Ngay khi Quyền Gia Vân đang điên cuồng tu luyện trong tiểu thế giới, chỗ khe hở không gian đưa cô về địa cầu, vào lúc nửa đêm, mấy chiếc máy bay chiến đấu màu đen bạc từ phương xa xuất hiện.
Máy bay chiến đấu dừng lại, một đám người mặc quân phục màu đen xuất hiện, vừa xuống máy bay, bọn họ lập tức đứng ngay ngắn trước chiếc máy bay chiến đấu lớn nhất, xếp thành hai hàng.
Những người lính khác canh gác ở đây cũng đứng thẳng người.
Cửa khoang giữa mở ra, một người đàn ông cao lớn đĩnh bạt từ trên đi xuống, anh vừa xuất hiện, không khí xung quanh như đều bị chấn động, tất cả binh lính phía dưới đều cung kính cúi đầu.
Người đàn ông này không ai khác chính là thượng tướng Tư Thừa Thiên của quân khu sáu.
Người đàn ông mạnh nhất quân khu sáu, bất cứ lúc nào xuất hiện, từ cổ áo đến khóa thắt lưng trên quân phục đến ủng đi trên chân, không chỗ nào không chỉn chu, nghiêm cẩn không chút cẩu thả, khiến cho thoạt nhìn anh vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, như một vị thần không có tình cảm.
Với đôi chân dài vượt trội của mình, anh đi về phía chỗ lốc xoáy gió mạnh trước mặt, khi anh đến gần, cơn lốc mạnh thổi tung vạt áo và tóc của anh, nhưng anh vẫn không có ý định dừng lại.
Người phụ tá đi theo nói: “Tướng quân, lốc xoáy gió mạnh này rất lợi hại, điều tra viên đã ném một số dụng cụ vào trong đó, và tất cả đều bị cuốn vào, tốt hơn hết là không nên đến gần.”
“Không sao, anh đứng đó đi.”
Tư Thừa Thiên nhàn nhạt nói, tiếp tục đi về phía trước.
Lại không ai dám can ngăn.
Bởi vì bọn họ đều biết tính tình tướng quân nói một không hai.
Cứ như vậy, Tư Thừa Thiên đi vào lốc xoáy gió mạnh mà trong mắt người khác là nguy hiểm vô cùng, vừa tiến vào nơi này, gió lớn khiến thân thể Tư Thừa Thiên nghiêng ngả một chút, mặt không chút thay đổi tiến lên một bước, khí huyết toàn thân bắt đầu vận chuyển.
Một bước này, thân thể anh ổn định lại, nhưng nơi anh bước ra, sâu bên dưới có một dấu chân.
Bằng cách này, từng bước một, anh đến gần cái khe dài đến vài trăm thước rộng chừng mấy chục mét kia.
Dưới bầu trời đen kịt, tuy rằng có đèn pin công suất lớn, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy một màu đen không đáy, không ai biết cuối màu đen kia là thứ gì.
Con người, dưới vô số con đường như vậy, bị yêu thú gϊếŧ đến lui vào một góc.
Tư Thừa Thiên nhìn chằm chằm như vậy một hồi lâu, sau đó bước ra khỏi vòng xoáy gió mạnh, đi về phía những người lính canh gác ở đây trước đó.
Người phụ tá nhanh chóng đi theo.
Khi những người lính nhìn thấy Tư Thừa Thiên đi tới, một đám ưỡn lưng thẳng tắp.
Tư Thừa Thiên nhìn trung tá dẫn đầu, lạnh giọng hạ lệnh: “Tiếp tục phong tỏa nơi này, có bất kỳ tình huống nào trực tiếp báo cáo cho tôi.”
“Tuân lệnh.”
Tư Thừa Thiên tiếp tục hỏi: “Ngoại trừ những gì các anh đã báo cáo, còn có chuyện gì kỳ dị xảy ra hay không?”
Trung tá ngay lập tức kể những gì anh ta biết.
Tư Thừa Thiên nghe xong, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt không đổi, chỉ hỏi hai chữ.
“Không còn?”
Trong đám người, một tên binh lính trẻ tuổi do dự một chút, sau đó lớn tiếng nói: “Báo cáo thượng tướng, tôi nghe được một việc, không biết có tính là chuyện kì dị hay không.”
Tư Thừa Thiên nhìn về phía người lính trẻ nọ, đó là một thanh niên cái bề ngoài không tồi, hai mươi mấy tuổi, tu vi cấp hai tầng bốn.
“Nói.”
Bị Tư Thừa Thiên liếc mắt một cái này, người lính trẻ chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, cậu ta cố gắng bình tĩnh lại đáp: “Lúc dị tượng ở đây xảy ra, bên bãi săn thú bên kia có một học sinh, nghe nói gặp phải một đám tật phong cuồng lang hôn mê.”
Một đám tật phong cuồng lang hôn mê?
Tư Thừa Thiên giật giật lông mày, này quả nhiên là có cổ quái.
“Tình huống cụ thể.”
“Chính là hôm nay học viên năm nhất khảo hạch ở bãi săn thú bên này, sau đó học sinh kém cỏi nhất lớp lấy về nhiều chiến lợi phẩm nhất, thật nhiều người không thể tin được, huấn luyện viên hỏi cô ta, cô ta đã trả lời huấn luyện viên như vậy.”
“Kém đến trình độ nào?”