- 🏠 Home
- Dị Giới
- Vương Bài Pháp Thần
- Quyển 6 - Chương 84: Bắt người (3+4)
Vương Bài Pháp Thần
Quyển 6 - Chương 84: Bắt người (3+4)
Phòng khách của gia tộc trung đẳng Nhĩ Tư, lần đầu tiên có đại gia tộc tiến đến.
Nhị công tử của Da Tỳ gia tộc thở hổn hển ngồi tại vị trí chủ nhân ở trung tâm.
Y Tư ủ rũ đứng bên cạnh.
Còn có hai độc giác ma sĩ chia ra đứng hai bên tả hữu.
Tây Lý Nhĩ mặc dù chỉ là nhị công tử của tộc trưởng, nhưng có thể coi là một trong những nhân vật nắm thực quyền, sớm đã vừa ý Lôi Lỵ Nhã, hắn thật vất vả cầu xin phụ thân để cho hắn đón nàng về làm lão bà, không nghĩ tới lại chậm.
Hắn từ miệng Cách Lôi Tư biết được Lôi Lỵ Nhã đã bị tặng cho một nhân loại.
Lòng như lửa đốt, hắn phái Y Tư đi trước cướp người, kết quả lại thấy ma sĩ này mặt xám mày tro chật vật chạy về.
Ma sĩ cũng bại, hơn nữa một chiêu cũng không kịp xuất, chưa đυ.ng nổi một cọng lông người ta đã phải bỏ chạy.
Như vậy thực lực phải đến mức nào.
Điều này không thể không khiến cho vị Nhị công tử ham mê tửu sắc, sát sinh vô số nổi lên một tia tò mò.
Có lẽ trong mắt nhân loại đám ma nhân đều là bộ dạng xấu xí.
Thế nhưng địa nhân mà Tây Lý Nhĩ tìm lại không hề xấu. Kỳ thật đa số địa ma nhân bộ dáng không hề kém so với nhân loại. Tỷ như như Lôi Lỵ Nhã, hay trí ma đệ nhất mỹ nữ Lam Nạp.
Địa ma nhân giống như nhân loại kỳ thật là đời sau của một ít gia tộc xuống dốc, trải qua không biết bao nhiêu năm đã mất đi lực lượng, lại càng không có thế lực, trở thành địa ma tộc cùng ma binh, ma chiến không sai biệt mấy.
Hay là từ mấy ngàn năm trước trở lại đây Ma giới phát hiện quê quán đã bị phân thành một trong những bộ phận của mười bảy đại gia tộc. Địa nhân trong những gia tộc đó lại càng giống nhân loại.
Ma nhân, hay có thể nói chính là đại gia tộc. Thực lực của địa ma nhân cần phải tu luyện mới có, không giống như Ma nhân, sinh ra đã có thực lực hạ vị thần, trung vị thần. Tuy rằng tu luyện chậm hơn một chút, nhưng lại không cần giống như những loài khá chật vật từng bước đầu tiên.
Nhìn thấy bộ dáng của nhân loại.
Tây Lý Nhĩ luôn thống hận sự xấu xí của mình, thậm chí thống hận trong lòng hắn đã bắt đầu vặn vẹo, chỉ cần nhìn thấy Ma Nhân so với hắn dễ coi hơn sẽ lập tức nghĩ biện pháp xử lý.
Sau khi gặp Lai Ân.
Đôi mắt Tây Lý Nhĩ thiếu chút nữa phun ra lửa, một nhân loại hoàn mỹ, một nhân loại triệt để khiến hắn phải ghen tị.
“Kẻ đó chính là nhân loại đã mang đi Lôi Lỵ Nhã.”
“Cũng chính là người đoạt lão bà của ta.”
“Đáng chết, nhân loại dám ở Ma giới hung hăng càn quấy.”
“Nói đùa sao, Ma giới không phải nói cường giả là vua sao? Khi nào thì lại thành ở Ma giới hung hăng càn quấy.”
“Quả nhiên cùng Y Tư nói giống nhau, thực khó đối phó a.”
“Như thế nào, nhị công tử tới nơi này hẳn là vì việc Y Tư tới cướp người mà giải thích, sau đó bồi thường chút ít, rồi lại tiếp tục ban thưởng đúng không?”
Tây Lý Nhĩ sờ sờ độc giác trên đầu, rất muốn chặt xuống, nhưng độc giác này chính là suối nguồn sức mạnh của Ma tộc, cứng rắn nhất đồng thời cũng yếu ớt nhất, hắn muốn cắt đi cũng không có biện pháp, vác một cái độc giác trên đầu ngồi cùng một chỗ với nhân loại, làm cho hắn trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Ta dẫn người đi, bằng không Ách Nhĩ Tư gia các ngươi không còn một mống.”
“Sao cơ, qua nửa ngày hóa ra là tới gây sự, ta sợ ngươi sao?”
Lai Ân ngáp một cái, bộ dáng như ngái ngủ.
“Một tiểu gia tộc mà dám cùng đại gia tộc đối đầu, ngươi thật đúng là muốn chết.”
Tây Lý Nhĩ đập mạnh bàn một cái.
Y Tư cùng hai gã Ma Sĩ khác lấy thế trận hình tam giác đem Lai Ân vây ở chính giữa.
“Muốn vây ta, nên xem lại ngươi có khả năng không đã.”
“Ngươi muốn chết.”
Tây Lý Nhĩ nổi giận, lại lần nữa vỗ bàn, cả người bật dậy, xuyên qua ma sĩ vây quanh lao thẳng tới Lai Ân.
Oanh. . .
Lai Ân ngón trỏ bắn ra, tiếng xương ngón tay vang lên.
Tây Lý Nhĩ xuyên qua phòng bay ngược ra vách tường bên ngoài.
“Công tử.”
Ba gã ma sĩ kinh hãi.
“Đừng có can dự, người này ta tự mình đối với phó.”
Tây Lý Nhĩ như phát điên đứng dậy khỏi cái hố vừa tạo ra trên tường, hắc sắc độc giác tỏa sáng. Hai mắt hắn đỏ sậm giống như sắp sửa phun ra hỏa diễm, hắn vốn tưởng Y Tư bị đáng bại chẳng qua là bởi vì khinh thường mất tiên cơ, hiện tại mới phát hiện nhân loại trước mặt quả thật có chút thực lực.
Cát dưới chân Lai Ân bỗng nhiên sụp xuống.
Tây Lý Nhĩ nhìn thấy Lai Ân rơi vào trong cát biến mất.
“Tên nhát gan kia, lăn ra đây, bằng không ta sẽ tàn sát hết mọi người nơi này.”
- . . .
“Trong phòng quá nhỏ, có bản lĩnh ngươi ra đây.”
Thanh âm Lai Ân xuất hiện bên ngoài.
Tây Lý Nhĩ nhảy ra khỏi phòng khách, liền thấy bóng dáng Lai Ân đứng trước sân.
“Lão tử đánh nhau có một quy tắc, chính là không có quy củ, sẽ cho ngươi nếm đủ.”
Phía trên đỉnh đầu Tây Lý Nhĩ chợt truyền đến thanh âm của Lai Ân.
Ma pháp giống như cuồng phong bạo vũ từ trên trời giáng xuống.
Tây Lý Nhĩ bị áp đến hoảng loạn không ngẩng đầu lên nổi.
Chiến sĩ đánh ma pháp sư, phải lao vào gần.
Nhưng một khi ma pháp sư bay lên, như vậy chiến sĩ liền cần phải cẩn thận.
“Không công bình, ngươi biết bay.”
Tây Lý Nhĩ bị ma pháp áp chế quỳ rạp xuống đất miễn cưỡng hướng về không trung rống to.
“Ta chẳng cần biết công bình hay không, lão tử từ xưa đến giờ chẳng biết đến công bình.”
Năng lực chống cự của Tây Lý Nhĩ so với Y Tư tựa hồ còn mạnh hơn, bị mấy chục cái ma pháp đánh lên người mà ngay cả chút xước da cũng không có.
Lai Ân kinh ngạc đồng thời tăng thêm uy lực ma pháp lên vài phần.
“Y Tư, Kha Tháp Lý, các ngươi còn nhìn cái gì, gϊếŧ tất cả người trong sơn trang cho ta, bắt Lôi Lỵ Nhã lại đây.”
“A, rốt cuộc đầu ngươi cũng khôn ra.”
Lai Ân ha ha cười lớn một tiếng, dừng phóng xuất ma pháp, nói:
“Đến Ma giới thời gian dài như vậy, đầu của ngươi cuối cùng miễn cưỡng trở thành bình thường.”
“Hắc hắc, như nhau thôi.”
Tây Lý Nhĩ đang úp mặt dưới đất liền đứng lên, y phục trên người ngay cả một mẩu cũng không còn, hướng mặt lên trời vừa đứng cười nói:
“Xuống đây, để cho lão tử xử lý ngươi, bằng không ta sẽ gϊếŧ sạch mọi người, sau đó mang Lôi Lỵ Nhã về, tiểu đệ đệ của ta hẳn sẽ thật cao hứng.”
“Kỳ thật không cần đợi đến lúc ấy lúc này đã thấy ngươi vô cùng cao hứng a.”
Lai Ân ha ha cười, tuyệt không lo lắng Tây Lý Nhĩ uy hϊếp.
“Y Tư, động thủ.”
Tây Lý Nhĩ hai tay chống nạnh đứng nguyên tại chỗ.
“Công. . . Công tử. Y phục của ngài không có.”
Y Tư nhỏ giọng nói.
Vị công tử này của bọn hắn từ y phục mà nổi tiếng, cho dù là đánh nhau cũng cho tới bây giờ y phục cũng chưa từng nhăn nheo, tuyệt không tổn hại, hôm nay phá lệ duy nhất toàn bộ y phục đều bị hủy sạch, chuyện này nếu truyền ra, không biết thanh danh kia sẽ thành thế nào nữa.
“A. . .”
Tây Lý Nhĩ sửng sốt, sau đó cúi đầu, đột nhiên hai tay bắt chéo che nửa thân dưới, ngồi bệt trên mặt đất, giống như bị ủy khuất mà hét lớn:
“Y phục, y phục, nhân loại, ta muốn lột da của ngươi, không, ta muốn đem ngươi trước nhổ xương sau đó mới lột da, cuối cùng băm cho cá ăn.”
Y Tư cùng hai gã ma sĩ kia luống cuống tay chân theo từ trong bọc vải tùy thân xuất ra một bộ y phục mới chuyển cho chủ nhân.
Tây Lý Nhĩ nhanh chóng mặc vào, sau đó cẩn thận đánh giá trên người một chút, xác định toàn bộ đều hoàn hảo, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, sắc mặt trở nên dị thường khó coi, quay về hướng thủ hạ ra lệnh:
“Gϊếŧ sạch tất cả người tại nơi này, nếu có kẻ trốn thoát, ta sẽ xử các ngươi.”
“Rõ!”
Ba tên ma sĩ hô to đáp ứng, vừa xoay người bước một bước thì dẫm ngay vào một cái hố sâu ngập đến yết hầu.
Lập tức Bạo Phệ Thử ào ào lao tới gặm nhấm thân thể ba gã ma sĩ đang mê muội.
Chờ ba gã ma sĩ kịp phản ứng, toàn thân gân cốt đã muốn gãy hơn phân nửa, không thể nhúc nhích.
Lai Ân theo kinh nghiệm tấn công người trước đây, cho Bạo Phệ Thử công kích chỉ nhằm vào bộ phận yếu hại, một kích trúng mục tiêu sẽ làm địch nhân đánh mất hơn phân nửa sức chiến đấu.
Tây Lý Nhĩ kêu to một tiếng, cũng không để ý hình tượng, đối với Bạo Phệ Thử điên cuồng công kích.
Ba con Bạo Phệ Thử vừa muốn lao vào hắn liền bị một quyền đánh chết.
Lai Ân đau lòng một trận, vội vàng vung tay lên, Bạo Phệ Thử chui hết xuống đất.
Về phần ba gã ma sĩ lúc này hít vào thì ít thở ra thì nhiều, năng lực khôi phục có cường đại hơn cũng còn lại không đến nửa cái mạng.
Tây Lý Nhĩ hoảng sợ nhìn trên mặt đất một đám Bạo Phệ Thử đang lao ra khỏi hang, lớn tiếng nói:
“Đây là cái gì? Nhân loại, ngươi rốt cuộc nuôi những thứ gì?”
“Chỉ là một một ít sủng vật. .”
Lai Ân mỉm cười.
Dưới đất hơn trăm thân ảnh lại lao ra, xẹt qua người Tây Lý Nhĩ sau đó chui xuống mặt đất.
Tây Lý Nhĩ động tác bay nhanh, một quyền đánh ra giữa đoàn thân ảnh, tay nắm được một con Bạo Phệ Thử lớn nửa thước bộ dạng như con chuột, nói:
“Là Bạo Phệ Thử, nhân loại, ngươi lại có thể nuôi nhiều như vậy.”
Tây Lý Nhĩ khẽ dùng sức một cái, bóp chết con vật trong tay.
Bạo Phệ Thử chết thảm trong năm ngón tay đó.
Lai Ân không khỏi nhíu mày, bất quá không có cách nào, tạm thời bên người có thể khống chế Ma Nhân này chỉ có Bạo Phệ Thử.
Lần lượt đạo đạo bóng đen lại từ mặt đất lao ra, mỗi lần luôn có mấy con bị Tây Lý Nhĩ xử lý, đồng dạng Tây Lý Nhĩ thương thế trên người cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Bạo Phệ Thử không đỡ được công kích của Tây Lý Nhĩ, nhưng răng nanh lại có thể đâm thủng làn da Tây Lý Nhĩ.
Lai Ân đứng ở giữa không trung cũng không thể không sợ hãi vì những chiếc răng nanh này, ngay cả ma sĩ cấp Ma Nhân hạ vị thần bậc một cũng có thể bị một đám ma thú công kích cho không thể phòng ngự.
Tây Lý Nhĩ trên người tổn thương càng ngày càng nhiều, trên cánh tay trái vài chỗ đã lộ ra cả xương trắng.
Tay phải cầm lấy một con Bạo Phệ Thử, hắn dữ tợn cười nói:
“Chỉ bằng vào đám súc sinh này mà muốn gϊếŧ ta, ha ha, quá ngây thơ rồi.”
Bạo Phệ Thử bị tóm trong tay kia trên người một đạo bạch quang lóe ra, đột nhiên có mười chiếc xương mọc xuyên qua da đâm thủng cánh tay Tây Lý Nhĩ.
“A!”
Tây Lý Nhĩ hét thảm một tiếng, hung hăng bóp chết Bạo Phệ Thử.
Lúc này, đám Bạo Phệ Thử chui từ dưới đất lên hình thể tăng thêm một phần ba, đồng thời tốc độ nhanh hơn, sau lưng mọc lên gai nhọn, cái đuôi nhỏ biến thành xương cứng chắc.
Thăng cấp trong khi chiến đấu.
Lai Ân đại hỉ.
Tây Lý Nhĩ áp lực bỗng nhiên tăng vọt, chỉ trong giây lát, vết thương tăng thêm ba phần, song chưởng không thể nâng lên, trên người nhiều chỗ miệng vết thương bị xé rách sâu tới tận xương.
Lai Ân vẫy lui Bạo Phệ Thử, chỉ còn lại có hơn một trăm ba mươi con, tổn thất một phần ba, nói không đau lòng chính là giả.
Bất quá nếu bắt được một người của đại gia tộc, vậy thì nhất định phải đem tổn thất bù lấy.
Ba gã ma sĩ thủ hạ Tây Lý Nhĩ thương thế quá nặng, dù có lực khôi phục kinh người cũng không thể lập tức làm cho bọn họ có được sức chiến đấu.
Bên trong sơn trang tránh ở một góc chứng kiến hết thảy, một đám ma nhân đã không còn kinh ngạc, bởi vì thực lực của Lai Ân đã mang đến cho bọn hắn rung động không cách nào làm cho bọn hắn tiếp tục kinh ngạc, kinh ngạc đã sớm trở nên quá thường xuyên.
Tính cả Tây Lý Nhĩ tổng cộng bốn gã ma sĩ, toàn bộ bại.
Thực lực bực này hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của bọn hắn.
Lai Ân nhìn vào mắt Tây Lý Nhĩ, thấy đôi mắt lửa giận như máu.
“Không nên hận ta, ta chưa bao giờ lưu tình đối với thủ hạ của địch nhân.”
Lai Ân đi đến trước mặt Y Tư, chìa ngón trỏ nhẹ nhàng điểm ra.
Ba. . .
Một tiếng vang nhỏ.
Y Tư hóa thành một đám huyết vụ.
Lai Ân cười nói:
“Quả thế, lực phòng ngự của Ma Nhân cùng thân thể có quan hệ, tổn thương càng nặng, lực phòng ngự càng kém. Đêm qua ta một kích toàn lực cũng chưa thể gây tổn thương cho hắn, hôm nay sau khi hắn trọng thương lại thì chỉ một phần ba lực lượng đã có thể gϊếŧ chết hắn, xem ra Ma Nhân cũng không phải luôn luôn rất mạnh a.”
“Ngươi, ngươi dám gϊếŧ người trong gia tộc bọn ta.”
Tây Lý Nhĩ thiếu chút nữa điên rồi, gia tộc mặc dù có hơn ba mươi danh ma sĩ, nhưng cũng không phải có thể dễ dàng vứt bỏ quân tốt a.
“Chẳng lẽ phải giữ lại? Ngươi càng cường đại ta càng phiền toái, có thể làm suy yếu thì vì cái gì không làm?”
Lai Ân giơ tay lên chuyển hướng một danh ma sĩ khác.
Tên ma sĩ kia nhắm mắt chờ chết.
Lai Ân tay không nhúc nhích.
Tây Lý Nhĩ lớn tiếng nói:
“Đợi một chút.”
“Chuyện gì?”
Tây Lý Nhĩ cắn răng một cái nói:
“Chúng ta làm con tin, ngươi có thể tìm gia tộc của ta đòi tiền, muốn bao nhiêu đều được.”
“Chỉ cần mình người, cần gì phải tiền nong?” Lai Ân giơ tay lần nữa, hai gã ma sĩ cũng hóa thành huyết vụ.
Không còn để lại chút thi thể nào.
Tây Lý Nhĩ chứng kiến ba gã ma sĩ chết trước mặt mình, mặt mày xanh mét.
Cho dù có thoát được trở về cũng không tránh khỏi bị trừng trị, tổn thất ba gã ma sĩ không phải là chuyện nhỏ.
Gϊếŧ chết ba gã ma sĩ.
Lai Ân vẫy tay một cái, lập tức có ma binh tiến tới tẩy sạch dấu vết.
Tây Lý Nhĩ tính toán nên chạy trốn như thế nào.
Lai Ân lại đi trước một bước chặn kế hoạch của hắn
Công phá bốn hướng, chặt đứt tứ chi Tây Lý Nhĩ.
Sau đó nói với Kiều Trí Á và Kiều Tây:
“Coi chừng, ta biết sức khôi phục của Ma tộc là kinh người, cẩn thận không để hắn hồi phục, nếu hắn chạy, cơ hội vơ vét tài sản của gia tộc Da tỳ là không còn.”
“Vơ vét tài sản?”
Kiều Trí Á và Kiều Tây vừa nghe đau cả đầu.
Hắn là ai, mới xử lý trưởng lão An Đức Lệ Na, còn lừa gạt Áo Lan Đa, hiện lại muốn vơ vét tài sản gia tộc Da tỳ, hắn điên rồi
“Ngươi điên rồi.”
Lôi Lỵ Nhã đi ra, mắt nhìn Tây Lý Nhĩ ngã trên mặt đất.
Ma tộc này nàng từng bái kiến qua vài lần. tuy nhiên không có ấn tượng tốt gì.
Tây Lý Nhĩ vừa thấy Lôi Lỵ Nhã mừng rỡ nói:
“Lôi Lỵ Nhã tiểu thư, mau bảo nhân loại thả ta.”
“Thả ngươi? Vì sao ta phải thả ngươi?”
Lôi Lỵ Nhã hừ lạnh nói:
“Cho ta lý do.”
“Hai nhà chúng ta quan hệ không tệ, ngươi không thể đứng nhìn ta bị một nhân loại vũ nhục thế được.”
“Ha, thật buồn cười, ngươi liên hợp cừng An Đức Lệ Na cùng Áo Đa Lan hủy hoại gia tộc ta, ta vì sao phải cứu ngươi?”
“Làm sao ngươi biết?”
Tây Lý Nhĩ thất kinh nói:
“Ai nói vậy?”
“Ai nói? Ta sẽ nói cho ngươi biết…” Lôi Lỵ Nhã đang nói dở.
Lai Ân đưa tay chặn lại:
“Tốt rồi, Nhị công tử, ngươi biết quá nhiều rồi, hãy chờ gia tộc ngươi cử người cầm đồ chuộc tới rồi nói tiếp.”
“Nhân loại, ngươi không thể đối xử như vậy với ta, ta là người gia tộc Da tỳ, là con thứ của tộc trưởng, ngươi dám làm gì, cha ta sẽ san bằng Ách Nhĩ Tư gia tộc.”
“Ngươi bây giờ là tù nhân của ta, ngươi có tin ta đem tứ chi ngươi chặt rồi, đầu lưỡi cũng sẽ cắt nốt không, treo ngược ngươi lên xà nhà.”
Tây Lý Nhĩ vội vàng câm miệng, chặt đầu hắn không sợ, nhưng mà lột sạch sẽ rồi treo lên, đây thực là chuyện mất mặt.
“Nếu biết thế thì mau câm miệng cho ta, ngoan ngoãn làm tù nhân, sau đó chờ người gia tộc ngươi qua chuộc người.”
“Xem như ngươi lợi hại. Bất quá các ngươi phải cho ta tắm rửa mỗi ngày, quần áo sạch sẽ chút, không có chuột, không có gián, tốt nhất có một cái giường lớn, nếu có bốn mỹ nữ hầu hạ nữa thì tốt.”
“Ta nhổ vào ngươi, làm tù nhân của ta mà vẫn muốn là đại gia sao, ta tìm cho ngươi hai bảo vệ nhé.”
Vẻ mặt Tây Lý Nhã đau khổ.
“Không cần cũng được.”
“Thật thà chút đi, cho mọi người thoải mái.”
“Ít nhất cũng có một cái giường sạch sẽ nhé.”
“Có thể. Mười khối kim chuyên .”
“Con bà nó, ngươi gϊếŧ người hả.” Tây Lý Nhĩ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đương nhiên là nếu hắn có thể vùng dậy.
“Nói sai rồi, tiền này so với tiền thưởng còn thua xa, ngươi muốn hay không, hay muốn nằm trên đất vài ngày.”
“Cần.”
Tây Lý Nhĩ cắn răng gật đầu.
Ma nhân xung quanh lạnh người, so với tiền thưởng thì là ít nhưng là độc ác quá đi, một cái giường mười khối kim chuyên.
“Hiện tại cho ngươi nợ. Tiền chờ người nhà ngươi tới trả.”
“Đương nhiên là chờ người nhà ta tới trả, ta có tiền ở đây sao? Bổn công tử ta xưa nay đi bốn phương không có mang theo tiền, nhưng gia tộc có không ít của cải.”
“Thì phải nói trước là nợ.”
Tây Lý Nhĩ gật gật đầu.
“Thế thì là 20 thỏi.”
Bùm.
Ngã sấp xuống một cái.
Kiều Trí Á cố gắng đứng vững không thì cũng ngã gục, vị này rốt cục là sao, vơ vét tài sản ác liệt quá.
“Ngươi, tên hỗn đản. Cố tình tăng giá.”
Tây Lý Nhĩ thấy rõ nhân loại là một tên giảo hoạt, âm hiểm, gian trá, vô sỉ.
Hắn mang hết những từ ngữ độc ác nhất mà bản thân hình dung được gán cho Lai Ân.
“Đương nhiên ngươi có thể trả giá, ta chưa nói không thể ngã giá.”
Tây Lý nhĩ thiếu chút nữa ngất đi:
“13 thỏi.”
“Không. 20 thỏi. Không thiếu 1 đồng.”
“Ngươi không phải vừa nói có thể trả giá sao?”
Tây Lý Nhĩ thông minh có hạn, không theo kịp tốc độ Lai Ân.
“Có thể ngã giá, nhưng ta chưa nói là đồng ý a.”
“Ngươi… ngươi đang đùa giỡn ta sao?”
“Là ngươi nói, ta không có nói.”
Lôi Lỵ Nhã rốt cục nhịn không được, ôm bụng cười khanh khách không ngừng.
Kiều Trì Á nhịn nói:
“Ta xin lỗi không tiếp tục bồi các ngươi được, mời hai người tiếp tục.”
Sắc mặt Tây Lý Nhĩ xanh xao, cắn răng nói:
“Lão tử không cần giường.”
“Nhưng chỗ kia bùn đất, phóng ra 180 con chuột cùng ngươi, cần mỹ nữ bồi không?”
“Để ta tính.”
“ Sẽ cho hai mẫu lang động tình đến ngủ với ngươi.”
“Ngươi… ngươi. Vừa rồi còn nói là trên mặt đất, giờ lại nói vũng bùn, ngươi không giữ lời.”
Nãy giờ toàn bộ là ngươi nói, giờ ta mới nói. Cho ngươi chọn.”
Tây Lý Nhĩ trầm tư nửa ngày, rốt cục cắn răng nói:
“Ta muốn giường.”
“Ba mươi khối kim chuyên.”
“Ta đi trước đây.”
Lôi Lỵ Nhã thật sự không ưa cách tính toán nói chuyện của Lai Ân, thật thái quá.
“Có thể cho ta suy nghĩ không.” Tây Lý Nhĩ không thích ứng kịp, nhưng liên quan tới sĩ diện, hắn có chút nhút nhát.
“Được, mỗi phút một khối kim chuyên.”
“Khốn kiếp, ngươi đúng là bị tiền làm mờ mắt.”
“Chửi ta, thêm năm khối.”
Một đám ma nhân đang đứng đợi lệnh bên cạnh đờ người ra, không thể tưởng tượng được sau một hồi công phu đã có ba năm khối kim chuyên , trí tuệ a.
Hoàn toàn khuất phục.
Tây Lý Nhĩ muốn há mồm, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
“Bộ dạng này tốt lắm, hiện giờ đừng nghĩ chạy trốn, không thì tiền chuộc gấp đôi.”
“Ngươi có để ta chạy lúc này ta cũng không chạy, mẹ nó, tiền không của ngươi, ngươi không đau lòng là đúng.”
Bất đắc dĩ. Tây Lý Nhĩ mắng mỏ, hắn có thể cảm thấy có thể chạy trốn, nhưng bị Lai Ân dọa dẫm như vậy, có muốn chạy cũng không dám nữa.
Hắn lo lắng mình không trốn nổi, lại thành bảy mươi khối kim chuyên, có trời mới biết sẽ bị trừng phạt như thế nào.
Tiền a, ba mươi khối kim chuyên, lần này trở về bị cha lột da mất thôi.
Vạn nhất nếu chạy trốn bị bắt lại, là bảy mươi khối kim chuyên, phòng chừng mệnh mình chấm dứt.
Càng nghĩ Tây Lý Nhĩ càng ngao ngán, cuối cùng từ bỏ ý định chạy trốn.
Bốn gã ma nhân đem Tây Lý Nhĩ vào hậu viện, an bài bên cạnh Lai Ân.
Ở Ách Nhĩ Tư, chỉ có mình Lai Ân khống chế được Tây Lý Nhĩ.
Theo yêu cầu của Tây Lý Nhĩ có giường lớn, sạch sẽ.
Quần áo cũng mới, là đồ Lai Ân tặng miễn phí.
Tây Lý Nhĩ có chút kích động.
Ba mươi năm khối kim chuyên, chừng đó đủ cho hắn tiêu xài mười mấy năm, hiện giờ lại bị tên nhân loại này dọa dẫm lấy đi.
Thật là gây sức ép quá lớn.
Ách Nhĩ Tư gia tính ra cũng đã trải qua vài năm chinh chiến…
Sơn trang bị hủy hoại, không tìm được thợ sửa chữa.
Ai cũng biết quan hệ của Ách Nhĩ Tư gia tộc cùng Áo Lan Đa và An Đức Lệ Na gia tộc là vô cùng căng thẳng.
Đương nhiên nếu bọn hắt biết ở đây còn giam giữ nhị công tử của Da Tỳ gia tộc, phỏng đoán trong vòng mười dặm Ách Nhĩ Tư không còn vật gì còn sống.
Ách Nhĩ Tư không lớn, tiểu gia tộc hiện tại bị dồn ép, thành ra cái gì cũng dám làm.
Thỉnh không được thợ, đành tự mình sửa.
Hai mươi mấy ma binh tự vào núi khảm đá, sau đó tự mình gia cố.
Thật ra, Lai Ân chỉ cần dùng chút ma pháp, chuyện xây tường chỉ trong vòng vài giây đồng hồ.
Lai Ân có chút bận tâm về chuyện Tây Lý Nhĩ có thể chạyu trốn, vì thế gian phòng giam giữ nhìn bề ngoài tựa như bình thường nhưng bên trong toàn bộ đều dùng bó ngân cùng hôi nham thạch để xây.
Cấm Ma không gian hắn đương nhiên cũng đã nghe qua ,lúc này cũng chỉ lắc đầu cười khổ “ Cấm Ma không gian a, đãi ngộ của ta cũng không kém.”
Người của gia tộc An Đức Lệ Na đến đây.
Vừa vặn lúc Lai Ân cảm thấy không ai đưa tin tới gia tộc Da tỳ.
Ma Tái Nhĩ mang theo hơn mười người của An Đức Lệ Na gia tộc tới.
Đám ma nhân này hùng hổ đạp đổ đại môn, hung hăng xông vào.
Kiều Trì Á cuống quýt báo cáo cho Lai Ân.
Lai Ân đang ngồi trên giường tu luyện, nghe xong duỗi lưng một cái nói:
“Xem ra kế hoạch có biến, làm cho Áo Đa Lan biết, muốn phát tài cũng không được.”
Toàn thân Kiều Trì Á mồ hôi như tắm, hắn vì người của gia tộc An Đức Lệ Na mà bi ai.”
- 🏠 Home
- Dị Giới
- Vương Bài Pháp Thần
- Quyển 6 - Chương 84: Bắt người (3+4)