- 🏠 Home
- Dị Giới
- Vương Bài Pháp Thần
- Quyển 2 - Chương 5: Trảo đích chính là ngươi (2)
Vương Bài Pháp Thần
Quyển 2 - Chương 5: Trảo đích chính là ngươi (2)
Huy chương kia chính là dấu hiệu của đội trưởng đội trị an, đám đông có suy nghĩ nát óc cũng không ra.
Hiện tại đã đưa tới trước mặt Lai Ân, hắn vẫn còn làm ra bộ dạng sầu khổ như muốn chết.
Cách Lỗ Tạp ở phía sau xem không vừa mắt, liền xông lên cấp cho hắn một quyền lên đầu, nói : “Tiểu tử, huy chương này nhiều người muốn mang còn không được, nhìn khuôn mặt ngươi xem, giống như ai thiếu ngươi tám trăm vạn vậy."
“Ta không nghĩ đảm đương vị trí đội trưởng này a, nhìn ngươi xuất ra cái huy chương đầy bụi a, trời mới biết vị tiêng nhiệm của nó duy trì nhàn nhã được bao lâu ,Lai Ân vẻ mặt đau khổ chỉ vào cái huy chương.
“Hai năm trước rơi xuống vũng nước chết đuối” Cách Lỗ Tạp thổn thức, nói: “ Là một người tốt a, truy bắt kẻ xấu, làm tận chức trách, công tác cần cù và thật thà, chỉ là vận khí kém một chút.”
“ Chết đuối trong vũng nước sao? Vận khí không kém như vậy chứ, thật nhiều vũng nước a.”
“ trời mưa to trên đường xuất hiện vũng nước đến mắt cá chân, trời thì tối nghe nói hắn trượt chân một cái mặt gục xuống nước, sau đó hôn mê.”
Lai ân chờ nghe câu sau, như thế nào lại không nói quá trình cứu người a, Cách Lỗ Tạp lại dừn lại không nói nửa ngày.
Lai Ân mở trừng mắt nghi hoặc nói:” Xong rồi?”
“Xong rồi!”
“Như vậy đã chết?”
“Như vậy đã chết.”
Lai Ân trầm ngâm một chút, hỏi:” tiền nhiệm của tiền nhiệm đâu?”
“Anh dũng hy sinh”
“Tên trộm đáng chết, nhưng cũng tốt, tối thiểu là hy sinh vì nhiệm vụ.”
“Bát cấp chiến sĩ mà để tên trộm nhỏ đánh lén hi sinh.”
“ Tên này còn thảm hại hơn.”
“Vậy tên tiềm nhiệm tốt nhất thì sao? Sẽ không bị tập kích từ sau lưng chứ.” Lai ân nhỏ giọng hỏi.
“ Ngươi thật đúng là, hắn khi canh gác , lúc ăn cơm hắt hơi một cái quá lớn ,đầu đập thẳng vào bàn cơm, sau đó… chết tốt .”
Lai Ân vẻ mặt đau khổ tháo phù hiệu trên tay áo xuống, nói: “có thể hay không không làm đội trưởng trị an này, ta phát hiện mấy tay đội trưởng này đều chết không tử tế!”
Cách lỗ tạp nghiêm mặt, nói:” không được, bởi vì kế hoạch yêu cầu như vậy”
“Lại là kế hoạch, có thể thay đổi a.”
“Thời gian cấp bách, kế hoạch không thay đổi, ngươi tiếp tục đảm đương a, cùng lắm thì suy nghĩ đừng có tách đội ra là được”.
“Ta có bệnh.” lai ân uể oải hướng ra bên ngoài mà đi.
Cách Lỗ Tạp thấy vậy, lập tức, nói :” Lai Ân, lấy lại tinh thần, tinh thần a, có hiểu hay không?”
Lai Ân quay đầu, tức giận, nói: “ Không hiểu.”
“học con cua đi tám bước tựu thành.”
“ nhất định là con cua sao.”lai ân khó chịu trả lời, lay động thân hình tiêu sái bước theo kiểu bát tự, nói: “Tạm thời như vậy đi, lớn như vậy đến đi còn bị người khắc ép buộc, xem mấy ngày ta bị các ngươi làm khổ không ít a.”
Cách Lỗ Tạp định nói vài câu, Lai Ân đã lắc mình ra cửa chính.
Tây Tư từ phía sau đại sảnh đi ra, gọi tên hộ vệ thủ lĩnh bên ngoài tới, rõ ràng là Thẩm Phán và Tài Quyết đã quyết định để Sa Gia làm đội trưởng.
Tây tư nhỏ giọng bên tai Sa Gia, nói: Một trăm người các ngươi theo Bổn Sâm thành chủ đi Trị An đội, thay quần áo của Trị An đội, sau đó hai mười người các ngươi ở lại tuần tra chỗ tiểu tử Lai Ân.”
Sa Gia gật đầu nói: “Đã hiểu, tế tự đại nhân, nhiệm vụ của chúng ta thì sao?”
Tây tư vuốt Tiểu Ba, híp mắt, cười xấu xa nói: “Lai Ân làm chuyện xấu các ngươi giúp đỡ hắn là được.”
Biểu tình của Sa Gia càng cổ quái, bất quá vẫn gật đầu đồng ý.
Lai Ân ra đến đại môn, một đường đi ngang, một nam tử mắt nhìn hắn rồi lại nhìn phía sau Lai Ân, nói: “Lão huynh, ngươi lớn lên cũng tuấn tú a, cư nhiên còn có mỹ nữ đi theo , ai, đầu năm nay thói đời đã thay đổi a!”
“Mỹ nữ?” Lai Ân vội vàng quay đầu, chỉ thấy một thiếu nữ mặc y phục võ sĩ đang nhìn mình.
Nử tử chứng thấy Lai Ân quay đầu nhìn mình , vui vẻ chỉ vào hắn cười ha ha nói: “Lai An nguyên lai là ngươi, ta còn tưởng rằng con cua nhà ai đang đi trên đườngphố chứ? Ngươi làm ra cái động tác như vậy ta cũng không giám chắc chắn.”
Lai ân chỉ vào huy hiệu đeo trên tay, nghiêm mặt nói:” thấy rõ không, Thước Lệ Toa, đây là huy hiệu trị an đại đội đội trưởng, từ giờ trở đi, trị an Dã Lang thành do ta quản, hiểu hay không.”
Thước Lệ Toa tiến lên sờ sờ huy hiệu trên cánh tay trái lai ân, ha hả cười nói: “Ôi cư nhiên có băng tay, thợ khéo không sai, ngươi mua phỏng chừng là đồ giả, cũng giống đấy , giới thiệu một chút, ta cũng muốn mua một cái.”
“Này, cái này là thật a.” Lai Ân chỉ vào băng tay kêu lên.
“Ngươi lừa quỷ a.” Thước Lệ Toa đẩy cánh tay Lai Ân . nháy mắt, nói “ Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, không cần gạt ta a, trực tiếp nói cho ta biết, cái kia mua ở đâu?”
Lai ân hữu khi vô lực chỉ vào băng tay, uể oải nói: “Này, đây là thật a.”
“ Ngươi vẫn còn gạt ta” Thước Lệ Toa hừ lạnh một tiếng, tức giận đá lai ân một cước.
Lai Ân bật người ôm chân, khoa trương nhảy dựng lên, ô ô kêu, buổi sáng sớm đã đá vào tên người đá Phỉ Lợi Khắc Tư chân vẫn còn đang sưng to, giờ lại không may bị tên nhẫn tâm này đá trúng chỗ đó.
Lai Ân phí nước bọt suốt nửa ngày rốt cục cũng làm cho Thước Lệ Toa tin băng tay là thật, Thước Lệ Toa lập tức tìm Cách Lỗ Tạp xin ngay một cái băng tay như vậy.
Bị vong linh quân đoàn cướp sạch một đêm, không ít tiểu tặc thừa cơ hỗn loạn trong thành nghĩ biện pháp đυ.c nước béo cò bọn họ tuyệt đối không thể ngờ lại gặp một ác ma, phía sau có mười một con ma thú hộ tống.
Bọn họ lần đầu tiên biết được thống khổ khi rơi vào tay đội trị an, trên người bị lộ sạch, tiền nong bị cướp đi, người bị đánh sưng vù như nhau, sau đó bị ném lên đường thị chúng. Bọn họ tìm tới Trị An đội kiện cáo, lần đầu tiên dùng tới quyền công dân, đáng tiếc người ta lại mặc kệ, toàn bộ người đến cửa đều bị bắt lại , sau vài ngày lại được thả ra.
Mặt khác bọn họ nghe được một tin mà cả đời này đều không hy vọng nghe đó là mệnh lệnh, toàn thành tất cả dong binh bắt được kẻ trộm, tài sản 50% thuộc về dong binh, trong khoảng thời gian ngắn Dã Lang thành gà bay có sủa, dong binh khuynh sào suất động ( ý nói xuất sơn bắt cướp ý mà ), một đêm đó Dã Lang thành hỗn loạn không ít.
Liên tiếp mấy ngày, Dã Lang thành kẻ trộm bị tóm đến hơn phân nửa.
Lai ân buổi sáng cũng giống trước kia, một tay cầm bánh bao ăn, một tay mang theo một cái gói to đầy bánh bao tuần tra trên đường phố.
Mấy ngày nay sống thật kham khổ a, ăn cơm sợ bị nghẹn, đi đường sợ ngã, mà ngay cả đi wc cũng sợ rơi xuống chết đuối.
Lai Ân xuyên qua phố chính đến Tây Môn, đúng lúc thấy phía trước tụ tập một đám đông người, nghẫu nhiên nghe còn nghe được thanh âm la mắng tức giận, nghe xong liền cau mày một chút, lầm bầm: “Thanh âm giống như Thước Lệ Toa, không phải nha đầu kia lại khi dễ người a.”
Vài ngày gần đây kẻ trộm bị Thước Lệ Toa đánh không dưới năm mươi cũng có bốn mươi tên, từ trước tới nay gặp phải Trị An đội chấp pháp giả danh hiệu bạo lực Thước Lệ Toa là không xong.
Có người thấy Lai Ân đã đến, lại hưng phấn nói:” Trị An đội trưởng đến đây, Trị An đội trưởng đến đây, mọi người tránh ra, mọi người tránh ra, sắp có trò hay xem.”
Phần phật một tiếng, đám người lập tức lui về phía sau tạo thành một vòng lớn, họ cũng biết vị đội trưởng này động thủ chưa bao giờ quản chunh quanh có hay không ngộ thương người khác, cứ bắt được người tình nghi rồi nói sau.
Cho nên xuất hiện thường xuyên xuất hiện tình huống , chỗn nào xuất hiện kẻ trộm , liền toàn bộ cửa hàng đóng cửa hết, trước cửa nhà Thành chủ mỗi ngày đều có người xếp hàng lĩnh tiền đền bù tổn thất,cho nên Thành chủ mỗi sánh ra đều không cần lấy nước rửa mặt , vì nước mắt cũng đủ dư rồi.
- 🏠 Home
- Dị Giới
- Vương Bài Pháp Thần
- Quyển 2 - Chương 5: Trảo đích chính là ngươi (2)