Đã ba ngày trôi qua kể từ hôm Bạch Thiên Hoa tới gây sự, ba ngày này Thủy Lung sống rất tiêu diêu tự tại. Tiền bạc có ở trong tay, mỗi bữa đều ăn thịt cá khỏi phải nói.
Buổi tối ngày hôm đó, Thủy Lung vừa mới ngủ, từ trước tới nay nàng không bao giờ ngủ say vì thế khi nghe tiếng rất nhỏ vang lên nàng liền tỉnh giấc. Nhanh tay lấy chủy thủ (1) giấu ở dưới gối ra, đâm tới phía bên cạnh.
Người vừa tới rõ ràng không ngờ Thủy Lung lại nhạy bén linh hoạt đến vậy, nghiêng người né tránh nhưng xiêm y và da thịt vẫn bị cắt rách.
Thủy Lung thấy rõ tướng mạo của người nọ, mới dừng tay lại.
Người đến là một nam nhân, tướng mạo bình thường, xiêm y màu xám tro.
Thủy Lung còn nhớ người này chính là người luôn luôn ở bên cạnh Bạch Thiên Hoa, là người của Bạch Thiên Hoa, hình như tên gọi là Hướng Dương.
Hướng Dương thấp giọng nói: “Đại tiểu thư, tam thiếu gia cho mời.”
Thủy Lung thu hồi chủy thủ, lãnh đạm nói: “Đi thôi.”
Trong mắt Hướng Dương hiện lên một chút kinh ngạc: “Đại tiểu thư không có gì muốn hỏi sao?” Hắn vốn nghĩ là đêm khuya đến mời Bạch Thủy Lung, nhất định khó khăn tột cùng, thậm chí hắn còn chuẩn bị dùng bạo lực để ‘mời’ nàng đi.
“Không có.” Thủy Lung nhẹ nhàng cười.
Ánh trăng sáng trong xuyên qua cửa sổ mở rộng chiếu vào, dáng vẻ mỉm cười của Thủy Lung bị ánh trăng bao phủ, trong nháy mắt Hướng Dương có cảm giác như nhìn thấy được vẻ đẹp kinh diễm khuynh thành tuyệt sắc của nàng.
Hướng Dương sửng sốt, cảm thấy dáng vẻ của Thủy Lung vẫn khô khan xấu xí như thường, một chút cũng không dính dáng gì tới vẻ đẹp tuyệt sắc, chỉ có thể nghĩ là chính mình bị ảo giác.
Mộc Lam Viện là nơi ở của Bạch Thiên Hoa, Thủy Lung đến nơi này, không phải đi vào bằng cửa chính, mà là trèo tường vô.
Hướng Dương đem nàng dẫn tới bên ngoài cửa phòng của Bạch Thiên Hoa, nói: “Tam công tử chờ tiểu thư ở bên trong.”
Thủy Lung gật đầu, đẩy cửa bước vào.
Hướng Dương không có đi vào, trở tay khép cửa lại.
Trong phòng chỉ có cây nến đang phát sáng ở trên bàn, phạm vi chiếu sáng rất nhỏ, phạm vi còn lại tối đen làm cho người ta không thể nhìn rõ.
Thủy Lung cầm lấy cây nến trên bàn, vừa đi vừa đem nến ở dọc đường thắp sáng, mãi cho đến bên giường của Bạch Thiên Hoa, nhìn thấy Bạch Thiên Hoa hai tay ôm chân trốn ở trong góc giường, thậm chí cái đầu cũng giấu vào trong đầu gối.
Thủy Lung đem cây đèn để ở một bên, hai tay khoanh ở trước ngực chờ khoảng một phút sau mới nói: “Không có chuyện gì thì ta đi đây.”
Bạch Thiên Hoa run rẩy bờ vai, không ngẩng đầu cũng không lên tiếng.
Thủy Lung không một chút bịn rịn xoay người rời đi.
Chưa đi được mấy bước thì nghe thấy âm thanh hổn hển của Bạch Thiên Hoa vang lên: “Ngươi đứng lại cho ta.”
Thủy Lung không ngừng bước.
“Người quái…”
“Hử?” Thủy Lung thanh âm nhẹ nhàng.
Bạch Thiên Hoa co rụt người lại, âm thanh run run: “Tỷ…đừng đi.”
Thủy Lung xoay người lại nhìn hắn.
Trên chiếc giường gấm lộng lẫy, thiếu niên mặc một cái áσ ɭóŧ đơn sơ màu trắng, mặt sưng đỏ, hốc mắt cũng hồng hồng, ánh mắt không chịu khuất phục lại tủi thân, đáng thương như một con chó nhỏ bị bỏ rơi.
Tướng mạo của Bạch Thiên Hoa thực sự rất anh tuấn, tuổi còn nhỏ mà đã tuấn lãng hơn người, nhưng lại bị mấy cái bạt tai của Thủy Lung phá nát hình tượng thiếu niên anh tuấn.
Người ngoài nhìn dáng vẻ đáng thương của thiếu niên, tình thương sẽ dạt dào dâng lên, thương tiếc không dứt đem hắn ôm vào ngực an ủi. Ngược lại, Thủy Lung nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ, bước lên vài bước tay lại tát vào mặt hắn một cái.
‘Ba!’ một tiếng kèm theo đau đớn chết lặng, làm cho Bạch Thiên Hoa mặt đực ra.
Mất một lúc lâu, Bạch Thiên Hoa mới hồi hồn, nghiến răng nghiến lợi gầm rú: “Ngươi lại đánh ta!” Nghe kỹ càng lại sẽ phát hiện trong giọng nói của hắn có chứa đựng đau lòng cùng tủi thân.
Thủy Lung cũng không cảm thấy mình gây tội ác, bình thản nói: “Túi mít ước, thất bại.”
Bạch Thiên Hoa mặt đỏ lên, há mồm muốn mắng, nhưng vẻ mặt biến đổi, ‘phốc’ phun ra một ngụm máu. Máu màu đen, biểu hiện của người bị trúng độc.
Bạch Thiên Hoa ngây người nhìn vết máu trên khăn trải giường, vẻ mặt giống như vui lại giống như buồn, hốc mắt đỏ, cổ họng khàn khàn thấp giọng nói: “Mẹ cùng nhị tỷ biết ta bị thương, đặc biệt mời đại phu đến khám cho ta, còn tự tay hầm thuốc làm canh bổ, nhưng ta không cẩn thận đem canh bổ hắt ra bên ngoài. Lúc đó, ta cũng không có chú ý, một lát sau nhìn thấy Tiểu Hoa đã chết.”
Tiểu Hoa là một con chó được Bạch Thiên Hoa nuôi. (Ngữ: hai đứa trùng tên, kêu Hoa Nhi đứa này chạy tới nhỉ ? =]]])
Thủy Lung nhất châm kiến huyết (2), chà xát phá vỡ lời nói dối của hắn: “Không phải ngươi không cẩn thận hắt canh, mà là ngươi cố ý đổ cho Tiểu Hoa uống.”
Bạch Thiên Hoa cứng đờ.
Thủy Lung đạm nói: “Liễu thái y là do Đại phu nhân đã mời tới, phải không?”
Bạch Thiên Hoa gật đầu.
Thủy Lung cười khẽ, lướt mắt nhìn thuốc mỡ (3) được bôi trên đùi của Bạch Thiên Hoa: “Ngươi tiếp tục dùng thuốc mà hắn đưa, đôi chân này sẽ tàn phế thật sự.”
Bạch Thiên Hoa lắc đầu, khàn giọng nói: “Thuốc này không phải Liễu thái y đưa, ta lấy từ chỗ của Hướng Dương.”
Thủy Lung nhẹ nhàng khiêu mi: “Tại sao không để Hướng Dương giải độc cho ngươi luôn?”
Nước mắt của hắn rơi xuống, thanh âm nghẹn ngào ấp a ấp úng: “Không. Không được. Để cho Hướng Dương giải độc, Hướng… Hướng Dương sẽ biết mẹ hạ độc ta, hắn sẽ nói với cha…. Ô ô đều là ngươi làm sai, nếu ngươi không nói mấy chuyện đó với ta, ta sẽ không biết, sẽ không như vây.”
Hắn mới khóc vài tiếng, đầu đã bị Thủy Lung vỗ cho mấy cái, tru lên một tiếng kêu đau, cảm xúc đau thương liền bị phá tan, tức giận hướng Thủy Lung mắng: “Ngươi có phải nữ nhân hay không? Động một chút liền ra tay đánh người!”
Thủy Lung nhàn nhạt nói: “Ta có phải nữ nhân hay không, ngươi sờ sờ thì biết, nhưng còn ngươi thì sao? Một chút dáng vẻ của nam nhân cũng không có, trừ bỏ chỉ biết khóc ngươi còn có thể làm cái gì?”
Bạch Thiên Hoa đỏ mặt: “Ngươi… ngươi không biết liêm sỉ!” Làm sao có thể tùy tiện kêu nam nhân sờ chứ >”
Phần thưởng dành cho câu mắng này của hắn là một bạt tay bay tới. Lần này bị đánh, Bạch Thiên Hoa không có phản ứng gì, giống như trước khi mắng hắn đã chuẩn bị tâm lí chịu đánh.
Thủy Lung cầm lấy bình trà ở trên bàn, ngã ra một chén uống, hướng Bạch Thiên Hoa hỏi: “Cho nên đêm khuya ngươi kêu người đi gọi ta sang đây là để nhìn ngươi khóc?” Nàng híp mắt, đáy mắt thoáng qua một tia hung ác. Nếu Bạch Thiên Hoa dám nói phải, hắn tuyệt đối sẽ nhận được một kết cục vô cùng thê thảm.
Bạch Thiên Hoa rụt cổ lại, im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Tỷ, tỷ đánh ta là vì muốn đánh cho ta tỉnh, tỷ thực sự lo lắng cho ta, thật lòng tốt với ta đúng không?”
Câu hỏi chứa đựng sự bất an, thiếu hụt tình thương này không chiếm được sự đồng tình của Thủy Lung, ngược lại đổi lấy ánh mắt xem thương của nàng.
Bạch Thiên Hoa ngóc đầu, lớn tiếng hỏi: “Tỷ, tỷ sẽ bảo vệ ta có đúng hay không?”
“Cút sang một bên!” Thủy Lung khoát khoát tay.
Bạch Thiên Hoa hầm hừ một tiếng, không quá mấy giây liền cười lớn, đối với Thủy Lung nói: “Tỷ không bảo vệ ta, ta đây sẽ bảo vệ tỷ! Như thế nào? Chỉ cần tỷ vẫn đối xử với ta như vậy, đừng gạt ta là được.”
Thủy Lung nhìn đôi mắt lóe sáng của hắn, bỗng dưng nàng nhớ tới Tiểu Diệp Tử, là một người có kỹ thuật ổn định, kỹ thuật máy tính cũng không tệ, thể năng lại kém không chịu được, luôn thích cười đến không tim không phổi.
Nàng bị biến thành Bạch Thủy Lung, cũng có phần của hắn.
“Tỷ?”
Thủy Lung nói sang chuyện khác: “Chuyện này ngươi định xử lí thế nào?”
Bạch Thiên Hoa chợt ngưng cười, than thở nói: “Bỏ qua đi.”
Bạch Thủy Lung đứng dậy đi ra ngoài.
Bạch Thiên Hoa vừa vội, vừa lo lắng: “Tỷ, tỷ giận sao?” Hắn muốn đuổi theo nhưng chân còn chưa có lành, sốt ruột nằm úp sấp trên giường giải thích: “Trước kia, mẹ và nhị tỷ đối xử với ta rất tốt. Mặc dù là giả, nhưng khi đó ta chưa biết rõ bộ mặt thật của bọn họ, ta thật sự rất vui vẻ, cho nên ta muốn tha cho mẹ và nhị tỷ một lần, coi như ta cùng bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt đi.”
“Nếu sau này, bọn họ lại dám mưu hại ta, ta nhất định sẽ không mềm lòng nương tay tha cho bọn họ nữa đâu.’
Thủy Lung gật đầu, cũng không có dừng bước.
Nét mặt lạnh lẽo của Bạch Thiên Hoa tức khắc liền biến thành yếu đuối, ủy khuất (4) kêu: “Tỷ. Vì sao tỷ còn muốn đi?”
“Ta không về, chẳng lẽ ở lại đây ngủ với ngươi?” Thủy Lung dừng chân, quay đầu lại nhìn hắn, vừa nhìn thấy hắn nằm trên giương, cố ý nói: “Nếu ngươi đồng ý đem giường nhường lại cho ta, ta ở lại đây ngủ cũng được.”
Mặt Bạch Thiên Hoa đỏ bừng chỉ thiếu bốc khói trên đầu, ồn ào hét lớn: “Ai thèm ngủ chung với ngươi. Đi đi!”
Ọt ọt ~
Thủy Lung liếc xuống bụng của hắn, ngắm!
Bạch Thiên Hoa mặt đỏ như trái cà chua: “Ưm… cái kia… tại vì đồ ăn có độc… ta …ba ngày nay, ta chỉ ăn một chút điểm tâm. Rất đói ~” Hai chữ cuối cùng, uyển chuyển ngân nga, đáng thương nhìn Thủy Lung chăm chằm.
Trong mắt của Thủy Lung xoẹt qua ý cười, đại tài khí thô (5) nói: “Sáng sớm ngày mai, ta dẫn ngươi ra ngoài đi ăn cơm.”
Ánh mắt của Bạch Thiên Hoa bắn ra hào quang vạn trượng. (6)
______________________________
(1) Dao găm.
(2) Lệ Bao Nhi = người bị nước mắt bao lấy, giống như người làm bằng nước, động vào là khóc. Thật nương = giống đàn bà, phụ nữ hoặc con gái.
(3) Thuốc bôi ngoài da.
(4) Tủi thân, để ủy khuất nghe hay hơn, sau này dùng ủy khuất thôi :3
(5) Tiền bạc, gia tài hùng hậu, giàu có, tiền bạc rủng rỉnh.
(6) Ánh sáng rực rõ chói lọi cao ngất/rất sâu/rất xa.