Dọc theo đường đi, Sửu Sửu rầu rĩ, Mộc Khuynh
Cuồng
làm sao lại không hiểu tâm tình nó.
"Sửu Sửu, chỉ cần ngươi không ngu ngốc, ta sẽ không ghét bỏ ngươi." Thừa dịp một khắc nghỉ ngơi, Mộc Khuynh
Cuồng
nghiêm trang nhìn chằm chằm nó.
Sửu Sửu chớp đôi mắt ngập nước,lệ rơi đầy mặt, nó là thánh thú uy vũ, làm sao có thể là người ngu ngốc? Tại sao có thể là người ngu ngốc?
"Ngươi thấy ta giống người ngu ngốc sao?" Nó phi thường tức giận hỏi.
"Ta xem ngươi nếu không thăng cấp, liền sẽ biến thành phế vật." Mộc Khuynh
Cuồng
không chút lưu tình đả kích nó.
Thân thể Sửu Sửu nặng nề quỳ rạp trên mặt đất giả chết, nó làm sao lại không nghĩ thăng cấp, nàng cho rằng nghĩ thăng cấp liền có thể thăng cấp à? Này cũng không phải đào động, nó mà nghĩ đào một cái liền có ngay a.
"Ngươi nói thẳng ta ngu ngốc cũng được, phế vật cùng người ngu ngốc không có gì khác nhau."
"Nha, thì ra là ngươi hiểu thế nào là phế vật, ta còn tưởng rằng ngươi không hiểu, vì để tránh cho ngươi đau lòng, cố ý nói phế vật nha." Mộc Khuynh
Cuồng
nghẹn cười, không có việc gì làm, chỉ có trêu chọc chuột chơi.
Sửu Sửu dựng thân thể, lấy một bộ khoan dung khıêυ khí©h nhìn chằm chằm Mộc Khuynh
Cuồng, "Ta lại không phải người ngu."
"Ta có nói ngươi là người ngu sao? Ngươi lại tự mình thừa nhận, như vậy không tốt, thật không tốt." Mộc Khuynh
Cuồng
lắc đầu nói, trên mặt vẻ mặt một bộ, Sửu Sửu, ngươi hết thuốc chữa, thế nhưng bản thân là người ngu ngốc nha.
Sửu Sửu một tiếng vang ngã xuống đất, nó có thể hay không không cần tỉnh lại, nó phi thường không muốn đối mặt Mộc Khuynh
Cuồng, người này khi dễ nó!
"Ngươi bây giờ là thánh thú cấp mấy?" Mộc Khuynh
Cuồng
đem thân thể của nó nhấc lên, sờ sờ cái đầu nhỏ đáng yêu, Sửu Sửu vẫn đang thương tâm.
Sửu Sửu phiết đầu không để ý tới nàng, nó đang tan nát cõi lòng...
" Sửu Sửu đáng yêu..."
" Sửu Sửu xinh đẹp..."
" Sửu Sửu anh minh thần võ..."
"Sửu Sửu tiểu nữu... ..." Mộc Khuynh
Cuồng
nén cười kêu lên, trong mắt lóe quang mang giảo hoạt.
*tiểu nữu = bé gái
Quả nhiên, Sửu Sửu không để ý tới nàng đột ngột quay đầu, đôi mắt màu vàng kim giống như vàng, lấp lánh tỏa sáng trừng mắt, gầm hét lên, "Không được gọi ta tiểu nữu, ta là gia, kêu ta là gia!"
"A, thì ra ngươi là gia nha! Nhìn tính tình ngươi không được tự nhiên này, người không biết còn tưởng là đứa nhóc." Mộc Khuynh
Cuồngnghĩ sao nói vậy.
Sửu Sửu lần nữa bại trận, nó cảm giác sẽ không còn yêu quý, nó không muốn yêu thương Mộc Khuynh
Cuồng, nàng biết rất rõ ràng nó là đực, lại vẫn gọi nó tiểu nữu.
"Ngươi tổn thương ta." Đôi mắt màu vàng kim của Sửu Sửu bốc hơi nước, một bộ dáng đáng thương.
"Nhìn tính tình ngươi này, một chút khí chất nam tử hán cũng không có, đừng có đối với ta diễn trò, nói chuyện chính sự." Mộc Khuynh
Cuồng
trừng nó, con chuột trắng nhỏ này như thế nào hay giả bộ như vậy.
Sửu Sửu mắt trợn trắng trừng nàng, "Ngươi tuyệt không đáng yêu."
"Đáng yêu có thể làm cơm ăn sao?" Mộc Khuynh
Cuồng
hỏi ngược lại.
"Đáng yêu làm cho người thích, ngươi không đáng yêu, không có ai yêu ngươi, hừ!" Sửu Sửu phùng mắt trợn mang dương dương đắc ý, còn dựng thẳng cái đuôi đáng yêu.
"Ta cũng vậy không yêu ngươi." Mộc Khuynh
Cuồng
ừ hừ nói.
Sửu Sửu phịch một tiếng ngã xuống đất, nó thật sự sẽ không yêu nữa, đυ.ng phải một chủ nhân cực phẩm này, thật không biết là nó may mắn, hay là xui xẻo.
Về phần rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo, chỉ có tương lai mới biết được.
"Lão tử là thánh thú cấp năm." Sửu Sửu té trên mặt đất gầm thét, nó lập tức có thể thăng lên cấp sáu, kỳ thật sau khi cùng Mộc Khuynh
Cuồng
khế ước, nàng thăng cấp càng nhanh, nó cũng thăng cấp càng nhanh.
Mộc Khuynh
Cuồng
gật đầu, nàng bây giờ là nhất tinh Đấu
Vương, nếu không phải là lên đến cấp cảnh giới Đấu
Vương, nàng cũng không dám dễ dàng rời Phổ Đà trấn, về sau nàng cùng Sửu Sửu sống nương tựa lẫn nhau lang bạt a.