Thành Kỳ Dương – Xuân Ý lâu.
Trong đại sảnh tiếng ồn ào náo nhiệt, nhóm nữ tử xinh đẹp nói cười khéo léo.
Lúc này ngoài cửa có mấy bóng người đi vào, vừa nhìn liền biết người đi phía trước mới là công tử, hai người theo sau là hộ vệ.
Vị công tử kia khuôn mặt trắng nõn, tuấn tú, mặc y phục làm bằng gấm, dáng vẻ ngạo nghễ. Hắn bước vào Xuân Ý lâu đảo mắt nhìn lướt qua cảnh tượng bên trong đại sảnh, trong mắt vụt qua một luồng ánh sáng bất đắc dĩ, hình như có chút đau đầu lắc đầu.
“Ai nha, Tứ công tử, người đã đến.” Một bộ y phục màu xanh lướt qua kèm theo tiếng nói nũng nịu của nữ tử.
Công tử mặc y phục gấm vóc thấy Xuân Nương đang đi tới gật đầu, hỏi: “Nàng tới chưa?”
Xuân Nương nháy mắt một cái, hình như hắn không muốn để lộ tên, liền thuận theo ý hắn nói: “Đã đến, đã đến, hiện đang ở trên phòng Xuân Tuyền chờ các vị công tử.” Ánh mắt của nàng nhìn về hai người phía sau Tứ công tử.
Tứ công tử hơi quay đầu nhìn về phía sau, liền thấy hai gã nam tử khác cũng dẫn theo hai cái hộ vệ đứng ngoài cửa.
Tướng mạo của hai gã nam tử này đều là loại tốt nhất, trang phục tinh xảo đắt tiền. Sau khi nhìn thấy Tứ công tử, cả hai đều ngây người.
“Tứ ca, ca cũng được mời tới đây à?” Nam tử đứng bên trái mặc y phục màu cam, độ tuổi cũng nhỏ nhất lên tiếng.
“Ừ.” Tứ công tử không cần hỏi cũng biết hai người này cũng là bị mời tới.
Xuân Nương cười duyên nói: “Ba vị công tử mời vào trong.”
Ba người ba mặt nhìn nhau rồi cất bước theo nàng.
“Nàng ấy cũng to gan thật, đệ cũng rất phục nàng ấy. Trong thành có rất nhiều lời đồn và mũi dùi chỉa về phía nàng ấy, vậy mà nàng vẫn có thể nghênh ngang đi vào thanh lâu.” Công tử mặc y phục màu cam nói.
Công tử mặc y phục màu lam nói: “Ta cũng rất tò mò, không biết nàng mời Tứ ca và Lục đệ đến đây làm gì?”
Tứ công tử nhắc nhở: “Đừng quên còn có đệ nữa.”
“Ha ha.” Công tử y phục màu làm đứng hàng thứ năm cười cười.
Một lát sau, đi tới phòng Xuân Tuyền. Xuân Nương nhẹ nhàng gõ cửa một cái, sau đó đẩy cửa vào, mời ba người bọn họ.
Ba người đi vào trong phòng, Xuân Nương cũng đi vào.
Phòng Xuân Tuyền trang trí rất tao nhã, lịch sự không hề có uế khí mà thanh lâu nên có. Điều này khiến cho ba người ngầm thở nhẹ một hơi, đi qua bức rèm bằng lụa mỏng liền nhìn thấy một nữ tử mặc hồng y, cách đó không xa còn có một vị mỹ nhân xinh đẹp ngồi đánh đàn.
“Đến.” Thủy Lung ngẩng đầu lên nhìn ba người, cười nói: “Ngồi.”
“Bạch đại tiểu thư muốn cùng bọn ta nói chuyện thì đi Thái Bạch lâu là được rồi, tại sao nhất định phải đến thanh lâu?” Công tử áo cam tùy tiện hỏi, đồng thời người cũng đã ngồi xuống cạnh Thủy Lung.
Tứ công tử và Lục công tử cũng ngồi xuống. Tứ công tử ngồi đối diện Thủy Lung, thấy nàng buông đũa xuống mới hỏi: “Bạch đại tiểu thư gần đây có khỏe hay không?”
“Khỏe. Rất khỏe.” Thủy Lung cười nói.
Ngày hôm qua, có người tới phủ quận chúa đem chiếu chỉ trở thành lãnh chúa thành Nam Vân giao cho nàng. Từ nay về sau, thành Nam Vân chính là lãnh địa của nàng, khắc tên của nàng.
“Còn ba vị hoàng tử như thế nào?” Thủy Lung tùy tiện hỏi ngược lại.
Đúng vậy, ba người nhận lời mời của Thủy Lung đến đây chính là ba vị hoàng tử của Tây Lăng: Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử.
Bọn họ nghe thấy Thủy Lung hỏi thăm sức khỏe mình liền nhìn nhau cười khổ. Nhất là Lục hoàng tử nhanh mồm lẹ miệng nói: “Phiền gần chết. Gần đây tính tình của phụ hoàng không biết bị làm sao nữa, toàn làm cho người ta cảm thấy không an tâm. Đối với chuyện kiểm tra của chúng ta cũng nghiêm khắc hơn, có thể gọi là khổ không thể tả.”
Mặc dù hắn không nhắc tới chuyện của Trưởng Tôn Lưu Hiến nhưng Thủy Lung vẫn phát hiện. Chuyện phiền lòng này đương nhiên là chuyện Trưởng Tôn Lưu Hiến mất tích rồi, ngay cả nàng cũng bị dính tới.
Thủy Lung sai người đem rượu và thức ăn trên bàn dọn xuống, thay vào đó là trà bánh. Chờ người hầu đi ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại năm người Thủy Lung và ba vị hoàng tử, cùng với người vẫn im lặng đứng sau lưng Thủy Lung – Mộc Tuyết.
Ba vị hoàng tử nhìn tình huống trước mắt, không nhịn suy đoán Thủy Lung mời bọn họ tới vì chuyện gì.
Thủy Lung cầm bình trà lên, tự rót nước cho mình và ba người bọn họ.
Hành động này khiến cho ba vị hoàng tử có chút vừa mừng lại vừa sợ. Tuy bọn họ đều là hoàng tử cao quý nhưng thân phận và tích cách của Bạch Thủy Lung đều khiến cho bọn họ không dám vênh váo trước mặt nàng. Huống chi, Bạch Thủy Lung tự tay châm trà cho bọn hắn.
“Ha ha, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo nha.(*)” Lục hoàng tử trêu ghẹo.
(*) Tự dưng xum xoe, nịnh bợ không phải người gian trá cũng là trộm cắp. (TN: không biết nhớ đúng không?)
Thủy Lung để bình trà xuống, nói: “Lần này gọi các ngươi tới là chuyện có lợi cho các ngươi.”
“Hớ.” Lời này vừa nói liền thành công gợi lên hứng thú của bọn họ. Hai tròng mắt của Tứ hoàng tử sáng ngời lên, cười nói: “Chuyện có thể được Bạch đại tiểu thư nói là chuyện tốt, nhất định nó không đơn giản rồi. Đừng có thừa nước đυ.c thả câu, nói thẳng đi.”
(TN: …)
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử cũng một bộ dạng mong chờ nhìn nàng.
Thủy Lung nhìn Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết hiểu rõ đi tới, từ trong tay áo lấy ra ba tờ giấy Tuyên Thành giao cho ba vị hoàng tử.
Nét mặt ba người họ mê muội nhìn vào giấy Tuyên Thành, Thủy Lung chống cằm, nói: “Các ngươi xem đi.”
Ba người mở giấy Tuyên Thành ra cẩn thận nhìn xem, không bao lâu thì sắc mặt của mỗi người đều nghiêm túc lại, không tới một phút liền lộ ra sự khâm phục, kinh ngạc và vui mừng.
Tứ hoàng tử hồi hồn trước tiên, buông giấy Tuyên Thành xuống hỏi Thủy Lung: “Cái này là có thật?”
Thủy Lung cười mà không nói, Mộc Tuyết xoay người đem hộp gấm đã chuẩn bị từ trước đi tới, vẫn là ba hộp gấm để ở trước mặt ba vị hoàng tử.
Tứ hoàng tử mở hộp gấm ra, vừa mới mở nắp hộp một hương thơm thoang thoảng bay ra. Nhìn lại bên trong hộp có một vật sáng long lanh có chạm trổ hoa văn, thứ này nhìn có chút giống đá ngọc nhưng lại không phải ngọc, lại có vài phần giống như Thủy Tinh Cao (*) nhưng nó cũng không giống đồ có thể ăn được.
(*) Một loại bánh ngọt.
“Đẹp mắt như vậy lại dùng để tắm sao?” Lục hoàng tử ngắm nghía món đồ trong hộp gấm.
Thủy Lung nói: “Thứ này chỉ là hạ đăng thôi, không tính là tinh xảo.”
“Mùi thơm ngát như vậy ngửi rất dễ chịu nhưng mà chỉ dùng cho nữ tử.” Ngũ hoàng tử cẩn thận ngửi, giọng nói có chút tiếc nuối.
Thủy Lung cười nói: “Hương thơm cũng có thể thay đổi.”
Tứ hoàng tử bình tĩnh hơn hỏi: “Không biết Bạch đại tiểu thư từ đâu mà có được phương pháp phối chế này?”
“Ngẫu nhiễn có.” Thủy Lung nói.
Tứ hoàng tử nghe như vậy liền hiểu nàng không muốn nói, hắn cũng hiểu chuyện không hỏi thêm nữa, đem hộp gấm bỏ xuống, hỏi một câu rất thực tế: “Không nhẽ Bạch đại tiểu thư hẹn ba huynh đệ bọn ta tới đây là vì để bọn ta nhìn xem cái này thôi sao?”
Thủy Lung buông chén trà xuống, mỉm cười nhìn ba người bọn họ: “Thứ này gọi là xà phòng. Chỉ cần tìm được vật liệu, quá trình chế tạo cũng không khó. Nhưng mà về mặt buôn bán và lợi nhuận chắc ba vị hoàng tử đã nhìn ra rồi chứ?”
“Đúng vậy.” Ngũ hoàng tử bỏ xà phòng vào trong hộp gấm, nhà ngoại của hắn có một người làm thương nhân chuyên cung cấp mua bán các loại đồ tốt nhất với hoàng gia, nên đối với phương diện này hắn cũng hiểu được chút ít. Lúc này, vừa nghe xong Thủy Lung nói, liền nói: “Hiệu lực và tác dụng của thứ này còn chưa được chứng mình, có thể nó còn kém xa Hoa Tuyết Lộ dùng để tắm rửa trong hoàng cung nữa kìa. Nhưng mùi hương của nó thì rất hiếm có, nếu có thể làm ra được chắc chắn sẽ có rất nhiều người ưa thích.”
Ngũ hoàng tử nhìn Thủy Lung chăm chú, chân thành nói: “Bạch đại tiểu thư có thể đem phương pháp chế tạo bán cho ta hay không? Giá cả tùy Bạch đại tiểu thư đưa ra…”
Thủy Lung còn chưa kịp trả lời, Tứ hoàng tử đã cắt lời hắn: “Ngũ đệ, muốn một mình độc chiếm thứ tốt đó thì không phải đạo cho lắm.”
Ngũ hoàng tử nghe xong mới biết chính mình quá nóng lòng quên mất Bạch Thủy Lung mời hai người huynh đệ khác của mình tới, nàng nhất định đã có tính toán riêng. Từ trong lời Tứ hoàng tử hắn cũng nghe ra được giọng nói không hài lòng của hắn, Ngũ hoàng tử vội vàng giải thích: “Là Tiểu Ngũ tham lam, Tứ ca đừng trách.”
Tứ hoàng tử gật đầu, quay đầu nhìn về phía Thủy Lung, nói: “Bạch đại tiểu thư có ý kiến gì nói thẳng đi.”
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đều nhìn về phía nàng.
Thủy Lung cười nói: “Ta mời các ngươi đến đây là để cho các ngươi xem các thứ này, đồng thời cũng muốn hợp tác làm ăn với các ngươi.”
Nàng một mực nói ‘Các ngươi’ ý nghĩ đã quá rõ ràng. Tuyệt đối không phải là muốn hợp tác với một người.
Ba vị hoàng tử liếc nhìn nhau, bình thường quan hệ của bọn họ cũng không có tệ nhưng mà đối mặt với lợi ích cá nhân thì có đôi lúc cũng trở mặt thành thù. Bọn họ không ai muốn người khác nuốt riêng món lợi ích đó nhưng mà Thủy Lung đã nói rõ ràng như vậy, bọn họ chỉ có hai lựa chọn một là không tha dự, hai là cùng hợp tác với nhau.
Một lúc sau, ba người nhìn nhau gật đầu, Tứ hoàng tử thay mặt nói: “Bạch tiểu thư muốn hợp tác như thế nào?”
Thủy Lung nói: “Ta đưa ra phương pháp và nhân công, các ngươi chỉ cần bỏ ngân lượng là được. Chờ khi thu được lợi nhuận, chúng ta chia bốn, sáu. Ta bốn phần, các ngươi mỗi người hai phần.”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng bình thản, nhưng lại có ẩn chứa một loại độc đoán khiến cho bọn người Tứ hoàng tử không thể phản bác.
Cái này nghe thoáng qua thì thấy rất bình thường, bọn họ chỉ cần bỏ tiền là có thể hưởng được hai phần lợi ích rồi.
Thủy Lung nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của bọn họ, cười nhạt nói: “Trong thiên hạ, người có tiền rất nhiều nhưng ta lại một mực tìm các ngươi hợp tác, là vì các ngươi là người của hoàng gia. Thứ hai, thân phận của các ngươi có quyền lực, có thể ngăn được đống chuyện phiền phức.”
Nhóm người của Tứ hoàng tử cũng hiểu ý của Thủy Lung, Tứ hoàng tử gật đầu, nói: “Bạch đại tiểu thư, nếu muốn nói chuyện buôn bán thì không thể chỉ nói chuyện tình nghĩa. Chúng ta cần phải nói rõ ràng một chút. Nếu ngươi muốn bọn ta bỏ tiền thì bọn ta cũng không thể không biết biết chuyện gì hết. Cửa hàng này khai trương xong, bọn ta đều phải biết chuyện sổ sách của tiệm.”
“Chuyện này các ngươi có thể yên tâm.” Thủy Lung chậm rãi cười nói: “Chỉ cần ngươi có người có thể tin cậy được, chức vụ phòng thu chi sẽ do người của các ngươi làm.”
Nàng trả lời thẳng thắn như vậy khiến cho đám người Tứ hoàng đỏ đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ vì chính mình lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Vậy cám ơn Bạch đại tiểu thư.” Tứ hoàng tử cười ha hả nói.
Thủy Lung cười nói: “Việc buôn bán cần phải nói tới hai chữ ‘Thành tín’, hai chữ ‘Cám ơn’ này chờ sau khi kiếm được tiền rồi nói cũng không muộn.”
Nàng nói những lời này làm cho ba người bọn họ cười to, Lục hoàng tử nói: “Ta không hiểu chuyện buôn bán cho lắm nhưng mà kiếm được tiền ai mà không thích chứ. Nếu Bạch đại tiểu thư đã nói rõ như vậy thì ta sẽ ở nhà chờ thu tiền thôi.”
Lúc này, Mộc Tuyết đem ba tờ giấy Tuyên Thành đưa ra trước mặt bọn họ, còn có bút mực và mực đỏ.
“Đây là gì?” Tứ hoàng tử hỏi.
Thủy Lung nói: “Hợp đồng. Chính là một cái dùng để chứng minh ta và các người đã bàn bạc rõ ràng từ trước. Tiếp đó mới kí tên đồng ý.” Nói xong, nàng cầm lấy bút lông viết tên mình lên giấy Tuyên Thành trước, sau đó mới ấn dấu vân tay lên.
Sau khi nhìn thấy mọi hành động của Thủy Lung xong, Lục hoàng tử cười ha ha: “Như vậy cũng không khác gì phạm nhân đồng ý nhận tội kí tên.”
Thủy Lung không nhanh không chậm cầm lấy khăn tay mà Mộc Tuyết đưa qua lau tay, cười yếu ớt nói: “Nếu các ngươi dám làm trái với những quy định trong hợp đồng, sau này các ngươi sẽ trở thành phạm nhân.”
Nhìn nàng cười tủm tỉm mà bọn ngươi Tứ hoàng tử lại cảm thấy phát run.
Tiếng cười sang sảng của Lục hoàng tử lập tức biến thành cười gượng.
Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử cầm hợp đồng lên coi cẩn thận, sau đó không thấy chỗ nào không thỏa đáng, cũng biết được hợp đồng này không có bắt nạt người, liền kí tên và đóng dấu vân tay. Lục hoàng tử nhìn thấy vậy cũng không thèm đọc lại hợp đồng, cũng làm theo.
“Tổng cộng có hai phần hợp đồng, một phần ta giữ, phần còn lại các ngươi giữ.” Thủy Lung nói.
Nhóm người Tứ hoàng tử gật đầu, hợp đồng tạm thời do Tứ hoàng tử cất giữ.
“Chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Thủy Lung mỉm cười giơ chén trà lên.
Ba người cùng cười, nâng chén trà lên, Lục hoàng tử cười nói: “Uống trà cũng không có ý nghĩ, muốn uống thì phải uống một chén rượu chứ.”
“Lúc bàn bạc chuyện buôn bán vẫn nên giữ tinh thần tỉnh táo thì tốt hơn.” Thủy Lung cười nhạt híp mắt: “Nhưng nếu các ngươi muốn có thể mời vài vị cô nương vào đây cùng uống vài chén rượu cũng được.”
Tứ hoàng tử liền lắc đầu, cười giả lả: “Không cần, không cần, uống trà được rồi.”
Ngũ hoàng tử cảnh cáo trừng mắt nhìn Lục hoàng tử.
Hắn không nhìn thấy người trước mặt bọn họ là Bạch Thủy Lung hay sao?
Đây chính là Bạch Thủy Lung. Vương phi tương lai của Võ vương vương thúc, hơn nữa nàng còn là một nữ tử. Ở trước mặt một nữ tử, gọi cô nương khác vào còn có thể làm cái quái gì! Vương phi tương lai của thúc thúc mình đi vào thanh lâu ngồi chơi, còn uống rượu tìm vui sao? Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, thanh danh của bọn họ đều bị hủy!
Lục hoàng tử sau khi tỉnh ngộ liền cười xấu hổ.
Thủy Lung coi như không có thấy gì, đối với ba người bọn họ nói: “Hợp đồng hồi nãy các ngươi cũng đã coi qua, các ngươi mỗi người bỏ ra năm vạn lượng bạc làm ngân sách. Kế tiếp còn phải tìm vị trí mặt tiền cho cửa hàng, cái này ta tìm rồi nhưng mà cũng cần các ngươi giúp một tay.”
Câu trước của Thủy Lung, nhóm người Tứ hoàng tử nghe không hiểu vài từ nhưng có thể hiểu được sơ sơ nội dung câu nói. Vừa nghe câu tiếp theo, Lục hoàng tử là người tỏ thái độ đầu tiên: “Bạch tiểu thư nói thẳng là được.”
Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng gật đầu.
Thủy Lung mỉm cười nói: “Chỗ đó nằm ở giữa thành Kỳ Dương – Văn Hiên các.”
“Văn Hiên các?” Lục hoàng tử trợn mắt: “Cửa hàng này hình như là của…?”
Ngũ hoàng tử bất đắc dĩ nói: “Văn Hiên Các là gia sản của Phương Tuấn Hiền.”
Bọn họ đều là những hoàng tử có tài sản và bản lĩnh, dân chúng bình thường không ai biết được Văn Hiên các là gia sản của Phương Tuấn Hiền, ngược lại, người có quyền lực như bọn họ chỉ cần để ý một chút liền có thể điều tra rõ ràng.
Tứ hoàng tử nhìn Thủy Lung nói: “Chẳng lẽ Bạch đại tiểu thư muốn lấy chuyện công báo thù riêng?”
Thủy Lung cười nhạt nói: “Mảnh đất đó quả thật là một nơi rất tốt.” Nàng không có phản bác lại lời nói của Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử cười cười, trong nháy mắt hắn cảm giác có thể thấy được vài phần tính tình đáng yêu của Thủy Lung, nhưng rất nhanh loại cảm giác này lại biến thành nỗi kiêng dè. Cảm thấy Bạch Thủy Lung đáng hơn đáng yêu nha. =))
“Ý của Bạch đại tiểu thư là không lấy được mảnh đất này thì không thể?” Tứ hoàng tử hỏi.
Thủy Lung cười nhạt không nói.
Tứ, Ngũ, Lục hoàng tử lén nhìn nhau. Lát sau, Tứ hoàng tử nói: “Bọn ta sẽ nghĩ cách lấy.”
Ai kêu lợi nhuận từ xà phòng mang lại rất lớn, huống chi bọn họ đều biết Phương Tuấn Hiền là người bên phe Trưởng Tôn Lưu Hiến, mối quan hệ giữa bọn họ không coi là tốt, bình thương hắn cũng rất kiêu ngạo không coi bọn họ ra gì. Hiện tại, mài giũa nhuệ khí của hắn cũng tốt.
Thủy Lung híp mắt, cười nói: “Các ngươi yên tâm, chỉ cần thứ này có thể đưa ra ngoài bán, ta cam đoan lấy phong thủy của mảnh đất Văn Hiên các, nhất định không tới ba tháng tiền vốn các ngươi bỏ ra có thể thu về, sau đó sẽ có càng nhiều lợi nhuận.”
Những lời này lập tức đánh tan nỗi lo lắng của bọn họ.
Tứ hoàng tử cười nói: “Không biết Bạch đại tiểu thư định ra giá…này… Ừ, xà phòng. Muốn bán bao nhiêu?”
“Bình thường năm xâu tiền, hạng tốt thì năm lượng bạc.” Thủy Lung nói.
“Cái gì?” Tứ hoàng tử kêu lên: “Năm xâu tiền?”
Sắc mặt của Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đều kinh sợ. Ngũ hoàng tử nhíu mày hỏi: “Có phải rất rẻ hay không? Ngay cả dân chúng bình thường đều mua được.”
“Những thứ đó là để dành cho dân chúng mua mà.” Thủy Lung mới nói tới đây đã thấy vẻ mặt của nhóm người Tứ hoàng tử không tán thành, liền khoát tay ý bảo bọn đừng nói, chính mình nói tiếp: “Giá bán cho người dân thấp là vì những món đồ đó có chất lượng bình thường. Nhưng thứ tốt nhất bán với giá năm lượng bạc coi như cũng không có rẻ. Huống chi, còn có thứ thuộc hạng đặc biệt, chính là do khách hàng tự lựa chọn mùi hương và kiểu dáng, sau đó chúng ta tự chế tạo, định giá năm lượng vàng.”
Nói đến đây, nhóm người Tứ hoàng tử liền khôi phục lại nét mặt khôn ngoan.
“Như vây, coi như không rẻ.” Tứ hoàng tử nói.
Thủy Lung đã sớm đoán ra bọn họ nhất định sẽ có phản ứng như vậy mà.
Mấy người được sinh ra trong hoàng thất làm sao hiểu được nổi khổ của dân chúng?
Năm lượng vàng đối với một hộ gia đình bình thường mà nói, cả đời bọn họ nằm mơ cũng không kiếm được.
Thời đại này, tiền bạc được tính từ thấp đến cao. Mười văn tiền cột lại thành một xâu tiền, mười xâu tiền bằng một lượng bạc, mười lượng bạc bằng một lượng vàng.
Một cục xà bông được bán với giá năm lượng bạc hoặc năm lượng vàng chính là ra giá trên trời. Vậy mà bọn hắn lại nói ‘Coi như không rẻ’. Bởi vậy, có thể thấy đa số thái độ của những kẻ quyền quý ở Tây Lăng, đồng thời có thể dự kiến được tương lai làm ăn sôi động ở đây.
Thủy Lung híp mắt cười yếu ớt.
Nến biết, số tiền dùng để mua vật liệu để làm một cục xà phòng không tới một văn tiền.
Về phần đồ hạng nhất và hạng đặc biệt, tiền vật liệu cũng không nhiều hơn bao nhiêu. Nhiều lắm chỉ là chỉ thêm một ít tiền làm công và tạo kiểu thôi.
Kẻ có tiền luôn thích những thứ đặc biệt, ngược lại giá cả đối với bọn họ chỉ là thứ yếu mà thôi. Cái bọn họ muốn chính là cảm giác hư vinh cao hơn người khác một bậc.
“Như vậy, ta chờ tin tốt từ việc các ngươi thâu tóm của hàng.” Thủy Lung mỉm cười.
“Bạch tiểu thư có thể yên tâm.” Tứ hoàng tử nói.
Lúc này, Ngũ hoàng tử khéo léo nói: “Ừ… Ta thấy trời cũng đã khuya, chuyện cũng đã bàn xong, ta nghĩ không bằng chúng ta nên trở về nhà nghỉ ngơi đi?”
Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử nhìn nhau, đều vội vàng gật đầu.
Ánh mắt Thủy Lung chợt lóe, không nhìn tới động tác hỗ trợ lẫn nhau của bọn họ, nhẹ giọng nói: “Nếu trời đã khuya, ở đây cũng có sẵn phòng trống gọi người thay chăn đệm mới là có thể ngủ lại ở đây một đêm…”
Lời nàng còn chưa nói xong, tiếng cười nói của Tứ hoàng tử đã vang lên cắt ngang: “Bạch đại tiểu thư đừng có nói đùa, chỗ này làm sao thoải mái bằng nhà mình được cơ chứ? Nếu Bạch đại tiểu thư chê đường xa, khi nãy ta có ngồi kiệu đến, cỗ kiệu bên ngoài có thể cho Bạch đại tiểu thư mượn về.”
Thủy Lung nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của bọn họ, khoe môi của nàng cong lên thành nụ cười dí dỏm.
“Nếu ta đi từ thanh lâu ra ngoài, ngồi trên kiệu của Tứ hoàng tử lại còn bị người khác nhìn thấy…”
Nụ cười trên môi Tứ hoàng tử liền cứng lại.
Vẻ mặt của Ngũ hoàng tử bất đắc dĩ, Lục hoàng tử mau miệng nói thẳng: “Hay là Bạch đại tiểu thư nhảy xuống cửa sổ đi?”
“Lục đệ!”
“Tiểu Lục!”
Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử đồng thời nghiêm khắc quát lớn.
Tuy là trong lòng bọn họ cũng có nghĩ như vậy nhưng lời này không thể tùy tiện nói ra, nếu để nàng nghe xong nàng sẽ nghĩ bọn hắn ghét nàng, ám chỉ nàng làm người không ai thích.
Lục hoàng tử nói: “Khi nãy ta không có cố ý, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Mặt Thủy Lung không hề có cảm xúc hỏi.
Lục hoàng tử thấy biểu tình này của nàng, miệng không thể nói được lời gì, thậm chí còn sợ hết hồn. Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng im lặng, dáng vẻ rầu rĩ không biết phải giải thích như thế nào cho đúng.
Không khí vui vẻ lúc đầu dần dần nặng nề.
“Ha.” Một tiếng cười khẽ vang lên phá vỡ bầu khí này.
Nhóm người Tứ hoàng tử giương mắt lên nhìn liền thấy nụ cười trên mặt Thủy Lung, trong tiếng cười sang sảng lại có vài phần trêu tức, cộng thêm chút giảo hoạt của thiếu nữ làm cho người khác không tự chủ được buông lỏng tâm trí, kèm theo cảm xúc dở khóc dở cười, muốn tức giận lại không thể tức.
Lúc này, bọn họ liền hiểu, bọn họ bị Thủy Lung trêu chọc.
“Ê! Bạch Thủy Lung, ngươi ngươi cái người này!” Lục hoàng tử buồn bực kêu lên.
Thủy Lung chớp mắt gọi: “Gan con chuột!”
“Cái gì?” Lục hoàng tử tức giận nhảy dựng lên nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đáy mắt hắn không có lửa giận, thậm chí còn có chút ngạc nhiên và vui vẻ.
Thủy Lung xoay người ôm Mộc Tuyết, nhảy lên bệ cửa sổ ngồi chồm hổm nhìn bọn họ cười híp mắt nói: “Nhớ đem tiền và khế đất tới cho ta sớm nha. À, đúng rồi, bàn cơm hồi nãy ta ăn còn chưa có trả tiền, các ngươi nhớ trả giùm.”
Sau đó, nàng xoay người nhảy ra liền không bóng dáng nữa.
Ba người ở lại liếc nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười.
“Trước đây, tại sao không có phát hiện Bạch Thủy Lung thú vị như vậy chứ?” Lục hoàng tử nhe răng nói.
Ngũ hoàng tử nhướng mày: “Trước đây nàng chỉ đối xử dịu dàng với Vũ vương gia đâu có để mắt tới bất kỳ người nam tử nào khác.”
“Đáng tiếc, đáng tiếc.” Tứ hoàng tử thở dài: “Người không có ai là hoàn hảo.”
“Sao lại nói thế?” Ngũ hoàng tử hỏi.
Tứ hoàng tử cười nói: “Lần trước Bạch Thủy Lung bàn về chiến lược quân sự khiến cho ta rất khâm phục, không ngờ đối với chuyện mua bán nàng cũng có bản lĩnh. Đáng tiếc người có tài năng như vậy lại không có dung nhan mà nữ tử cần có, tính cách lại kỳ lạ, danh tiếng thì thối nát.”
Nửa canh giờ sau, ánh trăng lên cao.
Phủ quận chúa Hoa Dương đèn đuốt sáng ngời.
Sau khi tắm xong, Thủy Lung mặc một cái áo khoác ngồi trong thư phòng.
Mộc Tuyết bưng một chén tổ yến vào, để trên bàn trước mặt nàng, che lại tầm mắt của nàng. Thủy Lung không tức giận chỉ cười, lười biếng dựa vào ghế, cầm chén tổ yến lên ăn.
Thủy Lung không thích ăn những món có mùi vị nhàn nhạt, cho nên nàng cầm chén tổ yến lên uống một hơi.
Mộc Tuyết đứng bên cạnh điều chỉnh lại tim đèn, làm cho ánh sáng của nến sáng hơn. Quay đầu nhìn Thủy Lung nói: “Lung tỷ tỷ, đừng có làm việc quá sức.”
Thủy Lung lắc đầu, mấy chuyện này nàng không để vào mắt. Kiếp trước, khi bị huấn luyện, để hoàn thành nhiệm vụ, phải nằm vùng hai ngày một đêm trong một cái góc, không nhúc nhích. Cả cơ thể gần như tê dại, cũng phải chờ mục tiêu để lộ sơ hở, ra tay liền đánh bại.
Kiếp trước của Thủy Lung xuất hiện ở trước mắt, khiến nàng ngây người trong chốc lát.
“Vì sao Lung tỷ tỷ muốn cùng nhóm người hoàng gia hợp tác? Như vậy không phải phiền phức lắm sao, sư phụ cũng có thể giúp tỷ mà.”
Nghe câu hỏi của Mộc Tuyết, Thủy Lung hoàn hồn.
“Muội nghĩ là đem chuyện làm ăn chia cho người khác là chuyện không đáng sao?” Thủy Lung cười hỏi lại.
Ở trước mặt nàng, Mộc Tuyết không bao giờ có ý che giấu, liền gật đầu.
Thủy Lung nói: “Thật ra xà phòng cũng không có quý báu như muội nghĩ, nhưng mà trước đây không có phương tiện để làm mới có thể khiến cho mọi người cảm thấy mới mẻ.” Hơn nữa, nàng biết rất nhiều phương pháp chế tạo ra đồ tốt, còn quý giá hơn xà phòng mấy lần.
Bởi vậy nàng mới phớt lờ, xà phòng chỉ là món đồ chơi nàng đem ra làm thử, thu được bấy nhiêu bạc cũng đủ rồi.
Ba vị hoàng tử mỗi người bỏ ra năm lượng bạc, tổng lại được mười lăm lượng, số tiền này nàng có thể trích ra mua được một của hàng ở mặt tiền, con dư thì sẽ rơi vào túi nàng, dùng để chi tiêu cá nhân.
(TN: o_o tham nhũng công quỹ.)
Huống chi, sản nghiệp này mở ra, nàng hoàn toàn không cần phải quan tâm. Có ba vị hoàng tử ngồi trấn ở đó, có ai dám tới gây phiền phức chứ? Nàng càng không sợ ba vị hoàng tử hợp sức hãm hại nàng, bởi vì nàng không có xung đột lợi ích với bọn họ, không có ai chê kiếm nhiều tiền.
Vả lại, ba vị hoàng tử không cùng một mẹ, mỗi người đều có mẫu phi và nhà ngoại của mình chống đỡ. Cho nên bọn họ đều kềm chế, kiêng dè lẫn nhau, nàng không sợ bọn họ cùng nhau hợp tác nuốt tươi nàng.
Hơn nữa, đây cũng là bước đầu đả kích Phương Tuấn Hiền cũng là bước đầu nàng chậm rãi rót quyền thế vào Tây Lăng.
Trực giác nhạy bén như dã thú cho nàng biết, hoàn cảnh hiện tại của nàng nhìn sơ qua rất bình yên, an toàn. Trên thực tế, khắp nơi đều có nguy hiểm, mai phục bốn bề.
Nếu như bản thân nàng có đầy đủ quyền thế và sức mạnh, Phương Tuấn Hiền sẽ không có gan dám đứng trước mặt nàng làm nàng bẽ mặt, hoàng thái hậu cũng sẽ không dám giả bộ ôn hòa những trên thực tế ngầm uy hϊếp nàng hủy hôn.
Mộc Tuyết không hiểu suy nghĩ của Thủy Lung nhưng cũng nhìn không ra cách nghĩ của nàng, nhưng cảm thấy Thủy Lung coi thường mình quá, phản bác lại: “Lung tỷ tỷ nói như vậy cũng không đúng. Muội không biết xà phòng thua kém nhiều bảo vật khác, nhưng nó trân quý và có giá chuyện này hoàn toàn đáng tin. Trong thiên hạ, mọi người đều cần tắm rửa nha!”
Thủy Lung gật đầu: “Đúng, đối với muội nó chỉ đơn giản là tiền. Với ta mà nói lại khác, nhờ sư phụ giúp giá trị của nó không bằng hợp tác với nhóm hoàng tử.”
Mộc Tuyết không hiểu giá trị mà Thủy Lung nói là gì, nhưng không có phản bác nữa.
Thủy Lung đem chén canh đã uống hết để sang một bên, tiếp tục quan sát bản đồ của thành Nam Vân, đặc biệt là khu vực vùng biển.
Chỉ cần đem thứ mình muốn cầm ở trong tay, nó mới chính thức thuộc về mình, mới có cảm giác an toàn.
Cá tính này đã xâm nhập sâu vào xương tủy của nàng.
Nếu nhờ Phượng Ương giúp đỡ, như vậy tài lực, nhân công nàng có hết thảy đều rơi vào tay Phượng Ương. Người nắm toàn cục diện ở trong tay sẽ là Phượng Ương, nàng không thích ở vị trí bị động.
Phượng Ương, người này quá thần bí. Thần bí đến mức trong đầu nàng không có tìm được tin tức gì liên quan tới hắn.
Nàng không thể hoàn toàn tin tưởng hắn.
Bởi vì…
Lấy bản lĩnh của Phượng Ương, hắn có thể hoàn toàn bảo vệ được Bạch Thủy Lung, Bạch Thủy Lung chắc chắn sẽ không chết ở trong tay của Bạch Tuyết Vi, đại phu nhân và nhóm người trong hậu viện.
Buổi trưa, trời nóng gay gắt. Trên đường phố của thành Kỳ Dương, người qua lại rất thưa thớt. Chợt nghe một trận vó ngựa dồn dập vang lên, dân chúng quay đầu nhìn xung quanh phát hiện hai con tuấn mã đang phóng nhanh tới, người cưỡi ngựa là hai gã nam tử.
Dân chúng nhận ra một trong hai người đó, chính là Phương Tuấn Hiền – nhị công tử của phủ thượng thư.
Vó ngựa chạy nhanh, dân chúng nhanh chóng tránh né, lo sợ bản thân sẽ trở thành oan hồn dưới móng ngựa.
“Ngày thường, Phương nhị công tử cũng làm người không tệ, vì sao hôm nay lại giở thói xấu phóng ngựa trên đường như vậy?”
“Đám công tử quyền quý chuyện gì họ không dám làm chứ?”
“Hù chết ta…”
Dân chúng ở lại nghị luận, ngựa đã sớm chạy xa.
Giữa trung tâm thành Kỳ Dương có một lầu các hai tầng, trên tấm bảng hiệu viết Văn Hiên các.
Đây là một quán trà, đặc biệt dùng để chiêu đãi những văn sĩ nho nhã. Rất nổi tiếng ở trong thành Kỳ Dương. Chỉ cần người có tài hoa đều thích đến nơi này. Ở đây chính là nơi Phương Tuấn Hiền dùng để tìm kiếm nhân tài, đương nhiên thu nhập cũng không ít.
Phương Tuấn Hiền dừng ngựa ở trước Văn Hiên các, đưa dây cương cho tiểu nhị dắt ngựa đi, sải bước đi vào trong.
Lúc này, trong Văn Hiên các có mấy người, thấy Phương Tuấn Hiền chỉ thoáng gật đầu lấy lòng.
Phương Tuấn Hiền nhìn chung quang một vòng, chân mày nhíu chặt hơn.
Ở phía sau, Lâm Chi Tiếu chậm rãi, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, hơi nhíu mày sau đó nở nụ cười thích thú.
May mắn nụ cười này chỉ thoáng qua rồi biến mất, không có bị Phương Tuấn Hiền nhìn thấy, bằng không sẽ chọc hắn càng thêm buồn bực.
“Công tử, người đã tới.” Chưởng quầy nhìn thấy Phương Tuấn Hiền liền vội vã chạy đến chào đón.
Phương Tuấn Hiền gật đâu, đi vào phía hậu viện của Văn Hiên các.
Ngồi trong đình nghỉ mát ở trong hậu viện, Phương Tuấn Hiền liền hỏi chưởng quầy: “Đem mọi chuyện nói rõ đi.”
Vẻ mặt chưởng quầy đau khổ nói: “Công tử, tiểu nhân cũng không rõ, tiểu nhân chỉ biết có người cố ý muốn gây sự, người khıêυ khí©h thân phận rất cao… Hình như là đám người Tứ hoàng tử.”
Chưởng quầy nói xong, lấy mấy tấm thiệp trong tay ra đưa cho Phương Tuấn Hiền nói: “Mấy ngày nay, công tử không có ở trong thành, cho nên những thiệp mời này không có giao cho công tử được. Theo thứ tự là Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử kêu tiểu nhân đưa cho công tử.”
“Tiểu nhân chưa có xem qua.” Chưởng quầy nói tiếp: “Tiểu nhân có nói với các hoàng tử, mấy ngày nay công tử không có ở trong thành. Các vị hoàng tử nói không sao, chờ công tử về rồi đưa thiệp cho người cũng được.”
Phương Tuấn Hiền mở thiệp ra xem.
Mở từng cái thiệp mời ra xem, nét mặt của hắn từ khinh thường chuyển qua khó coi, cuối cùng biến thành xanh mét.
“Tốt! Bọn họ muốn hợp tác lại chèn ép ta.” Phương Tuấn Hiền hung hắng ném ba tấm thiệp xuống đất.
Gần đây hắn làm chuyện gì cũng không thuận lợi khiến cho Phương Tuấn Hiền tức giận đỏ mắt, trong lòng cũng bắt đầu nghi ngờ: Trước kia, hắn và nhóm hoàng tử quan hệ tuy không tốt nhưng cũng không có xấu đến mức này. Bọn họ không có lý do chèn ép mình.
Ba tấm thiệp đều có cùng một nội dung, đều muốn hắn bán lại khế đất của Văn Hiên các, giọng nói rất thành khẩn không có khó nghe hoặc uy hϊếp.
Bọn họ tại sao lại làm như vậy? Chỉ bởi vì bọn họ muốn bán mảnh đất này sao?
Trong thành Kỳ Dương còn rất nhiều chỗ có phong thủy tốt, đâu cần phải bắt hắn bán Văn Hiên các.
“Tuấn Hiền huynh gặp vấn đề khó khăn gì sao? Tại hạ có thể giúp gì được Tuấn Hiền huynh không?” Lâm Chi Tiếu chủ động mở miệng muốn giúp đỡ.
Phương Tuấn Hiền giật mình ở trong lòng, nhưng vẫn từ chối: “Chuyện trong triều đình không cần làm phiền Chi Tiếu huynh.”
Lâm Chi Tiếu nhướng mày, gật đầu.
Phương Tuấn Hiền suy nghĩ một lúc, cuối cùng cố nén lửa giận trong lòng, quyết định cùng ba vị hoàng tử ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Ngày mai.
Phương Tuấn Hiền tự mình đi tới Quốc Tử Giám mời Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử đến Văn Hiên các ngồi nói chuyện.
Lúc này, trong Văn Hiến các bốn người bọn họ đều có mặt đầy đủ, đang ngồi trong một giang phòng nho nhã, lịch sự.
Mặc kệ là Phương Tuấn Hiền hay nhóm người Tứ hoàng tử, bọn họ đều hiểu rõ. Lần này tụ họp không chỉ là đơn giản trò chuyện.
Tứ hoàng tử không có chờ Phương Tuân Hiền mở miệng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mọi người đều là người quen, không cần phải quanh co vòng vèo làm gì, trực tiếp nói thẳng cho nhanh, bọn ta muốn mua lại khế ước (*)của Văn Hiên các, Tuấn Hiền ngươi thấy thế nào?”
(*) Giấy tờ bán đất.