Mộc Khuynh Cuồng khiêu mi, hung dữ, “Xem ra Chương lão bản chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta là chủ nhân ngọc bội, ngọc có tốt hay không sao ta lại không biết, phải dùng tới cổ họng của ngươi để đánh giá sao? Sẽ cho ngươi thêm một lần cơ hội, giá trị bao nhiêu?”
Ông chủ bị khí hung hãn trên người Mộc Khuynh Cuồng hù ngã, Mộc gia tiểu thư này từ lần trước suýt chết xong, như thế nào thay đổi thành một người khác, trước kia nào dám lớn tiếng nói chuyện như vậy, phỏng chừng một ánh mắt của hắn cũng có thể dọa ngốc nàng rồi.
Chẳng lẽ chết một lần có thể làm cho người biến hóa lớn như vậy.
”Hai trăm vạn kim tệ đã là giá cao nhất.” Ông chủ vuốt ngọc bội yêu thích không buông tay, hắn chỉ biết ngọc này là một bảo vật trân quý, giá thấp nhất sẽ không ít hơn hai trăm vạn kim tệ, về phần đến cùng giá trị bao nhiêu tiền, hắn không dám xác định.
Mộc Khuynh Cuồng trong đôi mắt đen bóng hiện ra tinh quang, thế nhưng giá trị chỉ có thể là hai trăm vạn, nàng nhanh chóng đoạt lấy ngọc bội trong tay ông chủ, xoay người nhìn Ngân Đồng, cười nói, “Nhà ngươi giống như rất có tiền nha.”
Chính Ngân Đồng cũng rất kinh ngạc, ngọc bội trên người hắn thế nhưng đáng giá nhiều tiền như vậy.
”Ta không nhớ rõ.” Hắn nhàn nhạt nói.
Mỗi lần hắn nói không nhớ rõ, Mộc Khuynh Cuồng liền có một loại cảm giác ông nói gà bà nói vịt.
Ra khỏi điếm giao dịch, tâm tình Mộc Khuynh Cuồng thật tốt, ôm ấp thứ đáng giá như vậy, cho dù ai cũng đều sẽ vui vẻ.
Trên đường phố náo nhiệt, Mộc Khuynh Cuồng cũng không có tâm tình đi dạo, hôm nay đi ra ngoài, nàng chỉ muốn biết giá trị ngọc bội bao nhiêu tiền, nếu người nhà Ngân Đồng không có tới, nàng cũng có thể đem ngọc bội bán cùng hắn chia đôi, như vậy hai người bọn họ ai cũng không thiệt thòi.
”Mộc Khuynh Cuồng, ngươi đứng lại đó cho ta.”
Đột nhiên một đạo tiếng nói nữ tử thở phì phì bén nhọn vang lên.
Bước chân Mộc Khuynh Cuồng dừng lại, xoay người nhìn về phía nữ nhân lên tiếng, dĩ nhiên là một thiếu nữ béo lùn chắc nịch, bên người nàng còn đứng nhiều thiếu nữ khác, còn có một ít công tử trẻ tuổi, nhìn nhìn một đống người, đáy mắt nàng lóe qua tia thị huyết bén nhọn, lần trước chính là những người này nhục nhã nàng, khiến Mộc Khuynh Cuồng trước kia không chịu nổi mới nhảy sông tự vẫn.
”Ngươi xấu nữ này còn không biết xấu hổ mà ra đường, cũng không cầm gương xem lại chính mình đi.” Liễu Hương mặt mũi tràn đầy châm biếm nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, rồi sau đó từng bước một đi tới gần nàng, trưởng trấn Phổ Đà chính là cha nàng (LH), nàng (LH) ở chỗ này đi ngang, không người nào dám nói gì, cho nên bình thường nàng thích nhất khi dễ người nhỏ yếu, Mộc Khuynh Cuồng chính là một người trong đó.
Mộc Khuynh Cuồng ngoéo môi một cái, cuồng vọng nói, “Ta liền muốn ra ngoài thì làm sao bây giờ?” Vốn là nàng không nghĩ tìm nàng ta gây phiền toái, không nghĩ tới nàng ta thế nhưng tự động tìm tới cửa.
”Ngươi, ngươi xấu nữ này cũng dám mạnh miệng, ta đánh chết ngươi.” Liễu Hương nói liền vung tay phải mập mạp hướng về mặt Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng mới vừa muốn động thủ, nào biết bên cạnh Ngân Đồng nhanh hơn nàng, hắn tự tay nắm cổ tay Liễu Hương.
”A a a, đau chết mất, lạnh chết ta...” thanh âm Liễu Hương như gϊếŧ heo vang lên, nàng cảm giác xương cốt của mình sắp nát, còn có hàn khí chọc thẳng trái tim, tựa hồ muốn đông lạnh lục phủ ngũ tạng của nàng, thật đáng sợ, “A a, xấu nữ, mau bảo hắn buông ra, xấu nữ đáng chết...”
”Ta không cho phép ngươi gọi nàng là xấu nữ.” Thanh âm Ngân Đồng lạnh băng, hàn khí trong đôi mắt màu bạc lóe lên như địa ngục Tu La diệt sạch mọi thứ.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn Ngân Đồng đáy lòng có chút kinh ngạc, hắn thế nhưng ra tay vì nàng.
”Ngươi tên quái dị này, thả ta ra...”
Đột nhiên trong không khí vang lên một tiếng bạt tai vang dội, Mộc Khuynh Cuồng hung hăng tát một cái lên khuôn mặt phì phì của Liễu Hương, bá đạo nói, “Ngươi dám mắng hắn quái dị, người của ta chỉ có ta mới có thể mắng cùng khi dễ, ngươi tính ngươi là cái cọng hành vỏ tỏi gì, đáng chết!”