Chương 4: Tiêu Thiên Hạo

Về phần những học sinh khác, mặc dù trong lòng có người ghen tị, nhưng ngoài mặt đều tỏ vẻ khinh thường.

Lần này giành được quán quân thì thế nào, nói đến cùng phế vật vẫn luôn là phế vật.

Nhưng cũng chỉ là vận may cứt chó mà thôi, chẳng lẽ cô còn có thể hết lần này đến lần khác gặp phải yêu thú ngất xỉu, nhặt tiện nghi lần nữa hay sao.

Chỉ có hai người Hạ Chính Hạo và Mạc Sân Sân, nỗi sợ hãi trong lòng họ chưa bao giờ ngừng kể từ khi Quyền Gia Vân trở về.

Bởi vì hai người bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Quyền Gia Vân tắt thở.

Máu nhiều như vậy, thương nặng như vậy, sao cô có thể sống lại?

Làm sao có thể như người bình thường đứng ở chỗ này, cô nhất định có vấn đề!!!

Nhưng bọn họ lại không thể nói với ai về nỗi sợ hãi trong lòng mình, bởi vì nếu họ nói ra sẽ phải nhắc tới chuyện mưu sát.

Như cảm nhận được sự sợ hãi của hai người, Quyền Gia Vân ngước mắt nhìn Hạ Chính Hạo, hồn nhiên ngây thơ cười.

Cô chạy chậm qua, vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn Hạ Chính Hạo nói:

“Anh Hạo, lần này em có lợi hại không?”

Hạ Chính Hạo rất muốn bình tĩnh đối mặt với cô gái xấu xí này, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là thiếu niên 16 tuổi, lòng dạ dù có sâu xa thế nào, khi đối mặt với chuyện như vậy, cũng khó tránh khỏi sẽ hoảng loạn.

Cô vừa đứng bên cạnh cậu ta, cậu ta cũng chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Cậu ta đột nhiên lùi ra một bước, lạnh lùng nói với cô:

“Không cần tới gần tôi.”

“Sao anh Hạo lại coi em như mãnh thú vậy?”

Quyền Gia Vân mím môi, nhìn Hạ Chính Hạo trong mắt tràn đầy nước mắt ủy khuất, dường như giây tiếp theo sẽ rơi xuống.

Nếu biểu tình đáng thương nhu nhược như vậy là một mỹ nhân làm, chắc chắn có thể đưa tới sự thương tiếc của đàn ông.

Nhưng lại đối mặt một người đầy mặt mụn đỏ, mặt cũng sắp nát, sẽ chỉ làm người cảm thấy không nỡ nhìn nhiều một cái.

Đám học sinh khác nhìn một màn này thì như chế giễu, cố ý đi theo ồn ào lên.

Tiêu Thiên Hạo cũng nhìn theo, nhưng lúc này cậu ta lại không có tâm trạng chế giễu.

Bởi vì lúc này cậu ta chú ý tới, lần này Hạ Chính Hạo né tránh không phải kiểu không kiên nhẫn lúc trước, mà là thật sự kinh sợ Quyền Gia Vân.

Nhưng mà vì cái gì? Sao Hạ Chính Hạo lại có thể sợ Quyền Gia Vân?

Nhưng không chờ bên này tiếp tục nháo loạn, giọng huấn luyện viên La nghiêm khắc vang lên.

“Còn ầm ĩ cái gì, mau xếp hàng chỉnh đốn lên xe.”

Bọn học sinh không dám tiếp tục quậy, theo thứ tự xếp đội ngũ.

Hạ Chính Hạo xếp phía trước, lên xe nhanh nhất.

Quyền Gia Vân đứng ở cuối hàng, nhìn bóng lưng Hạ Chính Hạo nhanh chóng lên xe, trong mắt nào còn nước mắt, ngược lại khóe miệng ngậm cười, đó là nụ cười xấu xa sẽ không bao giờ xuất hiện trên môi nguyên chủ, cộng thêm gương mặt xấu xí kia, càng thêm âm trầm khủng bố.

A, cô nên báo đáp vị Hạo ca ca này như thế nào mới tốt đây!

Quyền Gia Vân cười tà, mắt đen u ám lập loè vẻ nghiền ngẫm.

Sau khi lên xe, những người khác cũng đã ngồi xuống, Quyền Gia Vân đang muốn đến hàng ghế sau cùng trước kia nguyên chủ đã ngồi để ngồi, Tiêu Thiên Hạo ở hàng phía trước lúc này lại nhìn cô, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

“Ngồi ở đây đi.”

Tiêu Thiên Hạo vừa nói ra, đám học sinh khác vẻ mặt tựa hồ xuất hiện ảo giác.

Là ảo giác đi, làm sao Tiêu Thiên Hạo có thể mời cô.

Tiêu Thiên Hạo, đó là ai chứ!

Đó là người mạnh nhất trong lớp, đó là ứng cử viên triển vọng nhất trong số các học sinh năm nhất để trở thành lớp trưởng của lớp này, nhưng một người như vậy, vào lúc này lại mời phế vật lần này ngồi cùng cậu ta.

Mọi người sao có thể không kinh ngạc.

Chẳng lẽ phế vật này nhặt tiện nghi một lần, đoạt được quán quân, lại có thể làm Tiêu thiếu ưu ái có thêm hay sao.

Nam sinh cảm thấy bất ngờ, mà nữ sinh lại vừa không thể tin được vừa ghen ghét.

Vì thế, sau mấy chữ Tiêu Thiên Hạo vừa nói, Quyền Gia Vân một lần nữa nhận được sự chú ý của mọi người.

Cô nhìn thiếu niên đã lén nhìn cô từ lâu rồi không chút do dự ngồi xuống.

Mọi người không dám tin tưởng nhìn chằm chằm gáy cô.

Ngồi xuống, cô lại thật sự ngồi xuống, rốt cuộc phế vật này có một chút tự mình hiểu lấy hay không!