Máu màu đỏ tươi, cánh môi màu đỏ thẫm, cả hai thứ đều kết hợp tại trên gương mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, lại cực kỳ yêu dã.
Hắn im lặng đứng đó, chỉ dùng đôi mắt trong veo lại lười biếng chăm chú nhìn Thủy Lung, khẽ nâng cằm nàng lên, động tác giống như muốn hôn.
Nhưng ở trong mắt Thủy Lung, hành động của hắn giống như một đứa trẻ muốn đòi kẹo, rất giống hành động ấu trĩ của Bạch Nha mỗi khi nó xin thịt tươi, lại chan chứa sự độc tài, không cho phép từ chối, một chút cảm giác tự mình biết mình cũng không có.
Ánh nắng chói rọi cũng thua kém dung mạo như vẽ của hắn.
Nam tử hào hoa phong nhã này, hắn làm bất cứ hành động gì cũng không thiếu đi phần tao nhã, mê hoặc, vô tình câu dẫn hồn phách người khác.
Cảnh đẹp ý vui luôn làm cho người ta yêu thích, Thủy Lung cũng không ngoại lệ.
Huống hồ, nàng nhìn ra từ trong ánh mắt hắn, nếu nàng không làm theo lời hắn nói, nghênh tiếp nàng chính là sự bắt buộc của hắn.
Nàng ngẩng đầu đưa lưỡi ra, động tác không hề mờ ám liếʍ đôi môi của hắn, thái độ giải quyết việc chung này khiến cho Trưởng Tôn Vinh Cực không hài lòng, nhưng lại không hề nhúc nhích, hưởng thụ việc nàng chủ động hầu hạ.
Đến khi Thủy Lung chuẩn bị thu lưỡi về, đột nhiên động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực giống như con hổ vồ mồi, đem nàng đặt lên lan can của đình nghỉ mát, quỳ một chân trên ghế, nhanh chóng mở hai chân của nàng ra, trong chớp mắt đã cắt đứt dây thắt lưng của nàng.
Thắt lưng bị đứt, vạt áo mở rộng tán loạn, lộ ra áσ ɭóŧ phong phanh ở bên trong.
Cái tên này…
Thủy Lung vừa mới xoay chuyển vòng eo, cổ lại bị thanh kiếm kề vào kèm theo âm thanh trầm thấp, khàn khàn ẩn chứa nguy hiểm của Trưởng Tôn Vinh Cực vang lên: “Ngoan, đừng chống lại ta.” Hắn cúi đầu, liếʍ đôi môi đỏ thắm của đối phương, đôi môi màu chu sa làm cho tâm trí hắn rung động. Ở khoảng cách gần nhìn vào đôi mắt của Thủy Lung, thấp giọng nói: “Ta không muốn làm bị thương ngươi.”
Thủy Lung không nhúc nhích nữa, ánh mắt nhìn thẳng vào thanh kiếm kề ở cổ, môi mấp máy nói: “Ngươi tình ta nguyện mới tính là ‘yêu’, ngươi không hỏi ý của ta mà ép buộc ta, ‘yêu’ ta, cái này gọi là cưỡиɠ ɠiαи.”
Trưởng Tôn Vinh Cực cầm lấy mềm mại của nàng, thờ ơ nói: “Ta muốn ‘yêu’ ngươi.”
Lý do đơn giản như vậy đó, hắn làm việc không cần phải kiêng dè người khác có đồng ý hay không?
Ngón tay hắn dùng sức xoa bóp mạnh, khiến cho Thủy Lung kiềm chế không được rên lên một tiếng. Đôi mắt hiện lên sương mù, ngấm ngầm chịu đựng, làm cho cả người Trưởng Tôn Vinh Cực căng thẳng, hai mắt tập trung nhìn vào nàng, giọng nói tràn ngập mùi nguy hiểm: “Ta đã nói rất nhiều lần ta muốn ‘yêu’ ngươi, cũng nói rõ ta không thích người khác chống lại ta. Nhưng mà, hết lần này tới lần khác ngươi luôn chống đối ta, ta cũng đã ba phen bốn lượt bỏ qua cho ngươi… Điều này làm cho ta tự hỏi, bản thân ta có phải là nuông chiều ngươi quá nhiều hay không?”
Thủy Lung cũng nhìn hắn, tự biết dùng sức mạnh chống lại hắn là không có tác dụng, cho nên không có giãy dụa nữa, đáp lại: “Ngươi đã nuông chiều ta nhiều lần rồi, không bằng cứ tiếp tục nuông chiều ta nữa đi.”
Trưởng Tôn Vinh Cực liếc nàng một cái, không nói gì. Thu hồi thanh kiếm đang kề cổ nàng, lấy thắt lưng của Thủy Lung trói chặt tay của nàng, cố định ở rào chắn của lan can đình nghỉ mát.
Thủy Lung bất đắc dĩ để mặc hắn muốn làm gì thì làm, chợt hỏi: “Bây giờ là mùa xuân sao?”
“Đang là mùa hè.” Trưởng Tôn Vinh Cực trả lời.
Thủy Lung nhìn cảnh vật xung quanh, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở trên người Trưởng Tôn Vinh Cực, đuôi chân mày khẽ nhướng lên, sóng mắt lưu chuyển vừa vô tội lại vừa không biết làm sao: “Nếu không phải mùa xuân, vì sao ngươi lại phát xuân lợi hại như vậy?”
Trưởng Tôn Vinh Cực không có tức giận, ngược lại cảm thấy rất tức cười, cắn môi nàng, thấp giọng lầm bầm nói: “Ngươi có biết hay không khi thú động dục rất dễ nóng nảy, không cho phép giống cái phản kháng, nếu không nó sẽ xé rách đối phương ra.”
“Vậy ngươi có biết hay không, có một số động vật sau khi giao phối xong giống cái sẽ ăn thịt giống đực?” Tròng mắt của Thủy Lung trong veo như hồ nước mùa thu, dưới đáy sâu ẩn chưa một cỗ khí lạnh thấu xương. Giống như hoa Diên Vĩ bị bụi gai quấn quanh, bên ngoài bén nhọn bao bọc bên trong mềm mại, thơm ngát. Bên trong mềm mại thơm ngát dường như ẩn chứa rất nhiều chuyện thần bí mà không ai biết, tựa như mộng ảo kí©h thí©ɧ các giác quan của người khác, làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.
Trái tim Trưởng Tôn Vinh Cực đập loạn không thể khống chế được, hắn cảm thấy nhìn nữ tử dưới thân mãi không chán, ngón tay mềm mại, ấm áp bắt đầu làm loạn, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Chúng ta là người.” Không phải động vật.
“Người còn độc ác hơn.” Thủy Lung nhìn hắn.
Tươi cười trên môi Trưởng Tôn Vinh Cực dần biến mất, vẻ mặt lộ ra một chút hoang mang và buồn bực.
Một lần nữa, nàng lại phản kháng hắn…
Trước đó, rõ ràng hắn đã quyết định không thèm để ý đến cảm nhận của nàng, nếu nàng lại chống lại hắn thì hắn nhất định ra tay gϊếŧ chết nàng cho xong. Nhưng mà, khi sự việc xảy ra trước mắt, hắn chẳng những không đành lòng ra tay, mà còn không thể không để ý tới nàng.
“Như vậy ngươi không đồng ý?” Trưởng Tôn Vinh Cực nắm chặt cằm của nàng, môi mím thành một đường thẳng.
Thủy Lung cảm thấy hắn bắt đầu thỏa hiệp, đáy lòng mềm xuống.
Trưởng Tôn Vinh Cực mở hai chân nàng ra, chen cả người vào, nhìn chằm chằm nàng từ trên cao, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Hiện tại ta sẽ cưỡиɠ ɠiαи ngươi, ngươi có thể làm được gì?”
Thủy Lung cũng nhìn hắn.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Một lúc sau.
“Ha ha ha…” Thủy Lung cười đến run rẩy, dù nàng ở trong tình huống rất thê thảm nhưng vẫn cười thoải mái, vui vẻ.
Vẻ mặt của hắn dù lạnh, nhưng không có sát khí. Hắn chỉ mạnh miệng nói vậy thôi, nhưng thân thể ‘xúc động’ đã biến mất.
Đôi mắt tràn ngập ý cười của nàng nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vinh Cực, nhìn thấy đôi lông mày của hắn giãn ra, cùng với ủy khuất và bất mãn chợt lóe rồi biến mất.
“Cười cái gì?” Giọng nói Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lùng, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó có chút u sầu.
Khéo miệng Thủy Lung khẽ giương cao, đáy mắt ẩn chưa một chút trêu tức, nhẹ giọng nói: “Đế Duyên, ta đói bụng.”
Thân thể Trưởng Tôn Vinh Cực lại căng thẳng, đầu ngón tay quẹt qua một cái cắt đứt dây thắt lưng đang trói tay của nàng.
Thủy Lung đang hoạt động hai cổ tay của mình, ngay sau đó, liền bị Trưởng Tôn Vinh Cực kéo vào trong lòng, cầm cổ tay nàng xoa nhẹ, lãnh đạm nói: “Nếu ngươi còn dám phản kháng ta, ta sẽ trực tiếp chặt đi hai tay của ngươi, khiến cho ngươi ngay cả cảm giác đau cũng không cảm nhận được.”
Thủy Lung như cười như không, bây giờ khó có thể tin tưởng lời của hắn. Ai bảo hắn dùng nội lực giúp nàng xoa cổ tay, xóa đi vết đỏ, hành động này không phải là rất dịu dàng hay sao?
Trưởng Tôn Vinh Cực liếc nàng một cái, nhìn thấy nàng không có đem lời nói của hắn ghi nhớ vào não, tính dùng sức nhéo cổ tay của nàng để trừng phạt. Thấy nàng khẽ chau mày, liền hết giận vội vàng dùng sức nhẹ lại. Dùng sức lực mềm mại nhất giúp nàng xoa bóp cổ tay.
Thủy Lung âm thầm trợn mắt, thử rút tay ra: “Không cần xoa bóp nữa.”
Vết đỏ đỏ và cảm giác đau ở cổ tay đã dần biến mất, chỉ còn một chút tê dại mà thôi. Trái lại, động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực làm cho nàng không quen, sức lực dịu dàng, khiến cho người ta có cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay, cảm giác được quý trọng, để cho toàn thân nàng run lên, cảm giác kỳ quái.
Trưởng Tôn Vinh Cực trừng mắt liếc nàng một cái, nhẹ nhàng uy hϊếp: “Thật sự muốn bị chặt tay à?”
Trong mắt Thủy Lung tràn đầy vẻ vô tội.
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ hừ lạnh, chờ tới khi hoàn toàn không còn nhìn thấy dấu vết đỏ trên tay, mới ôm nàng bay vọt về rừng núi. Thoáng chốc, liền từ đình nghỉ mát ở sườn dốc đến một lầu các phía trên.
Phong Giản đã sớm đứng chờ ở đó, nhìn thấy hai người tới, liền đối với Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Chủ nhân, mọi chuyện đã chuẩn bị xong.”
Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu, ôm Thủy Lung ngồi xuống bàn cơm cạnh ban công của lầu các.
Thì ra lúc bọn họ còn ở dưới đình nghỉ mát, Phong Giản đã sai người đem giao thú đi làm thịt, đợi bọn họ đến liền có thể ăn.
Một bàn ăn toàn là các món được chế biến từ thịt giao thú được bưng lên, Thủy Lung còn không có động đũa, đã bị Trưởng Tôn Vinh Cực bóp cằm, một vật đắng chát, mềm mềm, tanh tanh nhét vào miệng, chưa kịp nhai đã bị ép nuốt xuống. Bỗng nhiên, dưới bụng cảm giác được một luồng khí nóng lan tỏa.
Thủy Lung ngẩn người, liền đoán được mới bị hắn cho ăn món gì.
Túi mật của giao thú, ăn vào bách độc bất xâm.
Nàng nhìn qua Trưởng Tôn Vinh Cực, vẻ mặt hắn không có sự tiếc nuối, ngược lại còn rất bình tĩnh nhìn mình, miệng chậm rãi nói: “Đúng là một đứa nhỏ, đắng một chút cũng chịu không nổi, làm nũng đòi ăn kẹo à?”
“…” Thủy Lung còn chưa kịp phản bác, miệng đã bị Trưởng Tôn Vinh Cực nhét một viên kẹo chua chua, ngọt ngọt vào.
Từ khi lọt lòng tới này, lần đầu tiên trong đời nàng cảm giác được thế nào là dở khóc dở cười. Vị chua chua, ngọt ngọt của viên kẹo đang tan trong miệng cũng không khó ăn.
Mặc kệ, nếu nhả ra, hắn lại phát cáu.
Thủy Lung lặng lẽ nhai kẹo, nuốt vào trong bụng.
Khi nãy, nàng nhìn thấy rõ ràng Trưởng Tôn Vinh Cực đã sớm cầm viên kẹo ở trong tay. Thế mà lại còn giả bộ bất đắc dĩ, trong mắt sự hưng phấn và vui vẻ bộc lộ rất rõ.
“Kẹo không phải để nhai, phải liếʍ.” Khóe miệng Trưởng Tôn Vinh Cực giương cao, ý cười càng sâu, nâng khuôn mặt xinh xắn của Thủy Lung lên, nói: “Ngon lắm, đúng không? Lại làm nũng xin ta đi, ta liền cho ngươi thêm kẹo để ăn.”
Thủy Lung không thèm đếm xỉa tới hắn.