Chương 7: Thân thế của nguyên chủ

Cô gái trùng tên trùng họ với cô này được sinh ra rất tốt, cha cô là võ giả cấp hai tầng chính đỉnh, ông đang là Đại tá dưới quyền của Tư Thừa Thiên ở quân khu sáu.

Nếu đây là thời đại thái bình, đủ để cho cô làm một vị đại tiểu thư vui vẻ cả đời.

Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi.

Sau khi con người có thể tiến hóa, võ giả đứng trên đỉnh nhân loại.

Bởi vì nhân loại sau tiến hóa có thân thể trở nên vô cùng cứng cỏi, lực lượng trở nên vô cùng mạnh mẽ, tốc độ cũng là vô cùng nhanh, căn bản không phải súng ống bình thường có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Bởi vậy, mỗi gia đình, mỗi người, đều tự hào khi trở thành một người tiến hóa võ giả.

Cho nên khi thiếu niên đến mười bốn mười lăm tuổi, có thể chịu được máu yêu thú, cho dù có nguy cơ phản phệ, mỗi nhà đều sẽ nghĩ cách mua sắm huyết đan cho con cái dùng, hi vọng con mình có thể đột phá gông cùm xiềng xích gien con người, trở thành một võ giả.

Nguyên chủ đương nhiên cũng không ngoại lệ, có người cha như vậy, huyết đan tốt đương nhiên không thể thiếu.

Nhưng vấn đề cũng xuất hiện ở đây, thân thể nguyên chủ là thông linh thân thể hiếm thấy.

Thông linh thân thể, không cần khai linh mạch là có thể trực tiếp dẫn khí nhập thể, khi tu luyện lại vô cùng có năng suất, là thể chất đặc thù tốt nhất, đứng đầu Tu chân giới.

Nhưng loại thân thể này cũng có một vấn đề, chỉ có thể dùng linh lực để rèn luyện thân thể, trong cơ thể ngoại trừ linh khí thì mọi tạp chất đều sẽ bị bài trừ.

Cho nên, thân thể thiên phú khiến bao người kinh ngạc cảm thán này ở Tu chân giới, ở chỗ này lại thành gánh nặng.

Một năm rưỡi qua, dù cho nguyên chủ ăn bao nhiêu huyết đan, uống bao nhiêu máu yêu thú, đều không thể đột phá gông cùm xiềng xích gien, tiến vào luyện thể cấp một.

Cha của nguyên chủ đã thất vọng với nguyên chủ từ lâu.

Nhưng nguyên chủ lại vẫn không cam lòng, vì muốn xứng với Hạ Chính Hạo, sóng vai với Hạ Chính Hạo, nhất quyết ép cha mình cho cô một vị trí trong học viện quân sự.

Một khi cửa sau vừa đi, người khác có thể không hận nguyên chủ sao?

Hơn nữa nguyên chủ không hề có năng lực, vì thế nguyên chủ thành phế vật mọi người đòi đánh trong học viện quân sự.

Nghĩ đến nguyên chủ từng trải qua, Quyền Gia Vân cảm thấy có chút đáng tiếc cho nguyên chủ.

Nhưng hiện tại cô là người khống chế thân thể này.

Thù của nguyên chủ, cô sẽ đòi lại……

Quyền Gia Vân hơi cong khóe miệng.

Tiêu Thiên Hạo như có cảm giác nhìn thoáng qua cô, sắc mặt Quyền Gia Vân như thường cười với cậu ta một cái, ánh mắt nhìn về phía này thành phố đã thay đổi này.

Nơi cô đang ở là căn cứ Tây Nam, một trong sáu căn cứ lớn của nước Hoa Hạ.

Dân cư chủ yếu đến từ Trùng Khánh, Tứ Xuyên, Quý Châu, Vân Nam.

Trong thành phố, các tòa nhà bên trong đã thay đổi rất lớn so với năm 2020 mà cô rời khỏi trái đất.

Trước kia đều là những tòa nhà cao tầng, hiện giờ những tòa nhà cao tầng như vậy đã không có, độ cao hạ thấp không ít.

Đồng thời, phong cách của những tòa nhà này khác nhau, mới cũ không đồng nhất.

Nhìn ra được, có một số là mới xây, có một ít là tu sửa lại.

Nếu nói về xinh đẹp, thực sự là không đẹp như trước kia.

Nhưng thời gian thay đổi chí có 16 năm, hiện giờ phần lớn khu vực bên ngoài vẫn là sào huyệt của yêu thú, dưới uy hϊếp như vậy, nhân loại có một chỗ cư trú như vậy đã là bên trên lãnh đạo có cách.

Lúc này, bên trong thành, ngựa xe như nước, người đến người đi, rất là náo nhiệt.

Hiển nhiên dị tượng lúc trước cũng không làm rối loạn trật tự trong thành phố.

Mà nguyên nhân đó là bởi vì những người này tin tưởng vào thần bảo hộ của bọn họ—— Tư Thừa Thiên.

Trong thành phố, mọi người nhìn thấy biểu tượng đại bàng trên xe quân sự của học viện quân khu sáu, lần lượt lui lại.

Trong thời đại hiện giờ, địa vị giai cấp được phân định rõ ràng hơn, không còn giả tưởng rằng mọi người đều bình đẳng, sức mạnh quân sự hay là nói võ giả là tối thượng.

Các học sinh của Học viện quân sự quân khu sáu, trong mắt người ngoài, đều là những nhân vật lớn trong tương lai, không thể đắc tội.

Quyền Gia Vân ngồi trong xe, rất có hứng thú đánh giá mọi thứ bên ngoài.

Tuy rằng lúc mới biết địa cầu gặp nạn, cô từng lo lắng cho an nguy của cha mẹ, nhưng sau đó cô đã tính toán lại, rất may mắn cha mẹ cô còn sống, cô chỉ cần tìm được tung tích của bọn họ là được.

Cho nên hiện tại tâm tình của Quyền Gia Vân rất tốt.

Tiêu Thiên Hạo ở một bên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, vẫn luôn phân tích hành vi của cô, phong cảnh quen thuộc này có cảm thấy hứng thú như vậy sao? Trước kia chẳng lẽ cô chưa từng nhìn kỹ?

Cũng mặc kệ phân tích như thế nào, nghĩ như thế nào, Tiêu Thiên Hạo đều không thể tưởng được đến tột cùng Quyền Gia Vân đã trải qua cái gì ở bãi săn thú.

Dù sao việc thể xác thay đổi linh hồn ở thời đại này vẫn là chuyện khó có thể tin được.