- 🏠 Home
- Dị Giới
- Vương Bài Pháp Thần
- Quyển 2 - Chương 2: Ta Không Cẩn Thận (2)
Vương Bài Pháp Thần
Quyển 2 - Chương 2: Ta Không Cẩn Thận (2)
Cách Lỗ Tạp nhìn bộ dạng uể oải của Lai Ân, thập phần đắc ý cười ha ha hai tiếng.
Tây Tư, nói:" Lai Ân tiên sinh, việc này quan hệ trọng đại, thực lực của ma long Phỉ Lợi Khắc Tư không tầm thường, chúng ta thực đã qua Băng Kính thuật thấy được ma long Phỉ Lợi Khắc Tư xuất hiện, cho nên lần này lại đây chỉ muốn biết ngài làm thế nào triệu hoán ?"
Lai Ân gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, nói:" Việc này, sự tình không phải rất đơn giản sao, có điều đầu ta có chút mơ hồ, cho nên cái gì cũng không nhớ, để ta ngủ một giấc, chờ khi tỉnh rồi hãy nói."
"Vương bát đản, trước mặt lão sư ngươi ngươi cũng dám cho ta thấy bộ dạng này, hôm nay ta không đánh chết ngươi mới là lạ." Cát Tạp Mỗ vung pháp trượng hướng đầu Lai Ân loạn đả.
Lai Ân ôm đầu kêu ô ô, ủy khuất, nói:" Lão sư, ngài đừng đánh vào đầu, sẽ biến ta thành ngốc đó."
"Không nói nữa, hôm nay ta sẽ đem ngươi ném vào Hỏa Diễm Chi Hải, ngươi nếu có thể sống trở về coi như có bổn sự."
"Ta nói, ta nói..." Lai Ân nghe vậy lập tức gật đầu.
Hắn nhớ kỹ tình huống lần đầu tiên lão sư đưa bản thân xuyên qua Hỏa Diễm Chi Hải đi tìm một quả Ngân Tinh, bên dưới biển là hỏa diễm , trên khoảng không là vô số ma thú và ngàn vạn sinh vật cấp mười hai.
Đó là lần đầu tiên Lai Ân lãnh hội cái gì kêu là uy lực của ma thú, cũng hy vọng lần đó là lần cuối cùng.
Lão sư mất sức chín trâu hai hổ, toàn thân thiếu chút nữa hư thoát mới từ nơi đó trốn thoát. Sau khi trở lại quyết định thà rằng tìm đi đường vòng mất nửa tháng thời gian cũng không muốn trở lại con đường cũ chứa đầy ma thú đó.
Lai Ân ngoan ngoãn đem tình hình ngay lúc đó nói ra một lần.
Thập cấp tinh hạch đổi lấy cách sử dụng triệu hoán chú ngữ, cuối cùng chỉ có Phỉ Lợi Khắc Tư kia là đáng thương thù lao được trả quá ít a, tuy rằng có người đã từng gặp qua, thế nhưng hiện tại chính tai nghe thấy, lại tưởng như đang nghe truyện trên trời vậy.
Cát Tạp Mỗ muốn xem xét qua, thấy bên trên còn không có tới thập cấp tinh hạch, cảm ứng một chút năng lượng bên trong, sau đó hít một ngụm lãnh khí, nói:" Năng lượng Thập cấp tinh hạch tiêu hao chỉ tương đương với năng lượng lục cấp tinh hạch, nói cách khác Phỉ Lợi Khắc Tư này không phải bị triệu hoán mà đến, mà là tự nguyện tới."
"Cái gì?" Cát Tạp Mỗ giải thích khiến mọi người kinh hãi.
Tây Tư vội vã nói:" Cát Tạp Mỗ, đây là chuyện gì?"
"Năng lượng thập cấp tinh hạch tiêu hao chỉ tương đương với lục cấp tinh hạch là một bộ phận nhỏ năng lượng, cái này dùng để duy trì chú ngữ thập cấp phổ thông cũng không đủ năng lượng, nhưng nó lại triệu ra được thập cấp cổ chú ngữ , duy nhất có thể giải thích chính là Phỉ Lợi Khắc Tư căn bản không phải bị triệu hoán đến, mà là khi Lai Ân hoàn thành đọc chú ngữ, Phỉ Lợi Khắc Tư tự nguyện đi ra."
"Quang Minh thần phù hộ, thật là kì diệu ( bất khả tư nghị ) , ma long Phỉ Lợi Khắc Tư bản thân cư nhiên đi ra, cũng không bị triệu hoán tới, vậy, vậy căn bản không có khả năng. Nếu là như vậy, sở hữu triệu hoán chú ngữ đẳng cấp hạn chế vẫn còn tồn tại sao?, một người tứ cấp ma pháp sư triệu hồi ra siêu thú hoàng cấp quái vật, trời ạ, vậy không có cách nào khác giải thích a." Tháp Cát Khắc cả đời nghiên cứu ma pháp, chết cũng không tin lời giải thích này.
Cát Tạp Mỗ hai tay giơ lên cao..., lớn tiếng đọc triệu hoán chú ngữ mà tối hôm qua Lai Ân đã đọc.
Bất luận kẻ nào đều có thể cảm giác được khi Cát Tạp Mỗ đọc chú ngữ thì lực lượng tiêu hao rất lớn, thế nhưng tiếng chú ngữ vang lên bắt đầu cho đến khi kết thúc bầu trời một điểm biến hóa cũng không có.
Cát Tạp Mỗ đọc xong chú ngữ, nói:" Nhìn xem, ta tiêu hao toàn bộ pháp lực tương đương với thập nhất cấp ma pháp sư, thế nhưng một điểm phản ứng cũng không có, hiện tại chỉ có một giải thích, chính là Phỉ Lợi Khắc Tư tự nguyện tiếp thu triệu hoán mà đến."
Lai Ân nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, làm khổ hắn cả đêm hắt hơi mấy lần. Đến tận sánh vẫn chưa nghe ra bọn họ đang nói tới cái gì nữa.
Tây Tư nhíu mày cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, nói:" Hiện tại chỉ có biện pháp duy nhất chính là để Lai Ân triệu hoán lại một lần, nếu thành công tựu chứng minh không phải vừa khớp với điều vừa nói sao."
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Lai Ân đứng mơ mơ màng màng, trong đầu toàn chuyện dị biến ma thú là như thế nào.
Cát Tạp Mỗ dùng trượng hung hăng gõ lên đầu Lai Ân, nói:" Tiểu tử thối, ngươi đang nghĩ cái gì ? Không có nghe chúng ta vừa nói cái gì sao?"
Lai Ân bị gõ làm cho dật mình, mắt nhìn bốn phía, mơ mơ màng màng, nói:" Làm gì? Có thể đi rồi à? Nga, vậy sáng sớm yên lành."
" Sáng cái rắm, niệm lại một lần cổ hắc ám triệu hoán chú ngữ cho ta."
Lai Ân sờ sờ đầu, mơ hồ, nói:"Đọc chú ngữ, làm gì phải đọc chú ngữ, cốt long lại đi ra, ai, ta đã nói tên phá Long kia nếu đi ra nhất định có chuyện, ngay cả chưa giải quyết xong việc đã bỏ chạy. Vẫn còn hùng hồn muốn ta trả thù lao."
Cát Tạp Mỗ cầm pháp trượng quay về phía đầu Lai Ân gõ liên tục, vừ gõ vừa quát:"Tiểu hỗn đản, nói lời vô ích nhiều như vậy, để ngươi nhớ rõ này."
" Hiểu rồi , hiểu rồi, lão sư, đừng có gõ nữa, nếu không ta lại sẽ quên hết a." Lai Ân ôm đầu tránh thoát pháp trượng, muốn cân nhắc quyết định, mắt nhìn thập cấp tinh hạch bên trên còn có năng lượng, ngáp vài cái, bắt đầu một câu lại một câu niệm, tiếng chú ngữ nổi lên liên tục.
Tựu như giống với tình huống lần trước trên bầu trời mây đen xuất hiện đầu tiên là hội tụ sau đó co rút lại, trong đám mây đen Bạch Cốt đại môn chậm rãi mở ra.
Bao quát cả Cát Tạp Mỗ bên trong tất cả mọi người mắt chữ a, mồm chữ o (mục trừng khẩu ngốc) nhìn Bạch Cốt đại môn.
Cát Tạp Mỗ không thể mở triệu hồi ra Bạch Cốt môn bây giờ nó lại xuất hiện, cửa chậm rãi mở, bên trong huyết hồng xoay chuyển, một bóng thủy tinh dò xét đi ra, mắt quét chung quanh một chút, ngay khi Cát Tạp Mỗ mấy người hưng phấn chuẩn bị xem rõ tình huống.
Đầu Phỉ Lợi Khắc Tư lại rụt lại.
Mọi người đang buồn bực, Phỉ Lợi Khắc Tư đầu lại thò ra dò xét, ngay sau đó thân thể xuất hiện.
Phỉ Lợi Khắc Tư lắc lư cái đuôi đáp xuống trước mặt Lai Ân.
Thân thể khổng lồ hơn mười thước , phàm mọi người ở đây có thể giác được trên người Phỉ Lợi Khắc Tư tản mát ra hắc ám khí tức cường đại, mỗi một lần khí tức nhẹ nhàng phụt lên, đủ để đè bẹp một núi lực lượng ma pháp cấp mười một.
Mọi người như hóa đá, bọn họ không thể tin được, trước mắt thật sự là ma long Phỉ Lợi Khắc Tư.
Phỉ Lợi Khắc Tư không để ý tới Cát Tạp Mỗ mấy người, nhận thức chuẩn tiến đến trước mặt Lai Ân, thân hình như lung lay sắp đổ, đang cúi đầu như nói truyện với hắn, dùng long trảo nhẹ nhàng huých vai Lai Ân.
Lai Ân phù phù một tiếng té ngã trên mặt đất.
Phỉ Lợi Khắc Tư run run, thân thê cao lớn đi ra ngoài, đáng thương không xa một đống kiến trúc to lớn trực tiếp bị hắn đè ép nát bấy.
Lai Ân thân thể đầy bụi đất bò dậy, trừng mắt lớn tiếng nói:" Tên Vương bát đản nào sao dám đem ta đẩy ngã?"
Cát Tạp Mỗ mấy người trong tim đập mạnh, quay đầu lại nhìn mắt Phỉ Lợi Khắc Tư, trong lòng đều trùng xuống, nếu như Phỉ Lợi Khắc Tư phát hỏa, bọn họ toàn bộ biến thành trứng nát hết, trong đám người không có một ai dám cam đoan mình có thể tiếp được một chiêu của Phỉ Lợi Khắc Tư.
Phỉ Lợi Khắc Tư làm một động tác khiến chúng nhân toàn trường miệng sùi bọt mép xuýt ngã nhào, tay phải co lại thành một cái móng vuốt, cẩn thận ( cẩn cẩn dực dực) , ủy khuất nói:" Không, thật là xấu hổ, ta vừa muốn nhìn ngươi xem ngươi đã ngủ chưa, cho nên dùng móng vuốt rất nhẹ rất nhẹ chọc ngươi một chút."
- 🏠 Home
- Dị Giới
- Vương Bài Pháp Thần
- Quyển 2 - Chương 2: Ta Không Cẩn Thận (2)