Chương 100: Đi đảo ác ma

Chỉ tiếc, đây hết thảy nàng không thể khống chế, cô cô hiện tại thông báo cho nàng, Mộc Khuynh Cuồng đi, nàng sẽ an bài người giải quyết nàng ta.

Nếu Mộc Khuynh Cuồng nhanh chết như vậy, nàng tìm ai phát tiết khó chịu trong lòng.

Mộc Thanh Lam nhìn nhìn tờ giấy trong tay, trong lòng cười lạnh nói, "Mộc Khuynh Cuồng, ngươi tốt nhất có bản lĩnh trở lại, cho dù ngươi trở lại, ngươi cũng nhất định sẽ là bại tướng dưới tay ta."

Chờ Mộc Khuynh Cuồng trở về, nàng đã sớm gả làm thái tử phi, thân phận địa vị đều cao hơn nàng ta, hơn nữa nàng cũng sẽ không ngừng tăng cường tu luyện, cho nên nàng nhất định sẽ đánh thắng Mộc Khuynh Cuồng.

Một buổi sáng tinh mơ Mạc Tiêm Lương đi hoàng cung gặp mặt phụ hoàng hắn, hắn thỉnh cầu, cho Mộc gia Cửu tiểu thư làm vương phi của hắn.

Hoàng hậu biết được chuyện này giận tím mặt, nàng làm sao sẽ cho phép con trai của mình lấy người Mộc gia, huống chi, Mộc gia Cửu tiểu thư ở Mộc gia không có thân phận, muốn kết hôn cũng phải cưới người có lợi đối với Mạc Tiêm Lương.

Mạc Tiêm Lương mặc kệ hoàng hậu nói như thế nào, hắn đều kiên định muốn kết hôn với Mộc Khuynh Cuồng, chỉ nàng mới có thể làm vương phi của hắn.

Chuyện này Hoàng thượng cũng không lập tức đáp ứng, đơn giản vì hoàng hậu không cho phép, Độc Cô Thiên Nhu là mẹ đẻ của Mạc Tiêm Lương, có đủ tư cách tham dự chuyện chung thân của hắn.

Mạc Tiêm Lương xuất cung thẳng đến Mộc gia, dĩ nhiên biết được Mộc Khuynh Cuồng rời nhà đi ra ngoài, lúc nhận được tin tức này, thân thể hắn lảo đảo muốn ngã.

Tại sao nàng có thể rời đi?

Nàng tại sao có thể ra đi không từ biệt như vậy, nàng coi hắn là bằng hữu sao?

Mạc Tiêm Lương thương tâm khổ sở trở lại vương phủ, quản gia cầm một phong thư đưa hắn, nói là Mộc gia Cửu tiểu thư phái người đưa tới.

Nhìn thư, ngón tay Mạc Tiêm Lương run rẩy tiếp nhận, trong lòng dâng lên một cỗ vui mừng như điên, nàng có đem hắn để ở trong lòng, nếu không cũng sẽ không cho người đưa tin đến.

" Tam vương gia thân ái, cám ơn ngươi trong khoảng thời gian này chiếu cố, ta đi, bất quá ta nhất định sẽ trở lại, hảo hảo bảo trọng."

Tin mặc dù rất ngắn, Mạc Tiêm Lương lại thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, nàng thật sự coi hắn là bằng hữu, chỉ là, nàng vì sao không nói cho hắn, nàng muốn đi đâu, nàng vì sao không để hắn cùng nàng cùng đi, nàng mặc dù đã là Đấu Tông, nhưng nàng một tiểu cô nương lang bạt cỡ nào nguy hiểm.

Hắn hy vọng nàng có thể mời hắn cùng nhau đồng hành, hắn nhất định sẽ dùng năng lực lớn nhất bảo vệ nàng.

Không có Mộc Khuynh Cuồng, cuộc sống của hắn sẽ cỡ nào vô vị, cỡ nào nhàm chán.

"Vương gia, ngươi không sao chứ!" Mạc Vong thấp thỏm bất an nhìn Mạc Tiêm Lương bộ dáng lúc thương tâm lúc mừng rỡ hỏi.

Mạc Tiêm Lương đem thư thu hồi, sắc mặt lãnh khốc liếc hắn ra lệnh, "Lập tức phái người đi tìm, nhất định phải tìm được Mộc Khuynh Cuồng, có tin tức của nàng, cho ta biết trước tiên."

Hắn như thế nào yên tâm để nàng một mình đi ra ngoài, cho nên hắn nhất định sẽ đi cùng nàng, Khuynh Cuồng, Khuynh Cuồng, ngươi sẽ biết tâm ý của ta.

Ở phía đông Lôi Lạc Đế quốc, đi phía bắc nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần.

Lúc này giữa mùa đông, bên ngoài gió rét thổi vù vù, càng đi về phía bắc, nhiệt độ càng thấp hơn.

"Gia gia, hôm nay chúng ta ở thành Thánh Tê này nghỉ ngơi đi!" Mộc Khuynh Cuồng nhìn Mộc Phong cười nói, nàng cùng Mộc Phong đã trao đổi một chút, hắn là gia gia, nàng là tôn nữ, bọn họ chạy một ngày đường cũng chưa ra khỏi lãnh địa Lôi Lạc Đế quốc.

"Tốt, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm." Mộc Phong hiền lành cười nói.