Quyển 1 - Chương 22: Vong Linh Pháp Sư (5)

“Ta làm sao phải gạt ngươi, tất cả những điều ta nói điều là sự thật.”

“Ta đâu có nói ngươi gạt ta, ta chỉ hỏi xem thôi mà, ngươi phản ứng như vậy nhất định trong lòng có quỷ rồi.” Mễ Lệ Toa chỉ vào Lai Ân cười hì hì, giống như một tiểu ác ma đang tươi cười.

Lai Ân thức thời vội vàng nói: “Là ngươi bức ta."

Tháp Cát Khắc ở bên cạnh xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “Lai Ân tiên sinh, chúng ta trước hết làm quen một chút hoàn cảnh nơi này, chờ them vài ngày nữa có giấy chứng nhận gửi xuống, người có thể tùy tiện xuất nhập nơi này.”

Lai Ân gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.

Tháp Cát Khắc tiếp tục dẫn Lai Ân cùng với Mễ Lệ Toa làm quen với các địa phương khác.

Qua một giờ làm quen với từng địa phương trong viện nghiên cứu, Tháp Cát Khắc xin phép cáo từ, hắn còn phải đi hoàn thành công tác của mình.

Lai Ân cùng với Mễ Lệ Toa cũng quyết định rời khỏi viện nghiên cứu ra ngoài mua sắm.

Trên đường người qua lại không ít, đa số điều vội vàng chạy về hướng thành đông, vừa chạy vừa nhìn về phía sau, giống như phía sau có gì đó rất đáng sợ đang truy đuổi bọn họ.

Lai Ân cùng Mễ Lệ Toa mạc danh kỳ diệu nhìn nhau, liền ngăn một người lại, hỏi: “Đại ca, có chuyện gì vậy?”

Người bị chặn lại sửng sốt, ngay sau đó nói: “Ta thấy bọn họ chạy đi thì ta cũng chạy theo.”

Lai Ân bất đắc dĩ buông tay ra, người đó liền lập tức chạy theo dòng người.

Hai người cùng nhìn lại, rất nhiều người đang cùng chạy về hướng đông, ba gã chiến sĩ cả người đầm đìa máu, vừa nâng đỡ cho nhau vừa chạy tới, thấy Lai Ân cùng Mễ Lệ Toa vẫn còn hướng bên kia đi đến, không khỏi nhắc nhở: “Hai vị, mau chạy đi, phía sau có vong linh.”

Lai Ân cùng Mễ Lệ Toa đều ngẩn ra, ngay sau đó hít một ngụm khí lạnh, nói: “Vong linh? Thật sự là vong linh?”

Ba gã chiến sĩ gật đầu, quay đầu lại liếc mắt một cái, nói: “Không sai, không biết là từ đâu ra, đột nhiên xuất hiện ở cửa thành, quân phòng hộ chưa kịp đóng cửa thì đã bị đại quân vong linh bao phủ.”

Lai Ân thầm nghĩ: “Thật nhanh, hôm qua mới biết có vong linh pháp sư, không nghĩ tới hôm nay đã hành động….

Hống……….

Trong lúc Lai Ân còn đang suy nghĩ, một đội bạch cốt ma thú từ phía xa đang tiếng đến ngày càng gần, gai xương trên thân thể như những lưỡi dao sắc bén, những bộ xương khô này không có bất cứ một trang bị nào, nhưng số lượng quá nhiều, quả thật nhìn từ đầu không thấy được điểm cuối.

Ba gã chiến sĩ sắc mặt đại biến, cũng không thèm nói nhiều, quay đầu bỏ chạy.

Lai Ân nhìn thấy đám vong linh thú, cười hắc hắc, lấy ra Phong Ấn Chi Thư, thả tất cả các ma thú ra, nói: “Cơ hội tiến hóa thế này thật khó tìm, lần này lại chủ động đưa đến, hahaha, không chiếm tiện nghi thì là vương bát đản.”

Mễ Lệ Toa còn đang do dự, Lai Ân đã chỉ huy mười một con ma thú vọt tới.

Mễ Lệ Toa không khỏi cắn răng, dậm chân mắng một câu: “Ngu ngốc” liền đuổi theo sau.

Vong linh thú là thành viên cấp bật thấp nhất trong quân đội vong linh, khi còn sống có thể là ma thú cấp bốn cấp năm, hoặc là một ma thú cấp cao, nhưng một khi chỉ còn lại thân bạch cốt, trừ bỏ xương cốt ra, không còn thứ gì khác, thành ra chỉ bằng với một ma thú cấp hai.

Trong mười một con ma thú Lai Ân thả ra, một con ma thú cấp năm, mười con sắp tiến hóa đến cấp năm, thành ra đối phó với trăm con vong linh thú quả thực chỉ như một bữa ăn sáng.

Trong phút chốc, vong linh thú đã bị đánh đạp rải rác thành một mảnh.

Xa xa, cả một rừng bạch cốt tạo thành một đoàn quân, chậm rãi hướng về trong thành, một đám hắc vụ cũng từ đó mà khuếch tán ra bao phủ Dã Lang thành.

Những xác chết mới vừa bị đám hắc vụ này tiếp xúc, lập tức hét thảm đứng dậy (ND: chết rồi còn hét được sao.), cơ thịt trên những xác người này rơi dần xuống, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương trắng, rồi gia nhập vào đại quân vong linh. Truyện "Vương Bài Pháp Thần "

Những bạch cốt vừa bị đánh nát lúc trước, gặp đám hắc vụ này lập tức trở về nguyên dạng.

Lai Ân nhướng mày, trong long thất kinh nói: “Đây là lực lượng của vong linh pháp sư sao? Thật là đáng sợ.”

Phía sau Lai Ân, một đám chiến sĩ cùng ma pháp sư tạo thành một đội quân ma pháp cũng vội chạy đến.

Bọn họ chứng kiến Lai Ân, Mễ Lệ Toa cùng với mười một con ma thú thì đầu tiên lại sửng sốt, ngay sao đó là phẩn nộ nhìn chằm chằm vào Lai Ân, bất quá ngay khi Lai Ân khống chế mười một con ma thú vọt vào đám vong linh mà đồ sát, bọn họ đầu tiên cũng sửng sốt, ngay sau đó chạy tới gần Lai Ân, biễu hiện ra một chút hữu ý.

“Huynh đệ, ngươi và chúng ta là người một phe, mấy ngày nay vì cái gì ngươi lại tập kích các chiến sĩ trong thành?”

Lai Ân không chế Huyễn Ma Thú, hắc hắc cười nói: “Thật là ngại quá, một tí nữa ta sẽ giải thích, hiện tại thì nên đối phó với đại quân vong linh này trước.”

Mọi người điều gật đầu đồng ý.

Lai Ân lấy Tài Quyết Chi thủ từ giới chỉ ra, nhét một quả tinh hạch cấp 4 vào trong cái rãnh nơi mu bàn tay.

Lai Ân thi triển tinh thần lực, hai mươi cái tiểu hỏa cầu hiền xuất hiện trên đầu ngón tay, sau đó biến thành những viên đạn, bắn vào phía trong vong linh đại quân, những bộ bạch cốt chiến sĩ bị hỏa cầu bắn trúng, lập tức bốc cháy.

Vong linh đại quân cấp thấp sợ nhất chính là lửa, nếu bị thiêu thành tro, dù có làm gì thì cũng không thể khôi phục.

Trong đám người vừa mới đến, gã thủ lĩnh vừa thấy vậy, lập tức lớn tiếng nói: “Cho hỏa pháp sư công kích, chiến sĩ và các pháp sư khác phòng ngự công kích của vong linh đại quân.”

Phần lớn trong đám người đó điều là dong binh, một khi được nhắc nhở, lập tức hình thành trận hình phòng ngự.

Lai Ân khác với đám dong binh, mang theo mười một con ma thú, hắn hợp thành một mũi nhọn công kích, Mễ Lệ Toa theo sát sau đó, là một chiến sĩ, nàng biết mình phải làm như thế nào, những quái vật lọt lưới nhảy đến bên cạnh Lai Ân điều bị Mễ Lệ Toa một kích đánh bay.

Hai người cùng mười một con ma thú phối hợp tương đối ăn ý.

Thạch Quy đi trước, lấy tấm giáp cứng rắn ở lưng tạo thành tấm chắn, bộ giáp trên lưng Thạnh Quy điều có gai nhọn, nếu lăng qua một vòng, đám bạch cốt trong bốn thước nơi vòng tròn đi qua điều bị nghiền nát.

Những hỏa cầu trên tay Lai Ân như những viên đạn vô hạn bắn vào những bộ bạch cốt chiến sĩ.

Một đội dong binh đứng xem đến trợn mắt há mồm, đám ma thú kia thường xuyên tập kích bọn họ, bọn họ rất không phục, chỉ nghĩ đối phương dựa vào thủ đoạn đánh lén mới có thể thủ thắng.

Nhìn lại hoàn cảnh hiện tại, một bên là hơn hai mươi mấy chiến sĩ cùng ma pháp sư cấp năm cấp sáu, bị vây đến nhúc nhích cũng không được.

Bên kia chỉ vẻn vẹn mười một con ma thú với hai người, mà vẫn dữ vững cước bộ trước sự công kích của vong linh đại quân, hơn nữa người ta nhiều lắm cũng chỉ là ma pháp sư cấp bốn, ma thú thì chỉ tầm cấp năm.

Vài tên học tập theo cách của Lai Ân, trong tay chỉ đồng thời cùng thả ra chỉ được hai mươi ba cái hỏa cầu là cực hạn, nhìn lại mỗi lần Lai Ân ra tay chính là hai mươi cái hỏa cầu, mồ hôi lạnh trên người liền ứa ra, người trước mắt quả nhiên không đơn giản.

Lai Ân không thèm để ý đến bọn họ, mục tiêu của hắn bây giờ là nhân dịp này làm cho đám ma thú có cơ hội tiếng hóa.

Bạch cốt chiến sĩ và đám vong linh ma thú cấp bật quá thấp, nhưng số lượng lại rất lớn, số lượng ít nhất cũng là hơn một trăm ngàn.

Lai Ân tiếng về phía trước vài bước liền lọt vào trong khô hải, trong đội hình đám dong binh phía sau truyền lại một tiếng kêu thảm thiết, hắc vụ cần như đã lan khắp một nữa Dã Lang thành, nơi nào hắc vụ đi qua là từng bộ xương chiến sĩ cùng vong linh ma thú được triệu hồi.

Không biết địa ngục rốt cuộc có bao nhiêu loại phế vật cấp thấp, nhưng mấy thứ này số lượng thật sự nhiều lắm. Truyện "Vương Bài Pháp Thần "

Có Quyết Chi Thủ trợ giúp, Lai Ân chỉ cần đem một nắm tinh hạch để vào bên trong, nó sẽ tự động chuyển hóa ma lực thành năng lượng, hoàn toàn không cần vận dụng tinh thần lực của bản thân.

“Cứu mạng, cứu mạng.” Một tiểu đội năm người vốn không phục Lai Ân liền thoát ly trận hình tiến tới, kết quả vừa đi ra đã bị xử mất ba người, hai gã pháp sư liều mạng khởi động kết giới ngăn cản công kích, nhưng không thể làm được gì, kết giới hộ thuẫn cũng đã hỏng mất một phần. Truyện "Vương Bài Pháp Thần "

Đám dong binh còn lại muốn đến hỗ trợ, nhưng lực bất tòng tâm, trên chiến trường phương bắc lần này, họ rốt cục đã kiến thức được thực lực của vong linh đại quân, khó trách vong linh pháp sư lại có thể trở thành chủ lực của Hắc Ám Thần điện, đối kháng với Quang Minh thần điện.

Lai Ân quay đầu lại nhìn thoáng qua hai gã ma pháp sư đang tuyệt vọng, thầm mắng một tiếng, đáng chết, sau đó liền chỉ huy Huyễn Ma Thú biến ra một cái huyễn trận, chuyễn trận hình về phía hai tên ma pháp sư, thời điểm sắp tiếp cận được hai gã, ngoại trừ Tiểu Bạch ra, mười con ma thú cơ hồ trên người điều nhấp nhoáng một đạo quang hoa, làm cho mười con ma thú càng thêm dũng mãnh.

Lai Ân mừng rỡ, hắn biết sai khi mười con ma thú chà đạp gần một ngàn bạch cốt chiến sĩ, cuối cùng cũng đã tiến hóa.

Có mười một con ma thú cấp năm trợ giúp, đám chiến sĩ đã có vẻ thoải mái hơn, tiếp đó liền đem hai gã ma pháp sư gia nhập trận hình.

Lai Ân nói: “Chạy về đi, ta che cho các ngươi.”

Hai gã ma pháp sư cảm kích nhìn Lai Ân nói: “Cảm ơn ngài, nếu sau này có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ báo đáp ân tình này của ngài.”

Lai Ân lắc đầu tỏ vẻ không cần, liền chỉ huy Thạch Quy co đầu rút cổ thành một vòng tròn, lăn qua một cái liền nghiền nát đám vong linh sinh vật, mở một thông đạo cho hai gã pháp sư trở về trận hình của đám dong binh