Lai Ân dễ dàng xuyên qua đám người, chỉ thấy hai bên đứng đối diện nhau, một người mặc hoa phục, đại khái khoảng hai mươi tuổi, phía sau có một đội kiếm sĩ chừng một trăm người, bên cạnh hoa phục thanh niên có ba trung niên mặc áo xám, còn có một hắc ám pháp sư toàn thân ẩn trong bộ hắc bào.
Đối diện chính là Thước Lệ Toa, bên nàng có hơn mười tên Trị An đội viên, còn có sáu bảy tên mặc trang phục dong binh.
Bên Thước Lệ Toa rõ ràng nhân số ít hơn, hơn nửa thực lực cũng không cao, mỗi người đều mang trên người mấy đạo vết thương.
Thước Lệ Toa khuôn mặt đỏ bừng tức giận.
Hoa phục thanh niên ánh mắt lại nhìn chằm chằm trên bộ ngực nàng , cười híp mắt nói:
“Tiểu nữu, ngươi chính là thành viên đội Trị An , nếu đi theo bổn hoàng tử, ta cam đoan ngươi ngày ngày ăn uống, khoái hoạt không hết, nhiều người mong muốn còn không được, ngươi lại cứng rắn chống đỡ làm cái gì? Bằng thân phận Phong Lam hoàng tử, tương lai kế thừa vương vị, coi trọng ngươi chính là phúc khí của ngươi đó.”
Thước Lệ Toa buông thỏng cánh tay phải xuống, tựa hồ bị thương không nhẹ, kiếm rơi trên mặt đất, muốn động thủ còn không được, chỉ có thể căm tức trừng trừng nhìn đối phương, nói: “Ngươi là hoàng tử thế nào vậy, Hoắc Nhĩ Đốn, ngươi nghe cho rõ , ta không muốn. nơi này là thành thị trung lập, không phải địa phương để cho ngươi giương oai.”
Hoắc Nhĩ Đốn nghe xong, cười ha hả vui vẻ, hướng về ba gã áo xám vung tay lên quát: “Bắt lại cho ta. Đưa tới sứ quán, ai dám ngăn cản gϊếŧ .”
Ba gã áo xám vừa muốn tiến lên, đột nhiên cảm giác không khí bốn phía lạnh lẽo , ngay sau đó sáu bảy băng tiễn, một mặt tường băng xuất hiện ngăn cản ba tên áo xám.
Trước người Thước Lệ Toa hai con băng xà dài đến tám thước bày ra ngênh địch nhìn ba gã đầy căm tức.
Thước Lệ Toa cùng bọn người Trị An đội chứng kiến cảnh trước mắt không khỏi cảm thấy vui vẻ, toàn bộ Dã Lang thành chỉ có một người mang theo ma thú chuyên đi làm loạn chỉ có một người, nghĩ đến người có năng lực như vậy, tất cả mọi người đều thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Bã gã áo xám cũng là biết nhìn người, liếc mắt đã nhận ra cấp bậc của đầu xà, cả kinh nói: “ Thất cấp ma thú Băng xà, hơn nữa lại tới hai con, sủng vật của ai vậy?”
Lấy ma thú làm sủng vật tại đại lục cũng không ít, chỉ là yêu cầu đối với sủng vật đều rất cao, bởi ma thú đồng dạng đều chia làm mười hai cấp bậc, cấp càng cao càng khó bắt giữ, ma thú cấp bậc càng cao giá cả lại càng trân quý.
Hơn nữa hình dạng ma thú lớn nhỏ bất đồng, giá cả cũng bất đồng.
Tỷ như Băng xà mới sinh hình thái là Bạch xà, đối với người bình thường mà nói không có vừa mắt, nhưng theo thời gian tiến hóa, Bạch xà sẽ tiến hóa thành chân chính Băng xà mà mười hai cấp thú hoàng Băng xà xưng là Băng Sương cự xà, toàn thân băng cứng bao trùm, mười một cấp ma pháp trở xuống căn bản không thể đánh vỡ phòng ngự của nó, lực công kích siêu cường, cho nên giá cả cũng quý hơn ma thú bình thường.
Ma thú tự thân tiến hóa tốc độ phi thường chậm, một con ngũ cấp Băng xà nếu là tự nhiên tiến hóa có lẽ cần mười năm thậm chí hai mươi năm mới tiến hóa lên lục cấp Băng xà, lục cấp Băng xà tiến hóa lên thất cấp cần bốn mươi năm hoặc năm mươi năm, hơn nữa không nhất định tiến hóa thành công, cho nên giá cả cao cấp ma thú vẫn không hề giảm.
Băng xa mang băng thuộc tính rất thưa thớt, tiến hóa khó khăn, một con thất cấp Băng xà giá cả trên dưới ba trăm vạn, bát cấp Băng xà giá sáu trăm vạn đến bảy trăm vạn, cửu cấp lại hơn ngàn vạn lần, nếu là thập cấp sẽ có giá trên trời.
Đối với quý tộc mà nói, có được một con thất cấp băng xà là tượng trưng cho tài vật .
Người thường có một con năm sáu cấp ma thú phổ thông làm sủng vật đã là không tồi rồi.
Đột nhiên xuất hiện hai con thất cấp Băng xà, ba gã áo xám biết dù cho hao tốn chút sức có thể đối phó hai con Băng xà này nhưng cũng không dám động thủ, bọn họ không dám cam đoan chủ nhân hai con băng xà này rốt cục là ai.
Lai Ân không để ý tới cái gì là hoa phục quý sam, giống con cua bước lắc đến trước mặt Băng xà, hai con Băng xà ngoan ngoãn lui thành một vòng không hề nhúc nhích.
Hoắc Nhĩ Đốn nhìn lai ân, hếch mũi lên hừ lạnh, nói: “ Xú tiểu tử, ngươi muốn xen vào việc của người khác a, bổn hoàng tử tương lai là người kế thừa của Phong Lam đế quốc, ngươi cũng dám đắc tội với ta sao.”
Lai Ân đem bánh bao bỏ vào trong miệng nhai nhồm nhoàm rồi nuốt xuống, đột nhiên khuôn mặt đỏ lên, tay cầm lấy yết hầu, hoa chân múa tay cuống quýt nửa ngày, có người lúc này mới hiểu được, vội vàng mang tới cho hắn một chén nước.
Lai ân uống xong chén nước, thống khổ chảy nước mắt, sau đó chầm chậm tiến lên, ôm lấy cánh tay Hoắc Nhĩ Đốn, rốt cuộc cũng nắm được bàn tay hắn, khóe mắt ngập nước, kích động nói : “ Huynh đệ, ngươi cuối cùng cũng đến, cũng đến sáu bảy ngày rồi, ngươi mà không đến ta sẽ đau lòng lâm a.”
Thước Lệ Toa cùng bọn người Trị An đội có chút không thông, đều đoán hôm nay Lai Ân uống lộn thuốc, hay là đầu phát sốt, con người tự nhiên biến thành một tên biếи ŧɦái a.
Người vây xem cũng có chút không thông, bình thường luôn là động thủ không động khẩu, đánh trước nói sau, như thế nào hôm nay lại thay đổi?
Hoắc Nhĩ Đốn sắc mặt khó coi, bị người ta cầm lấy tay, như thế nào lại giãy dụa không ra, nghe lời Lai Ân nói, vội vàng hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
Lai ân một tay vuốt nước mắt nói: “ Đại ca tiểu đệ chờ ngươi sáu ,bảy ngày, ngươi rốt cục cũng đến, chờ thêm nữa ta thật muốn chết, ngài tới thật tốt quá.”
Hoắc Nhĩ Đốn ngẩn người, nghi hoặc nói: “Ngươi chờ ta làm gì?”
Lai Ân nghiêm mặt nói: “Phải bắt ngài a, đây là kế hoạch, không bắt ngài kế hoạch không có cách nào tiếp tục a, vốn muốn bắt một tên Tể tướng vớ vẩn nào đó thế vào là được, không nghĩ tới bắt hoàng tử a, lúc này lời to rồi.”
Lai Ân nói xong khóc rống lên, nước mắt dàn dụa nói: “Các ngươi đến đây, thật sự là quá tốt, ngươi không biết ta làm đội trưởng Trị An thật sự lo lắng a, mỗi ngày sợ vận khí kém không phải ngã vũng nước chết đuối thì là hắt xì mà chết.”
Thước Lệ Toa quay mặt ra chỗ khác, làm bộ dáng, dường như ta không quen hắn, thầm nghĩ: chuyện này cuối cùng là gì a, cho dù ngươi muốn bắt người cũng đừng trực tiếp nói trước mặt người ta như vậy a.
Hoắc Nhĩ Đốn giờ mới biết bản thân bị đùa giỡn, hướng ba gã áo xám phía sau nói: “Các ngươi chờ cái gì? Còn không mau đi gϊếŧ tên tiểu hài tử xấu xa kia .”
Ba gã áo xám do dự một chút, hay là nghe theo mệnh lệnh xông lên đi, kết quả không đợi bọn họ tiến lên, chỉ thấy bốn phía trên, đỉnh đầu, giữa đám người, từng đạo nhân ảnh bay ra, không đợi ba gã áo xám phản ứng, một trận bùm bùm quyền cước đem ba người toàn bộ đánh ngất.
Tên pháp sư mặc hắc bào phía sau Hoắc Nhĩ Đốn toàn thân rung lên, người kia động thủ tốc độ quá nhanh, nếu không phải chính mắt mình nhìn thấy thì còn không tin đó là sự thực.
Hai mươi mấy người mặc y phục đội Trị An, đem ba gã áo xám hướng trước mặt Lai Ân ném tới, tên cầm đầu, nói: “Đội trưởng, ba người này xử trí như thế nào.”
Lai Ân cầm lấy tay Hoắc Nhĩ Đốn chết sống không buông, nhìn lướt qua ba gã áo xám nói:” tùy các ngươi, theo phương pháp trước đây đi, tiền lấy sạch, người đánh sưng, quần áo lột sạch, ném trước cửa Trị An đội.
Có mấy người gật gật đầu, lên ngựa rời khỏi đám người.