Chương 23: Ngây thơ rung động

Phố phong trần. Ngọc bội vương gia.

Hai câu này lọt vào lỗ tai, trong đầu liền hiện lên đôi mắt làm cho hắn rung động. Vết thương trong lòng bàn tay đã khép lại chỉ còn là một dấu vết thật nhỏ. Lúc này lại mơ hồ nóng lên.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhéo nhéo bàn tay, khóe môi nhợt nhạt nhếch lên.

Phong Giản sửng sốt. Hắn vốn nghĩ chủ nhân chỉ là hứng thú với Bạch Thủy Lung trong chốc lát thôi, nhưng xem dáng vẻ này, hình như hứng thú rất sâu đậm. Nếu không cũng sẽ không vì một câu, liền làm hắn nhớ tới.

“Hôm nay tụ họp là vì muốn chào mừng Võ vương trở về, chỉ uống rượu nói chuyện phiếm thì không thú vị lắm. Không bằng bày trò gì chơi có được không?” Tiếng cười của Phương Tuấn Hiền lanh lảnh, ngay lập tức mọi người liền hùa theo phụ họa.

Bạch Tuyết Vi oán giận hắn đột nhiên xen mồm, làm cho nàng mất đi cơ hội ám chỉ cho Võ vương. Nhưng mà chỉ cần có câu nói kia, lấy thân phận Võ vương vương gia nhất định có thể điều tra ra mọi chuyện, nói nhiều không chừng lại bị người khác nghi ngờ. Vừa nghĩ như vây, trong lòng ả liền cảm thấy thoải mái.

Nhóm vương tôn quý thích (1) tụ tập lại bàn bạc một lát, quyết định chơi trò thi đấu xem ai săn được nhiều nhất. Lúc này đúng dịp là mùa hè, núi rừng của hoàng gia nuôi thả rất nhiều dã thú, dựa theo lời nói của ngũ hoàng tử Trưởng Tôn Hằng Tô, bên trong có cả mãnh thú hung ác như hổ, chiếm núi làm vua.

“Nếu săn bắn không thì cũng không vui lắm, không bằng chúng ta mang theo thứ này trên người.” Lục hoàng tử Trưởng Tôn Khải Yến bước lên, bàn tay vỗ nhẹ.

Một gã ám vệ xuất hiện, đem bình sứ lớn bằng nấm đấm của trẻ sơ sinh giao cho hắn, sau đó lại biến mất.

Lục hoàng tử híp mắt cười nói: “Đây là Dụ Thú Tán, một khi đã thoa lên người, mùi thơm sẽ dẫn dã thú đến truy đuổi điên cuồng, như vậy chúng ta đỡ phải mất công tự đi tìm con mồi.”

Bọn nam tử ngông cuồng ham vui cho nên nghe nói xong liền đón ý nói hùa.

Lục hoàng tử nhìn đám nam nữ đứng xung quanh, nói thêm: “Như vậy cũng chưa đủ kí©h thí©ɧ, còn thêm một quy định nữa. Mỗi người phải cưỡi chung ngựa với một nữ tử, không được dùng võ để săn thú, cuối cùng nhìn xem ai săn được nhiều mồi nhất, có thể đưa ra một yêu cầu cho mọi người thực hiện, điều kiện yêu cầu đó không được vi phạm đạo đức, pháp luật.”

Phần lớn nam tử ở đây đều vỗ tay tán thưởng, khen hay. Nhóm quý nữ (2) thì mềm mại kêu khẽ liên tục, giống như vừa hưng phấn lại vừa sợ. Đây chính là cơ hội cùng người trong lòng gần gũi, còn có thể mở mang kiến thức nhìn nhóm anh hùng của vương tôn quý thích đi săn bắn.

Lục hoàng tử nháy mắt chọc ghẹo Trưởng Tôn Lưu Hiến mấy cái, những người đứng đây điều biết, Trưởng Tôn Lưu Hiến và Bạch Tuyết Vi chắc chắn sẽ là một đội, ai cũng biết bọn họ là một đôi trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp.

Bạch Tuyết Vi mỉm cười nhìn Trưởng Tôn Lưu Hiến.

Trưởng Tôn Lưu Hiến bất đắc dĩ cười khẽ, đối với Bạch Tuyết Vi nói: “Yên tâm.”

“Vâng.” Bạch Tuyết Vi đương nhiên không có lo lắng.

Nơi này là địa bàn của hoàng gia, chung quanh lại có binh mã canh giữ, mỗi vị hoàng tử, quý thần (3) đều mang trên người võ nghệ cao cường, bên người còn có ám vệ. Nếu có chuyện ngoài ý muốn, quy tắc trò chơi quỷ quái gì cũng đều bị vứt sang một bên, tự bảo vệ chính mình mới là quan trọng.

Người hầu mang ngựa và cung tiễn đưa tới.

Nhóm quý nữ cũng không nhiều lắm, bắt cặp xong liền thiếu người, cho nên nhóm cung nữ có dung mạo xinh đẹp một chút sẽ được thay thế vào.

“Võ vương thúc, ngươi không chọn người à?” Lục hoàng tử đối với Trưởng Tôn Vinh Cực cười hỏi.

Tụ họp lần này tổ chức vì Võ vương, vai vế của hắn cao nhất ở trong này, chơi đùa cũng phải cho hắn chọn trước.

Dáng vẻ lười biếng của Trưởng Tôn Vinh Cực không thay đổi, trong mắt buồn chán làm cho người ta vừa nhìn liền hiểu, không có một chút ý định che giấu—Hắn thật sự không thích trò chơi này, càng không có hứng thú chơi với bọn họ.

“Võ vương gia, Giáng Tử nguyện ý cùng ngài cưỡi chung một con ngựa.” Một nữ tử thướt tha đi tới trước mặt, mặc váy lụa tím hồng, bên ngoài khoác một cái áo trắng bằng vải sa mỏng giống cánh ve; thắt lưng trắng thuần quấn quanh eo nhỏ, đuôi dây thắt lưng phiêu dật lắc lư theo nhịp bước. Nếu bềnh bồng trong nước, khiến cho người ta cảm thấy ở giữa ngày hè nóng bức lại cảm giác được một luồng khí mát lạnh.

Nữ tử đến gần, dung mạo cũng rõ hơn. Đó là một nữ nữ vô cùng ngọt ngào, thanh khiết. Quần áo màu tím càng tôn lên làn trắng mịn của nàng, khơi dậy du͙© vọиɠ của nam nhân. Đôi mắt tròn trịa dưới làn lông mi cong dày, dưới cái mũi xinh xắn là đôi môi anh đào nhỏ nhắn, phấn hồng ướŧ áŧ làm cho người ta muốn cắn mấy cái.

“Ha ha không hổ là hoàng thúc, Giáng Tử chưa bao giờ chủ động gần gũi với nam tử.” Lục hoàng tử vui đùa ầm ĩ.

Chu Giáng Tử vẻ mặt xấu hổ, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Tây Lăng vương triều phần lớn chỉ nghe qua lời đồn về Võ vương, chưa có tận mắt nhìn thấy hắn. Mặc dù lời đồn nói, hắn là con trai mà tiên hoàng thương nhất, tuổi trẻ hơn cả thái tử, nhưng rất ít người tin tưởng. Căn cứ vào quan hệ của hắn với các vương gia cùng thế hệ, đại bộ phận mọi người đều nghĩ hắn là một lão vương gia. Vậy mà tận mắt nhìn thấy, thật sự rất trẻ tuổi, mà còn tuấn mỹ vô song nữa.

“Ngũ vương gia, Giáng Tử kính ngài một ly.” Chu Giáng Tử tự rót một chén rượu nâng lên đưa cho Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trưởng Tôn Vinh Cực tiếp nhận chén rượu, chợt thấy ngón tay Chu Giáng Tử khẽ di chuyển, toán tính muốn sờ vào lòng bàn tay hắn.

Ba!

Chén rượu nát vụn, rượu đều bắn vào người Chu Giáng Tử, thân mình của nàng ta thì bị một chưởng phong rét lạnh đánh bay ra ngoài.

May mắn, Lục hoàng tử hoàn hồn nhanh, đưa tay ra đỡ nàng, tránh cho nàng bị xấu mặt.

Biến cố xảy ra quá bất ngờ, tiếng ồn ào cười nói vui vẻ trong nháy mắt liền im lặng.

Chu Giáng Tử vừa xấu hổ vừa buồn bực trừng nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực. Đúng lúc nhìn thấy tầm mắt phiền chán của hắn, ánh mắt lạnh thấu xương làm cho nàng run rẩy, không dám nhìn tiếp vùi đầu vào trong ngực Lục hoàng tử, truyền ra tiếng khóc nhỏ.

Có mỹ nhân trong ngực, Lục hoàng tử đương nhiên cảm thấy vui sướиɠ, nhưng cũng không dám biểu lộ quá mức, xấu hổ đối với Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Vương thúc bớt giận.”

Bất kể hiện tại là ai đúng ai sai, thân phận hiện tại của Trưởng Tôn Vinh Cực không ai có thể lên tiếng phê phán hắn.

Phong Giản đem một cái khăn sạch sẽ đưa cho Trưởng Tôn Vinh Cực, sau đó lãnh đạm nói với mọi người: “Chủ nhân không thích bị người khác đυ.ng vào người.”

Nhìn dáng vẻ Trưởng Tôn Vinh Cực cầm lấy khăn sạch ra sức chà lau lòng bàn tay, làm cho mọi người tin tưởng lời của Phong Giản nói.

Vứt bỏ khăn lên bàn, Trưởng Tôn Vinh Cực đứng dậy đi ra ngoài. Cuộc tụ họp nhàm chán này, hắn không có hứng thú tiếp tục ở lại.

“Ôi chao! Vương thúc! Đừng tức giận mà.” Lục hoàng tử vội vàng giữ lại.

Ngũ hoàng tử cũng khuyên ngăn: “Nếu Vương thúc không thích Chu tiểu thư, có thể chọn người khác.”

Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn không ngừng bước, mới đi ra khỏi cái ô che thấp lùn, một trận gió gào thét đến, tiếng ngựa hí không dứt, một bóng dáng cao lớn chặn đường đi của hắn.

Hắn khẽ cau mày, phất tay tính gϊếŧ ngựa dẹp đường…

Tức khắc truyền đến một âm thanh êm ái lại độc đoán, lời nói nhỏ nhẹ: “Lên ngựa, ta với ngươi một tổ.”

Trưởng Tôn Vinh Cực bỏ tay xuống, đưa mắt nhìn lên — Một nữ tử mặc xiêm y màu đỏ ngồi trên lưng ngựa, do hắn đứng ngược hướng với ánh mặt trời cho nên không thấy rõ dung mạo của nàng. Chỉ có một đôi con ngươi nóng hơn ánh mặt trời, sáng sủa như lửa đốt. Môi đỏ dịu dàng mỉm cười. Tư thế oai hùng, hiên ngang như lợi đao, trong nháy mắt đâm vào tận trong trái tim, để lại dấu vết không thể xóa nhòa.

Tay định tung chưởng, nội lực hùng hậu nhanh chóng tản ra. Bắt lấy tay nử tử nhảy lên ngựa ngồi sau lưng nàng.

“Bạch Thủy Lung?”

“Nàng ta đến khi nào!”

“Ai mời nàng đến?”

Mọi người nhìn rõ nữ tử cưỡi ngựa là ai, kinh hô không ngừng.

Thủy Lung lạnh nhạt nhìn bọn họ, khóe môi khẽ nhếch, nói toạc ra: “Không phải muốn chơi sao?”

Trong lòng mọi người tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ, Lục hoàng tử lên tiếng: “Chơi! Đương nhiên là phải chơi! Vương thúc đều lên ngựa, há có thể không chơi được.”

Một lúc sau, mọi người đều chuẩn bị xong.

Một tiếng ré dài.

Thủy Lung hai chân nhất đăng, ngựa liền chạy nhanh ra ngoài.

Đoàn người ngựa chạy vào rừng, phá vỡ sự yên bình nơi đây.

“Ngươi điều khiển ngựa, ta săn bắn.” Thủy Lung quay đầu lại nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực cười xán lạn như ánh dương, nói: “Nếu muốn chơi thì phải chơi cho đã, muốn thắng thì phải thắng cho thật đẹp.”

Trưởng Tôn Vinh Cực không nói gì gật đầu đồng ý, vẻ mặt thoáng ngây thơ.

Lại tới nữa. Cái cảm giác kỳ quái này.

Lúc trước, cảm thấy trò chơi này tẻ nhạt, vô vị. Tại sao khi lên ngựa với nàng, tâm tình liền nhảy nhót, tung tăng như vậy chứ? (Ngữ: >_

———————————————————————————————————

(1) Con vua, hoàng thân.

(2) Con gái nhà giàu có, địa vị cao quý.

(3) Con trai của các vị quan có chức vị cao, thân phận hơn người.