt ở một nơi dễ dàng bị kẻ trộm xâm nhập. Nhờ hồng phúc bệ hạ tề thiên,mới không có chuyện gì, nhưng qua chuyện này cũng thấy Vương gia cùng Lâm đại nhân chưa thực sự toàn tâm tận lực, mới để xảy ra sơ suất nhường này.”
Lâm Duệ Hi bị hắn nói một tràng, nhất thời ngẹn họng không nói được gì, y chẳng thể ngờ Trần Chi Hiếu chỉ một câu là có thể đem toàn bộ tội trạng đổ lên đầu bọn họ.
Lôi Hạo Tường trái lại, bình tĩnh chờ hắn nói xong, không chút hoàng mang phản bác: “Trần đại nhân, ta hình như chưa hề nói rằng thi tập đặt tại thư phòng ba?”
Trần Chi Hiếu cùng Hoàng Ngự Sự nhất thời mục trừng khẩu ngốc, tiếu ý trên mặt bị lau sạch sẽ, Trần Chi Hiếu mới vội đế thêm một câu: “Vi thần mới vừa rồi chỉ là suy đoán, bởi theo
lẽ thường thư tịch đều sẽ đặt trong thư phòng a.”
“Nhưng thi tập này chúng ta không đặt trong thư phòng.” Lôi Hạo Tường tự tin hắn phản bác không được, cố tình đem sự việc nói lệch đi. Trần Chi Hiếu biết hắn nói xạo, cũng không thể hảo hảo vạch trần, bởi vì nếu thế sẽ bị hắn phản vấnL “Ngươi thế nào khẳng định? Tin tức này ngươi từ đâu nghe được?”
Trần Chi Hiếu phát hiện mình đã rơi vào kế của đối phương, vừa tức vừa cuống, không khỏi lắp bắp: “Thị… Là như thế a… Vi thần hồ đồ, thình vương gia thứ lỗi.”
“Đại nhân không cần để ý, tin tức cũng có lúc nhầm lẫn, huống hồ chỉ là suy đoán.” Lôi Hạo Tường cười tủm tỉm nhìn hắn, Lâm Duệ Hi nghe được thế nội tâm một trận xúc động ghê gớm, âm thầm vì màn phản kích đặc sắc của hắn mà tán thưởng không thôi. Chỉ hận mình không giỏi bày mưu tính kế, gặp những sự tình như thế này chỉ có thể đứng một bên cho người ta chống đỡ.
Thế nhưng Trần Chi Hiếu vẫn chưa từ bỏ, hắn còn một tội có thể lôi ra, lại tiếp: “Ngũ vương gia, vừa rồi là vi thần lỗ mãng, suy đoán lung tung, nhưng người cùng Lâm đại nhân cũng phòng bị quá sơ sài, đây chính là sự thực. Hơn nữa, phát sinh chuyện vừa rồi, ngài lại giấu đi không báo lại với hoàng thượng, cái này chính là trốn trách nhiệm a.”
“Kinh sư lớn như thế, mấy loại trộm vặt này mỗi ngày phát sinh nhiều không kể xiết, nếu như mọi chuyện đều muốn bẩm báo, hoàng thượng chẳng phải sẽ chết vì phiền sao?” Lôi Hạo Tường tận lực đem việc nhỏ hóa thành không có.
“Vương gia, ngài có thể nào đem chuyện trộm cắp thông thường so với đột nhập vào đồ thư quán?” Trần Chi Hiếu không chịu buông tha, bắt bẻ từng chữ một.
“Trần đại nhân nói rất phải, lần này đích xác là sơ sẩy của chúng ta, tiểu vương cùng Lâm đại nhân ngày sau nhất định sẽ hành sự chu toàn hơn.” Lôi Hạo Tường chấp nhận lùi một bước, hắn nhận sai như thế, trái lại khiến cho Trần Chi Hiếu không thể tiếp tục buông lời thị phi, Hoàng Ngự Sử nhìn thế cục, nhanh chóng tiếp lời:
“Vương gia, nếu như sự cố ở đồ thư quán lại phát sinh, ngài sẽ chịu trách nhiệm thế nào đây?”
“Hôm nay làm sao biết được chuyện ngày mai, Hoàng đại nhân làm sao biết sự cố
ở đồ thư quán sẽ tiếp tục phát sinh?” Lôi Hạo Tường cười hỏi.
“Vi thần chỉ là tỉ dụ,… có một lần…tất có lần hai…”
“Nếu như chỉ là tỉ dụ, vậy chờ nó trở thành sự thực, đại nhân lúc đó hãy lo lắng cũng không muộn,” Lôi Hạo Tường thừa thế lấn tới, khiến Hoàng Ngự Sử nhất thời chỉ có thể giương mắt nhìn không đáp được câu nào.
Hoàng thượng nhìn chán, lúc này mới mở miệng nói: “Được rồi, được rồi, nếu Ngũ vương gia đã đảm bảo sau này sẽ gia tăng phòng bị, Trần khanh gia cùng Hoàng khanh gia cũng không cần nhiều lời nữa.”
Tức thì đám người dưới điện cùng nhau đáp: “Hoàng thượng anh minh.”
Hoàng thượng sau đó phân phó Lôi Hạo Tường cùng Lâm Duệ Hi đẩy nhanh tốc độ hoàn thành, rồi cho tất cả lui xuống. Sau khi ly khai ngự thư phòng, Trần Chi Hiếu hướng Lôi Hạo Tường bày ra một ánh mắt không cam lòng kèm theo khıêυ khí©h, sau đó mới cùng Hoàng Ngự Sử bỏ đi.
Lôi Hạo Tường thành côn hóa giải nguy cơ lầm này, nhượng Lâm Duệ Hi nhìn hắn với con mắt càng thêm ngưỡng mộ. N guyên lai tên gia hỏa bình thường lúc nào cũng cười vô thưởng vô phạt này chính là thâm tàng bất lộ. Trước đây Lôi Hạo Tường nói không thể đem việc này tiết lộ ra ngoài, chính là sợ Trần Chi Hiếu mượn gió bẻ măng? Chính mình lúc đó không phân rõ thị phi, còn cùng hắn cãi một trận, giờ ngẫm lại không khỏi thấy hổ thẹn trong lòng…
Lâm Duệ Hi nhất thời đối với tính cố chấp của mình chán ghét vô cùng, y lững thững đi phía sau Lôi Hạo Tường, nhỏ giọng nói:
“Ngũ vương gia căn bản đã dự tính trước chuyện này, ta ngày đó đã thất lễ…”
Y sau khi nói xong, đợi một lúc cũng không thấy Lôi Hạo Tường hó hé gì, đối phương cứ thẳng phía trước mà đị, liên quay đầu lại liếc mắt nhìn y cũng không thèm. Lâm Duệ Hi cho rằng hắn là cố ý không để ý tới mình, nhất thời tâm sinh ra hờn giận, chính mình cũng đã mở miệng xin lỗi rồi, hắn chẳng lẽ còn muốn tự cao tự đại? Lâm Duệ Hi bước nhanh đuổi kịp hắn, muốn ngăn hắn lại.
Lôi Hạo Tường đang trầm tư suy nghĩ, thình lình bị Lâm Duệ Hi chắn trước mắt, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Duệ Hi thấy hắn bày ra vẻ mặt ngu ngơ, nghĩ thầm hắn cũng không phải cố ý không để ý tới mình, trong lòng tức giận lập tức tiêu tan, y nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đang nghĩ cái gì, nghĩ đến xuất thần như thế?”
Lôi Hạo Tường cười, dáng cười ẩn chứa một tia âm lãnh mà
Lâm Duệ Hi không tài nào lý giải. Hắn dùng ngữ điệu trầm thấp đáp: “Không có gì, ngươi đừng lo lắng, chỉ cần an tâm hoàn thành công việc là tốt rồi.”
Hắn càng nói như thế, Lâm Duệ Hi lại càng thấy hiếu kì, bất quá y cũng không phải người không hiểu lý lẽ. Nếu đối phương đã không muốn nói tỉ mỉ, cũng tuyệt đối không lằng nhằng dây dưa mãi.
Lôi Hạo Tường sủng nịnh xoa xoa đầu Lâm Duệ Hi, lại nói: “Ta còn có chút việc, phải đi trước, thị vệ chờ ở cửa cung, để cho bọn họ đưa ngươi về ba.”
“Ân”
“ Trên đường cẩn thận một chút.” Lôi Hạo Tường căn dặn một câu rồi mới ly khai. Lâm Duệ Hi thấy hắn đi xa dần, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một cỗ cảm xúc là kỳ, hắn linh cảm dường như sắp phát sinh đại biến…
Dự cảm của Lâm Duệ Hi rất nhanh trở thành hiện thực, năm ngày sau, đồ thư quán bị phóng hỏa giữa đêm khuya. Lâm Duệ Hi lúc đó vừa mới trở về nhà sơ tấy, y phục cũng chưa thay. Hắn sau khi biết tin lập tức cấp tốc chạy tới đồ thư quán, lửa đã bị dập tắt, chỉ có gian phòng lưu thi tập là bị thiêu hủy, lửa không lan sang các địa phương khác của đồ thư quán, cũng không có người bị thương.
Thi tập lần thứ hai gặp chuyện không may, Lâm Duệ Hi bị đả kích không nhẹ, ngồi yên trong đồ thư quán, khóc cũng khóc không được. Lôi Hạo Tường nhượng vài người trông chừng hắn, sau mới dẫn theo một nhóm quan binh suốt đêm lục soát trong thành truy tìm nghi phạm.
Lâm Duệ Hi cả một đêm không ngủ, mặt trời vừa ló dạng thì Lôi Hạo Tường đã phái người báo tin vui – phạm nhân sa lưới! Hơn nữa nghi phạm cư nhiên bị bắt được trong nội phủ của Trần Chi Hiếu. Càng khiến Lâm Duệ Hi bất ngờ chính là, thi tập nguyên lai bị nghi phạm đem đi, hơn nữa còn giấu ở trong nhà Trần Chi Hiếu, có thể nói nhân chứng vật chứng đều có cả! Tin vui nối tin vui, tâm tình của Lâm Duệ Hi đúng là từ đáy vực, nhảy một phát lêи đỉиɦ núi, nhất thời không biết phải bày tỏ cảm xúc thế nào.
Chuyện sau đó Lâm Duệ Hi không có khả năng can dự vào, Lôi Hạo Tường đem Trần Chi Hiếu giao cho hình bộ, do hoàng thượng đích thân thẩm vấn. Trần Chi Hiếu ngay từ đầu cực lực vì bản thân kêu oan, một mực nói rằng là do Lôi Hạo Tường bày kế hãm hại hắn. Tuy nhiên chứng cứ như sơn, hắn có cãi thế nào cũng không thoát được.
Dáng vẻ bệ vệ của tể tướng đại nhân dần biến mất, sau cùng cũng phải thừa nhân có phái người đi quấy nhiễu chuyện biên soạn thi từ, Lâm Duệ Hi trước đây bị thương cũng là do hắn một tay bày trò. Nhưng lạ ở chỗ, Trần Chi Hiếu có chết cũng không thừa nhận sai người phóng hỏa, nhưng mà, lúc này dù hắn có phủ nhận cũng không có ai tin. Hoàng Ngự Sử vốn cùng phe cánh với hắn, thấy hắn đại thế đã mất, liền lập tức thuận gió đẩy thuyền, bọn họ không chỉ chừng thực việc hủy thi tập là do Trần Chi Hiếu gây nên, còn đem toàn bộ chuyện ăn hối lộ của hắn cung khai không thiếu chuyện gì.
Trần Chi Hiếu không sao chịu nổi nỗi nhục bị phản bội, đã tự tử ngay trong ngục, nhưng ngay cả trước khi chết, hắn cũng không thừa nhận c huyện phóng hỏa, bất quá giữa một rừng tội lớn nhỏ đủ loại của hắn, một chi tiết con con đó đã sớm bị lãng quên. Phe cánh của Trần Chi Hiếu, có người bị giáng chức, có người bị lưu đày, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, phe cánh quan lại trong triều tan rã.
Những sự việc trên, Lâm Duệ Hi đều là từ miệng người ngoài mà biết được, y theo đúng như lời dặn của Lôi Hạo Tường, chuyên tâm lo chuyện thi từ, còn chuyện thị phi kia, hắn không có năng lực nhúng tay, càng không có hứng thú xen vào.
Sau khi vụ án của Trần Chi Hiếu kết thúc, công việc biên soạn thi tập cũng đến lúc hoàn thành.
Sau khi thuận lợi đem ba tập thượng, trung, hạ của thi tập dâng lên thánh thượng, Lâm Duệ Hi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Việc in ấn cùng phát hành thi tập đều do Hàn Lâm viện phụ trách, không cần y hao tâm tốn sức. Để ăn mừng nhiệm vụ hoàn thành, Cung thân vương cố ý vì bọn họ bao trọn một chiếc thuyền hoa, bên trong có một sảnh tiếp khách rộng vô cùng, có thể chứa tới hơn năm mươi người.
Tham gia yến hội lần này, ngoại trừ mấy hoàng thân ngoại tộc thân thích của Cung thân vương, còn có một chút dư đảng của phe Trần Chi Hiếu, bọn họ sau biến cố trước đây đã hoàn toàn thay đổi thái độ đối địch, nhất nhất tỏ ra bộ dáng nịnh nọt lấy lòng, chính là thể hiện thành ý muốn gia nhập phe của Cung thân vương.
Quan trường chính là như thế, không có bằng hữu nào là vĩnh viễn, cũng không có ai mãi mãi là địch nhân của ngươi. Ngươi đắc ý thì người người vây quanh, khi ngươi thất thế thì cả con ngựa cũng không để ngươi vào mắt.
Trong thuyền hoa, thân ảnh hồng nhan mỹ miều tha thướt, đàn sáo êm tai, Chủ thuyền hoa chính là một ca kỹ mỹ mạo yêu kiều, danh tự là Liễu Hàm Yên, nàng không chỉ giỏi ca múa, ngón đàn còn được liệt vào hàng đệ nhất. Thường ngày khi chiêu đãi khách nhân, Liễu cô nương cũng không dễ gì mà lộ mặt hiến nghệ, chỉ vì cùng với Lôi Hạo Tường có giao tình đặc biệt, ngày hôm này nàng không chỉ lộ mặt đàn hát, còn vì khách nhân mà hiến một khúc nghê thường vũ y, khiến cho tiếng vô tay tán thưởng vang lên không ngớt.
Sau khi kết thúc điệu múa, Liễu Hàm Yên cũng không hề cố kỵ ánh mắt người ngoài, chủ động ngồi xuống bên cạnh Lôi Hạo Tường. Cung thân vương thấy thế cười đến thập phần ám muội:
“Ngũ vương gia quả không hổ với danh xưng
“Hoa khôi sát thủ”. Danh kỹ cao ngạo lạnh lùng gặp người cũng đều không giữ được lãnh tình.”
“Cung thân vương chê cười rồi? Chỉ cần ngài muốn, bất luận ca kỹ hay mỹ nữ cũng đều trốn không thoát lòng bàn tay ngài a.” Lôi Hạo Tường tự tiếu phi tiếu đáp lời, hai người nhìn nhau cười đến thập phần hòa nhã, mặt ngoài thì thật sự hòa thuận vui vẻ, nhưng trong mắt lại hàm chứa thâm ý sâu xa.
Lâm Duệ Hi không hay biết sóng to gió lớn âm thầm nổi lên xung quanh hai người họ, y chỉ cảm thấynwx tử mỹ mạo quốc sắc thiên hương đang nép sát bên người Lôi Hạo Tường thật sự chướng mắt vô cùng.
Trước có Phiêu Hồng cô nương, sau có Thủy Lăng lăn, giờ lại thêm Liễu Hàm Yên này… Lâm Duệ Hi không có mù, đương nhiên biết rõ ba vị danh kỹ đối với Lôi Hạo Tường có quan hệ không tầm thường, hơn nữa, đây mới chỉ là tính trong phạm vi của kinh sư, nếu như tính cả địa phương khác nữa, còn không biết có thêm bao nhiêu người.
Lâm Duệ Hi đối với Lôi Hạo Tường vừa phản cảm,lại vừa có một tia cảm tình không rõ nguyên do, y cho rằng đối với tài trí cộng kiến thức của hắn, đáng lẽ nên kết giao với những nữ tữ nho nhã, tinh thông văn chương khí cụ mới đúng, thế nhưng Lôi Hạo Tường hết lần này tới lần khác dính dáng tới mấy loại danh kỹ hoa khôi tốt mã dẻ cùi. Hắn rốt cục là kẻ tầm thường hay là bậc cao nhân? Lâm Duệ Hi không sao hiểu được.
Liễu Hàm Yên ngồi bên người Lôi Hạo Tường, dùng chất giọng ngọt ngào mà thỏ thẻ: “ Vương gia thật đúng là bạc tình, hơn nửa năm rồi cũng không thèm đến thăm ta.”
“Oan uổng a, nàng nhiều khách như vậy, ta muốn gặp còn phải xếp hàng a.” Lôi Hạo Tường mìm cười nói, khóe môi nhếch lên đầy vẻ phong tình từng trải.
Liễu Hàm Yên thiên kiều bá mị cầm lên chén rượu, đưa lại
gần miệng Lôi Hạo Tường, lại nói: “Vương gia thật là, chỉ cần dùng giao tình của chúng ta, còn nói cái gì mà xếp hàng với chờ tiếp…”
Lâm Duệ Hi nhìn bọn họ công khai giữa thanh thiên bạch nhật buông lời tán tỉnh nhau, trong bụng không hiểu sao lại dâng lên một tia hờn dỗi. Trong khoang thuyền, bầu không khí dần dần đặc lại, có điểm bức bối, hơn nữa Lâm Duệ Hi đã uống mấy chén rượu, hơn nữa Lâm Duệ Hi đã uống được mấy chén rượu, trong đầu không khỏi một trận đau. Trong bụng lại dấy lên một cỗ nóng nảy không rõ nguyên do, từng đợt từng đợt khí nóng dâng lên trên đại não.
Hắn che miệng, xoay mặt qua bên cạnh. Lôi Hạo Tường chỉ lo tán gẫu cùng Liễu Hàm Yên, không có phát hiện biểu tình thất thường của hắn, nhưng Cung thân vương lại nhìn ra. Hắn thân thiết đi lại, nhẹ giọng: “Lâm đại nhân, ngươi sắc mặt không được tốt lắm, có phải thân thể khó chịu không?”
Lâm Duệ Hi vội vã buông tay, mạnh miệng trả lời: “ Ta không sao… Cảm tạ thân vương quan tâm.”
“Nếu như ngươi thực sự không khỏe, bên kia có một gian phòng cho khách, bất quá hơi nhỏ một chút, Lầm đại nhân nếu không chê có thể qua đó nghỉ ngơi một chút.” Cung thân vương khách khí nói.
Lâm Duệ Hi nhìn Lôi Hạo Tường một chút, đối phương đang ôm mỹ nhân trong ngực, đã sớm quên mất sự tồn tại của y rồi! Trong lòng không khỏi một trận buồn phiền, không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, liền đáp: “Đã như vậy, ta đây xin cáo lui trước, mong thân vương thứ lỗi…”
“Không cần khách khí, cần ta phái người đưa ngươi qua đó không?” Cung thân vương quan tâm hỏi.
“Làm phiền rồi.”
Cung thân vương phân phó gã tiểu tư dẫn đường cho Lâm Duệ Hi, gian sương phòng đó cách yến hội một phòng trà nho nhỏ, âm thanh huyên náo từ yến hội không thể truyền tới, bên trong coi như vừa thanh tĩnh lại có lối bài trí trang nhã vô cùng. Lâm Duệ Hi nói tiếng cảm tạ gã tiểu tư, nhượng hắn lui xuống, bản thân nằm dài trên trường kỉ, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong đầu y một mảnh rối loạn, hồi ức về tháng ngày ở chung với Lôi Hạo Tường không ngừng tái hiện, sau đó y lại thấy cảnh hắn cùng Liễu Hàm Yên ngọt ngào ân ái, chàng chàng thϊếp thϊếp bên thuyền. Tâm tình đột nhiên có điểm khẩn trương, ngực bỗng nhiên một trận đau nhói.
Lâm Duệ Hi đưa tay nhu nhu ***g ngực đang kịch liệt phập phồng, ngồi dậy mờ mịt nhìn ra bốn phía. Y thầm nghĩ vừa rồi chắc hắn là nằm mơ, định nằm xuống tiếp tục dỗ mình đi vào giấc ngủ.
Một thanh âm tinh tế từ gian phòng bên cạnh truyền tới, khiến cho Lâm Duệ Hi không khỏi hiếu kỳ, nghiêng tai lắng nghe:
“Vương gia,.. ta biết người vừa rồi chỉ là khách khí, Hàm Yên cũng tự mình hiểu, ta minh bạch loại thân phận thấp hèn này không thể với tới người.”
“Làm sao có chuyện này, ta từ trước đến nay kết giao không nhìn đến xuất thân, Hàm Yên nàng phải hiểu rõ mới phải.”
“Cảm tạ vương gia… Vương gia có thể đem ta đặt ở một góc trong tâm, ta đã rất thỏa mãn rồi…”
“Ta biết thời gian trước đã khiến nàng chịu không ít cô tịch, hiện tại công việc đã tạm xong, thời gian rảnh rỗi cùng nhiều, ngày sau ta hội bồi thường cho nàng là được.”
Lâm Duệ Hi lúc này đã ý thức được hai người kia là ai, hắn ngẩng đầu, chỉ thấy hai bóng người đang dựa sát vào nhau in hằn lên cửa giáy. Hắn khẽ kiềm hơi thở, lặng lẽ hé cửa sổ nhìn.
Dưới ánh sáng nến vàng phiêu ảo, Liễu Hàm Yên vô cùng thân thiết dựa trên vai Lôi Hạo Tường, hai người đưa lưng về phía hắn, đừng ngắm cảnh ở lan can thuyền, bọn họ hiển nhiên không có phát hiện Lâm Duệ Hi đang ở gần đó.
“Lại nói, nghe đồn vương gia gần đấy bận rộn với việc biên soạn thi tập, mỗi ngày đều cùng trạng nguyên gia ở chung một chỗ?”
“Ân, sao vậy? Nàng có hứng thú với chuyện này?”
Lâm Duệ Hi nghe bọn họ nhắc tới chính mính, lại càng chăm chú lắng nghe.
“Không có, thϊếp chỉ là hiếu kỳ thôi.” Liễu Hàm Yên cười trừ,:”Nghĩ không ra vương gia lại có thể chịu tịch mịch, mỗi ngày cùng một nam nhân ở chung một chỗ, nhưng ngày hôm nay tận mắt thấy trạng nguyên gia, thϊếp đã minh bạch một chút.”
Liễu Hàm Yên nói xong, cố tình chờ Lôi Hạo Tường phản vấn. Lôi Hạo Tường quả nhiên thực hợp tác: “Minh bạch cái gì?”
“Trạng nguyên gia lớn lên quả thật vô cùng thanh tú, cả gương mặt, lẫn da dẻ, so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, thảo nào vương gia mỗi ngày ở chung với y lâu như thế cũng không sinh phản cảm.”
Nàng ta có ý tứ gì? Là nói hắn lớn lên giống con gái hả? Lâm Duệ Hi trong lòng không khỏi tức giận. Chỉ nghe Lôi Hạo Tường cười nói:
“Nói không sai, so với nữ nhân, Duệ Hi quả là hơn hẳn một bậc phong tình.”
“Vương gia, nghe người nói vậy, lẽ nào đối với trạng nguyên gia đã động Long dương tâm?” Liễu Hàm Yên trêu đùa nói.
“Ha ha, không thể nào? Y dù có đẹp đến đâu, cũng chỉ là một nam tử, ta đối với hắn chỉ có tình huynh đệ.”
“Thật sao? Bất quá, có thể kết giao tình huynh đệ với vương gia, cũng coi như hiếm có rồi…”
Lâm Duệ Hi càng nghe, trong lòng lại càng phiền muộn. Cảm tình của Lôi Hạo Tường đối với y, y rất rõ ràng, y cũng chưa bao giờ hy vọng đối phương sẽ sản sinh cảm giác khác biệt gì với mình, chỉ là nghe chính miệng đối phương nói ra: “Ta đối với hắn chỉ có tình huynh đệ.”, tâm y thực sự đau xót vô cùng.
Những lời này, y căn bản không muốn nghe, chính là bọn họ cứ chạy tới trước cửa phòng mà nói, y có muốn tránh cũng không biết chạy đi đâu.
Hắn đang muốn đóng lại cửa sổ, quay về giường, giọng điệu lo lắng của Liễu Hàm Yên đã theo gió truyền đến tai: “Vương gia, ta nghe nói người cùng muội muội của Cung thân vương, Tiểu Tình quận chúa có hôn ước, chuyện này là thật?”
Lời này vừa tiến vào tai Lâm Duệ Hi, cả thân người y bỗng nhiên run lên, tay đặt trên cửa sổ cũng vô thức hạ xuống. Chỉ nghe Lôi Hạo Tường cười khổ đáp: “Nàng từ chỗ nào nghe chuyện này?”
“Thϊếp nghe mấy khách nhân nói thế, chằng lẽ là sai?” Liễu Hàm Yên trong giọng nói rõ ràng mang theo một chút kích động cùng chờ mong.
“Cung thân vương có đề cập qua, nhưng ta không có đáp ứng.”
“Vì sao? “ Liễu Hàm Yên ướm hỏi: “Thϊếp nghe nói Tiểu Tình quận chúa tài đức vẹn toàn, mỹ mạo xinh đẹp nổi tiếng gần xa… lẽ nào có chỗ nào không vừa ý người?”
“Ta không muốn bị hôn nhân ràng buộc sớm như vậy.” Lôi Hạo Tường hời hợt nói, nhìn bằng đầu gối cùng biết hắn không muốn tiếp tục đề tài này.
“Kỳ thực cũng đâu phải sớm, vương gia cũng đã đến lúc lập gia đình, lão vương phi lẽ nào chưa từng giục người sao?” Liễu Hàm Yên không ngừng nhấn trọng tâm câu chuyện.
Lôi Hạo Tường cười cười, nghiêng mắt nhìn nàng: “Nàng nghĩ là ta nên mau chóng lập vương phi?”
“Hàm Yên không dám.” Liễu Hàm Yên rất nhanh chóng, thức thời mà cúi đầu.
Lôi Hạo Tường hai mắt mông lung, nhìn cảnh sông nước mênh mông trước mắt, nói nhỏ: “Trừ phi gặp được một người khiến ta thực sự động chân tình, nếu không cả đời này ta cũng không muốn bị ràng buộc vào ai.”
“Ý của vương gia là…Người cho tới giờ vẫn chưa gặp được ai khiến người động chân tình?” Liễu Hàm Yên cắn cắn môi dưới, nói như vậy, chẳng phải chính nàng cũng không thể khiến người kia mảy may rung động sao? Nàng không cam lòng.
“Động tâm có rất nhiều, nhưng chưa có ai khiến ta có ý nghĩ muốn lấy về nhà.” Lôi Hạo Tường bông đùa nói, Lâm Duệ Hi nghe xong trong lòng thầm mắng: “Cái đồ ăn cam không đổ vỏ!”, hắn đúng là chỉ muốn phong lưu, không muốn chịu trách nhiệm lâu dài mà.
“Vương gia… Vậy người nghĩ, nữ tử như thế nào mới có thể khiến người muốn lấy về nhà.” Liễu Hàm Yên lại hỏi.
“Ha ha, cái này thì ta cũng không nói chính xác được, phải chờ đến khi ta gặp người đó, mới có thể nói rõ được.” Lôi Hạo Tường đã nói đến nước này, Liễu Hàm Yên cũng minh bạch mình trong lòng hắn có bao nhiêu phân lượng, bản thân muốn tiến nhập vương phủ e là chuyện không thể.
Vô luận Lôi Hạo Tường đối với nàng có bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu tình tứ, bản thân bất quá cũng chỉ là một nữ tử để hắn chơi đùa. Ý thức được điểm này, tâm nàng không khỏi xót xa một trận.
Lôi Hạo Tường không phải không nhìn thấy tâm tư nàng, trên thực tế, mỗi nữ tử cùng hắn kết giao đều có tham vọng muốn ngồi lên vị trí nữ chủ trong vương phủ, bất quá hắn chưa bao giờ có ý định này với bất cứ ai. Hắn làm bộ như không hiểu khẽ vuốt sợi tóc trên trán Hàm Yên:
“Làm sao vậy?”
Liễu Hàm Yên lúc này ngoại trừ cười khổ: “Không có gì!” cũng tìm không ra lời gì khác để nói. Lôi Hạo Tường ôm nàng, hai người ly khai lan can, tiếng vào một căn phòng gần đó.
Bên ngoài vắng vẻ không một tiếng động, “y nha”một tiếng, Lâm Duệ Hi sắc mặt bình tĩnh đẩy cửa gỗ ra. Y đưa mắt nhìn vào căn phòng hai người kia vừa mới bước vào.
Y cho rằng chính mình đã hiểu tương đối con người của Lôi Hạo Tường, thế nhưng hôm nay nghe xong đoạn đối thoại kia, mới phát hiện căn bản chính mình chả hiểu gì về đối phương cả.
Lôi Hạo Tường, ngươi là phóng túng bất kham? Ngươi hiền lành thân thiện? Có lẽ cả hai đều không phải. Duy chỉ một điều y có thể xác định, Lôi Hạo Tường là loại người không phải chỉ ở gần là có thể nhìn thấu được.
Vài âm thanh rêи ɾỉ truyền từ phòng Lôi Hạo Tường cùng Liễu Hàm Yên tới bên tai, Lâm Duệ Hi đỏ mặt, trong lòng đại để cũng đoán ra có chuyện gì, y chợt quay đầu, nhanh chóng ly khai.