Mạc Tiêm Lương như cũ mỗi ngày tìm đến Mộc Khuynh Cuồng, Mộc Khuynh Cuồng không có thời gian bồi hắn, liền đuổi hắn trở về, điều này làm cho hắn một hồi buồn bực.
Trong lúc vô tình, một tháng đi qua, Mộc Khuynh Cuồng đã lặng lẽ đột phá đến cảnh giới nhất tinh Đấu Tôn, bất quá nàng không nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả bốn vị trưởng lão cũng không nói.
"Cửu tiểu thư, gia chủ muốn gặp ngươi." Mộc Khuynh Cuồng vừa mới trở lại tiểu viện, một nha đầu hầu hạ nàng lập tức đi lên phía trước bẩm báo.
Mộc Khuynh Cuồng giơ giơ cằm, Mộc Vinh Đức rốt cục tìm nàng, một tháng này ngược lại gió êm sóng lặng, cũng không còn làm ra loại hành động ám sát, phỏng đoán chính hắn vô cùng rõ ràng, ám sát nàng căn bản không thể thực hiện được.
Trong đại sảnh Mộc gia chủ viện, Mộc Vinh Đức cùng vài vị phu nhân của hắn đang vừa nói vừa cười.
"Không biết gia chủ tìm ta có chuyện gì." Mộc Khuynh Cuồng đi vào cũng lười hành lễ, hiện không có người ngoài, nàng cung hắn không cần diễn trò.
Quả nhiên, Mộc Vinh Đức thật đúng là không diễn, hắn tràn đầy trào phúng nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, tức giận nói, "Mộc Khuynh Cuồng, ngày mai ngươi cùng Thanh Lam cùng nhau tiến cung."
"Tiến cung làm cái gì!" Mộc Khuynh Cuồng hỏi, đôi mắt đen bóng chuyển động bốn phía, người mà nàng gọi là cô cô muốn xuất thủ sao!
" Cô cô ngươi nghe nói ngươi đã trở lại, cho nên muốn gặp ngươi một chút." Mộc Vinh Đức giống như cười như không nói, rõ ràng không có ý tốt.
Mộc Khuynh Cuồng nhíu lông mày, nàng có thể không đi sao? Nàng ở trong lòng cười lạnh, bộ dáng Mộc Vinh Đức kia tại tính kế nàng, lúc này, nàng không đi cũng phải đi, được rồi! Vậy thì đi xem một chút người gọi là quý phi cô cô kia.
Bất quá không sai biệt lắm nàng đoán được bọn họ muốn làm gì.
Ngày hôm sau, Mộc Khuynh Cuồng không có đi Thanh Vân tông, buổi sáng tinh mơ cùng Mộc Thanh Lam hướng về hoàng cung.
Mộc Khuynh Cuồng ngồi bên cạnh cửa xe ngựa, hai tay nâng cằm lên hướng về đế đô nhìn quanh, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ lần trước cùng Mạc Tiêm Lương đi ra ngoài, nàng đều không hảo hảo đi dạo nơi này, lúc nhìn đến bức họa nàng dùng mặt nạ da người dán trên vách tường, nàng trộm cười rộ lên, không nghĩ tới lũ ngu ngốc còn đang tìm kiếm, tấm mặt nạ da người kia sớm đã bị nàng ném đi!
"Khuynh Cuồng a Khuynh Cuồng, ta sắp buồn chết..." Sửu Sửu bực tức thoát ra khỏi ma thú không gian.
Mộc Khuynh Cuồng trừng nó một cái, "Nếu cảm thấy buồn bực vậy thì đi dược tông trộm đồ a, chỗ đó nhiều bảo bối như vậy."
"Ta cũng không muốn bị bắt." Sửu Sửu nhe răng, lần trước nó đi dược tông, chỗ đó hiện tại canh gác chắc chắn rất nghiêm ngặt, nó mới không muốn đi.
"Không có tiền đồ." Mộc Khuynh Cuồng cười mắng nó.
Sửu Sửu trợn to mắt vàng trừng nàng, tức giận nói, "Về sau không cho phép mắng ta không có tiền đồ, ta vốn rất có tiền đồ , bị ngươi mắng như vậy sẽ thực trở nên không có tiền đồ."
Mộc Khuynh Cuồng nhéo nó một cái, lười cùng nó lý luận, không bao lâu xe ngựa đến cửa hoàng cung, có lẽ tại trên TV xem nhiều hoàng cung, Mộc Khuynh Cuồng cũng không có quá nhiều kinh ngạc.
Mộc Thanh Lam xuống xe ngựa trước, rồi có người thỉnh Mộc Khuynh Cuồng xuống xe ngựa, Mộc Thanh Lam lãnh ngạo liếc nhìn nàng liền hướng về hậu hoa viên hoàng cung đi đến, Mộc Khuynh Cuồng chỉ đành chạm rãi theo sau.
Hai người dưới sự hướng dẫn của thái giám, cuối cùng đi vào trong một cung điện không lớn không nhỏ.
"Cô cô, Thanh Lam tới thăm ngươi." Mộc Thanh Lam đi đến một lương đình ôn nhu kêu lên.
Chỉ thấy trong lương đình một ghế quý phi được làm bằng gỗ lim tinh xảo, một nữ nhân xinh đẹp nằm, bên cạnh ghế quý phi hai nha hoàn mặc cung phục đứng nhẹ nhàng lắc lắc cây quạt.