"A, Thanh Lam đến đây." Nữ nhân trên ghế quý phi nhanh chóng ngồi dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có bất kì phấn trang điểm gì, nhưng vô cùng mỹ, làn da mềm mại trong veo như nước, một đôi mắt quyến rũ động lòng người.
Mộc Khuynh Cuồng liếc nhìn nàng một cái, hơi kinh ngạc, nàng thật trẻ, giống như cô nương mới hai mươi tuổi vậy, khó trách được hoàng thượng sủng ái, giai nhân tuyệt mỹ như vậy ai không thích.
Đây là lần đầu tiên Mộc Khuynh Cuồng nhìn thấy Mộc gia quý phi Mộc Thải Thanh, trước kia nàng căn bản không có tư cách thấy đại nhân vật trước mặt như bây giờ, trí nhớ trong đầu nàng giống như có một lần Mộc Thải Thanh về nhà thăm người thân, ngày đó Mộc gia giăng đèn kết hoa khắp nơi vui mừng, mỗi người đều trang phục lộng lẫy nghênh đón Mộc Thải Thanh.
Duy chỉ có nàng bị giam ở phòng, lúc ấy cha mẹ không thể làm gì, bởi vì Mộc Vinh Đức lên tiếng, nàng xấu như vậy không cho phép đi ra ngoài, miễn cho hù đến quý phi nương nương.
Trước kia Mộc Khuynh Cuồng tự nhiên là nhẫn nhục chịu đựng, cho nên cũng không có ý kiến gì.
Bây giờ Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm thấy buồn cười, trước kia cảm thấy nàng dọa người, bây giờ lại triệu kiến nàng, trong chốc lát chẳng phải là muốn nàng hù chết vị quý phi cô cô này sao.
"Cô cô gần đây tốt không, ta mang Khuynh Cuồng muội muội tới thăm ngươi." Mộc Thanh Lam xinh đẹp tuyệt mỹ tươi cười, nàng cùng Mộc Thải Thanh đứng chung một chỗ, một người quyến rũ động lòng người, một người lãnh diễm mê người.
Mộc Thải Thanh ồ một tiếng, ngẩng đầu hướng về đình nghỉ mát bên ngoài nhìn lại, lúc nàng nhìn thấy Mộc Khuynh Cuồng, hai mắt khẽ trợn to, lông mày thật sâu nhăn lên.
" Trên mặt hài tử Mộc gia làm sao lại có bớt trên mặt." Mộc Thải Thanh nhẹ lẩm bẩm nói, rồi sau đó sắc mặt khôi phục bình thường, hướng về Mộc Khuynh Cuồng vẫy vẫy tay, hiền hòa cười nói, "Ngươi chính là Khuynh Cuồng, mau tới nơi này ngồi."
Mộc Khuynh Cuồng không sợ hãi, từng bước một đi lên, rồi sau đó khom lưng hành lễ.
"Khuynh Cuồng gặp qua quý phi nương nương." Nàng cùng Mộc Thải Thanh không quen, cũng không dám trực tiếp gọi nàng cô cô, hơn nữa cô cô này lớn lên tuổi còn rất trẻ, nàng đều gọi không ra miệng.
Mộc Thải Thanh đứng lên đánh giá Mộc Khuynh Cuồng, hồi lâu sau cười nói, "Ngươi lớn lên không tệ, chỉ khối bớt kia ảnh hưởng tới mỹ mạo của ngươi, nếu không có bớt, chắc hẳn ngươi cũng sẽ là một tiểu mỹ nhân."
"Quý phi nương nương khen ngợi." Mộc Khuynh Cuồng khiêm tốn nói.
"Nơi này không có người ngoài, ngươi liền gọi ta cô cô đi! Không nên xa lạ như vậy, chúng ta bây giờ là người một nhà, nói không chừng về sau sẽ thân thiết hơn." Mộc Thải Thanh quyến rũ cười, thuận lý hợp tình nói.
Mộc Thanh Lam đứng ở bên cạnh mặt không chút thay đổi, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe một tia cười lạnh.
Mộc Khuynh Cuồng trừng mắt nhìn, nàng đương nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của Mộc Thải Thanh, cô cô này định đem nàng gả cho hoàng tử Hoàng gia sao?
Hừ! Nàng hôn ước há lại do người khác làm chủ, nàng không nguyện ý cùng Hoàng gia có quan hệ, cho nên sẽ không gả vào Hoàng gia.
Lúc này, nàng đã hiểu dụng ý Mộc Thải Thanh hôm nay gọi nàng tới, bày ở trước mặt nàng có hai con đường.
Một là rời đi Mộc gia, buông tha cho vị trí gia chủ.
Hai là ngoan ngoãn gả vào Hoàng gia, do Mộc Thải Thanh nàng khống chế.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn lướt qua Mộc Thanh Lam, khóe miệng hiện tia cười bí hiểm, Mộc Thanh Lam a Mộc Thanh Lam, ngươi không hổ là cao thủ, khó trách sẽ bình tĩnh như vậy.
"Khuynh Cuồng thân phận quá thấp, không dám." Mộc Khuynh Cuồng cúi đầu khẽ cười nói.
Mộc Thải Thanh đưa tay đỡ Mộc Khuynh Cuồng, tay của nàng ta ôn nhu vê tay của nàng, quyến rũ cười nói, "Cô cô cũng không cảm thấy thân phận ngươi thấp, nói không chừng tương lai thân phận của ngươi sẽ cao hơn ta, cô cô một người ở trong cung này rất cô đơn, không bằng Khuynh Cuồng đi theo ta như thế nào."
"Khuynh Cuồng không xứng, ta cảm thấy được Thanh Lam tỷ tỷ thích hợp hơn." Mộc Khuynh Cuồng cự tuyệt nói, nàng mới không đến hoàng cung rắm thối này.