Chương 7

Buổi chiều học xong, Thích Hiên xách cặp sách về nhà, thuận tiện mang theo hộp sữa vitasoy đã để nguyên trên bàn cả ngày. Chu Hiệu Minh nhìn không ra đối phương có thích hương vị này hay không, bởi vì đối phương vẫn không uống, nhưng thỉnh thoảng nhìn chằm chằm thứ kia ngẩn người.

Thích Hiên cho tới bây giờ không đến tự học buổi tối, vì thế tan học, Chu Hiệu Minh không thể không một mình đối mặt với Tưởng Tiểu Giang tìm tới cửa.

"Mau nói, hiện tại cậu cũng đừng hòng chạy, rốt cuộc cậu và Thích Hiên xảy ra chuyện gì?" Trên đường đến căng tin, Tưởng Tiểu Giang ôm lấy cổ Chu Hiệu Minh, hung tợn nói.

Dựa vào năng lực bát quái của cậu ta, nhịn một ngày cũng không dễ dàng.

Chu Hiệu Minh bình tĩnh lấy cánh tay Tưởng Tiểu Giang xuống, càng thêm bình tĩnh lấy ra từ điển tiếng anh, yên lặng đọc.

"Đừng cố chạy! Hôm nay phải nói với tôi." Tưởng Tiểu Giang rút quyển từ điển từ trong tay Chu Hiệu Minh ra, bị thái độ coi thường người thiểu năng của đối phương làm cho á khẩu.

"Cậu cứ muốn biết như vậy?" Chu Hiệu Minh hỏi.

"Ừm."

"Nói cho cậu biết cũng không phải không được..." Chu Hiệu Minh gãi gãi đầu, tròng mắt đảo qua, nói, "Là như vậy, Thích Hiên hôm qua không phải là ở WC sao, bị tôi bắt gặp không mang theo giấy, sau đó, cậu ta có thể cảm thấy mặt mũi không giữ được, liền tìm tôi.”

Đây là cái cớ hắn mất một ngày nghĩ ra, không biết có thể lừa gạt qua hay không.

"Cứ như vậy?" Tưởng Tiểu Giang hồ nghi nói, "Vậy buổi trưa các cậu đi làm gì?”

Chu Hiệu Minh nói: "Hai chúng tôi đánh nhau một trận, bây giờ hóa địch thành bạn.”

"Không phải chứ?" Tưởng Tiểu Giang có chút không tin, "Thích Hiên lại có chút nhỏ nhen như vậy sao? Không thể nào?”

Bọn họ đã đi tới cửa căng tin, Chu Hiệu Minh nhìn món ăn đặc biệt hôm nay, thờ ơ nói: "Hiểu một chút, người ta dù sao cũng quản một đám tiểu đệ.”

Món ăn đặc biệt hôm nay là khoai tây hầm táo, không biết những dì trong căng tin lại muốn chỉnh sửa cái gì, không biết các dì trong căn tin đang muốn làm gì, mỗi ngày đều làm mấy món không phải để người ta ăn mà lại rẻ. Chu Hiệu Minh tuy rằng không thiếu tiền tiêu, ngẫu nhiên cũng sẽ thử một chút.

Cùng lúc đó, tại trung tâm thương mại cách trường học hai ba con đường, Thích Hiên đang vung tay đi dạo trong cửa hàng đồ thể thao.

Cậu hắt hơi một cái, vừa ở trong lòng thầm mắng không biết là kẻ ngốc nào lại đang tìm kiếm, vừa chào hỏi hướng dẫn viên mua sắm nói: "Mua cặp sách."

"Được, chúng tôi có những kiểu dáng này, xin hỏi cậu muốn loại nào?"

"Muốn cái tốt nhất." Thích Hiên nói.

Cậu cũng không biết vì sao mình lại muốn mua cặp sách cho Chu Hiệu Minh, giống như cậu cũng không biết vì sao hôm qua mình thật sự theo đối phương về nhà vậy. Hết thảy đều không khống chế được, Thích Hiên cảm thấy cực kỳ phiền não, muốn nhanh chóng vượt qua mớ hỗn độn này và kiểm soát tốt tâm trạng của mình.

Bất quá, tâm tình của mình đến tột cùng là như thế nào đây? Thích Hiên lại không rõ. Hương vị sữa sô cô la vitasoy kỳ quái, không dễ uống lắm, hơn nữa Thích Hiên luôn nếm thử hương vị sữa chua dâu tây ở bên trong, làm cho tâm tình của cậu càng thêm phiền não.

Chu Hiệu Minh đã hứa sẽ không nói chuyện của mình cho người khác phải không? Cậu ta có tuân thủ thỏa thuận không?

Thích Hiên trong lòng rối loạn, cậu đi theo hướng dẫn viên mua hàng, đến quầy trả tiền, sau đó xách túi xách đi ra cửa tiệm, nghĩ thầm đêm nay sẽ hẹn ai đó cùng đi tiệm net, thi đấu thăng cấp còn chưa đánh, cha mẹ lại ở công ty tăng ca, thời gian của cậu rất nhiều, có thể một mực ở tiệm net suốt đêm.

Không, vẫn không thể qua đêm. Thích Hiên nhìn thoáng qua cặp sách trong tay, lập tức bác bỏ ý nghĩ của mình, ngày mai cậu phải đi học sớm một chút, ít nhất là đến lớp học trước Chu Hiệu Minh. Cậu ngượng ngùng ở trước mặt đương sự đưa cặp sách cho hắn, điều này cũng quá khảo nghiệm cảm giác xấu hổ của Thích Hiên, cho nên vẫn là thừa dịp đối phương không ở trong phòng học, vụиɠ ŧяộʍ đặt lên đi.

Ý tưởng rất tốt, nhưng Thích Hiên đánh giá thấp khoảng cách từ nhà Chu Hiệu Minh đến trường.

Trường học ở khu đô thị mới, nhà Chu Hiệu Minh và trường học cách nhau một con phố, mà Thích Hiên ở khu phố cổ, mỗi ngày đi học tan học có tài xế xe đưa đón. Cho nên cho dù Thích Hiên đặt đồng hồ báo thức, dậy sớm, tài xế không đến, cậu cũng không còn cách nào khác. Cuối cùng đành phải nhìn điện thoại di động buồn bực ngồi lên xe tài xế, đi tới lớp học, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng Chu Hiệu Minh đang cúi người trước bàn làm bài.

Thích Hiên từ cửa sau vòng vào, chậm rãi đi đến chỗ ngồi của mình, và nghịch chiếc khóa tay của chiếc cặp sách.

“...... Này." Thích Hiên ngồi xuống, mu bàn tay đυ.ng vào Chu Hiệu Minh.

Chu Hiệu Minh còn đang xem tiếng Anh xong điền vào chỗ trống, nghe vậy quay đầu, nghi hoặc nhìn Thích Hiên.

"Cái này, cậu cầm đi." Thích Hiên lại nói, mặt cũng quay qua, ánh mắt nhìn chằm chằm trên bàn không biết thời khắc nào không chính thống.

Chu Hiệu Minh cúi đầu nhìn, đối phương đυ.ng vào tay hắn còn mang theo một cái cặp xách, từ logo in hoa khổng lồ mà xem, đây là một thương hiệu rất đắt tiền.

"Cho tôi?" Tại sao vậy?" Chu Hiệu Minh không nhận được.

"Mẹ nó cậu nói nhảm như thế nào nhiều như vậy, vớ vẩn! Nhận đi! "Thích Hiên giống như bỗng nhiên bị giẫm đuôi, dùng sức nhét cặp sách vào trong ngực Chu Hiệu Minh, từ trong gầm bàn lấy ra một hộp thuốc lá, tức giận xông ra khỏi phòng học.

Chu Hiệu Minh nhìn cặp sách trong ngực, sờ không ra đầu óc.

Thương hiệu Thích Hiên còn chưa tháo ra, Chu Hiệu Minh vừa vặn nhìn giá trên nhãn hiệu, dù sao đó cũng là một cái giá không thể nói là vô giá trị.

Cậu ta đang làm cái quái gì vậy?

Chu Hiệu Minh nghĩ không ra, cũng không có biện pháp cứ như vậy mà nhận lấy. Hắn nhìn mặt bàn làm một nửa điền vào chỗ trống, lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vội vàng viết nửa đề sau, sau đó ba bước hai bước trước khi chuông reo, đi vào phòng vệ sinh nam.

Quả nhiên, Thích Hiên đang tụ tập hút thuốc.

Trường học luôn có một số học sinh không tuân theo kỷ luật, nhóm nhỏ này luôn đi theo sự dẫn dắt của Thích Hiên. Nói đến cũng hợp lý, trong nhà Thích Hiên có tiền, ra tay hào phóng, hơn nữa đánh người tàn nhẫn, chơi đùa thoải mái, lại luôn có những mánh khóe mới, quả thật rất khó không được người ta thích. Hơn nữa, cậu trông đẹp, các cô gái trong trường ít nhiều đều biết một người như vậy. Theo hiểu biết của Chu Hiệu Minh, lớp trọng điểm của bọn họ đều có không ít nữ sinh cực kỳ hứng thú với Thích Hiên, cô bé ngồi hàng ghế đầu có thể giả vờ thản nhiên nhìn anh khi quay đầu lấy sách ra.

Hiện tại Thích Hiên dựa vào cửa sổ, đứng ở chỗ cũ của cậu, bạn học xung quanh hoặc là ngồi xổm hoặc đứng vây quanh cậu thành một vòng tròn, thiếu trẻ tuổi ngông cuồng, cười đùa chửi tục, tạo thành một xã hội nhỏ của riêng mình, bình luận về những người bên ngoài đến và đi, Thích Hiên đứng ở giữa bọn họ, trong tay kẹp một điếu thuốc, lười biếng nhìn lướt qua bạn học, ngẫu nhiên đáp lại một chút bạn bè trêu chọc.

Chu Hiệu Minh dừng bước.

Không, bây giờ trực tiếp đi tìm đối phương trả lại cặp xách, không phải lúc.

Vì thế hắn đối mặt với ánh mắt ý vị không rõ của Thích Hiên, mắt không chớp, rẽ vào một cái bồn tiểu tiện, cởϊ qυầи, ấp ủ trong chốc lát, bắt đầu thả nước.

Sáng nay Chu Hiệu Minh không dậy muộn, cũng không xảy ra chuyện chậm trễ thời gian gì, cho nên ở nhà hắn đã đi vệ sinh một lần, hiện tại muốn ở trước mắt bao người rải đủ lượng nướ© ŧıểυ có chút khó khăn. Quả nhiên, niệu đạo cuối cùng chỉ đáng thương vắt ra một chút chất lỏng màu vàng nhạt, Chu Hiệu Minh trong lòng quẫn bách, tùy ý run rẩy nước trên, nhét dươиɠ ѵậŧ trở lại, rửa sạch nước.

Hắn quay đầu lại, lại đối mặt với tầm mắt ý vị không rõ của Thích Hiên.

Nói đến kỳ quái, Thích Hiên lúc này không nhìn chằm chằm mặt hắn, mà là nhìn chằm chằm vị trí nửa người dưới của hắn. Khói trong tay đối phương lại sắp cháy hết, nhưng cậu dường như không biết, vẫn nhìn chỗ đó, ánh mắt phiêu xa, lông mày nhíu lại, giống như đang suy nghĩ vấn đề quan trọng của cuộc sống, trong quá trình suy nghĩ, Thích Hiên vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo.

Chu Hiệu Minh nhìn bộ dáng Thích Hiên, thật sự không nghĩ ra rốt cuộc cậu đang suy nghĩ vấn đề gì.

Vì thế Chu Hiệu Minh rửa tay, đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Thẳng đến khi chuông lớp vang lên, Thích Hiên mới mang theo mùi thuốc lá vào muộn. Chủ nhiệm lớp mới cũng đạp chuông cùng cậu đi vào phòng học, may mắn Thích Hiên từ cửa sau đi vào, bằng không đυ.ng phải giáo viên chủ nhiệm ở cửa trước, không tránh khỏi một trận răn dạy.

Tân quan nhậm chức, đến chưa kịp châm ba ngọn lửa đâu.

Chu Hiệu Minh không muốn giáo viên chủ nhiệm gây sự, liền kiên nhẫn chờ chuông tan học vang lên, lúc này mới túm lấy Thích Hiên sắp chuồn đi, nói: "Chờ một chút.”

"Làm gì?" Thích Hiên kéo tay áo, không kéo ra.

Chu Hiệu Minh kiên nhẫn kéo cậu ngồi xuống, nói: "Cặp của cậu quá đắt, tôi không thể lấy.”

"Cho cậu liền cầm lấy, tôi đã nói không đáng giá." Thích Hiên không kiên nhẫn, lập tức muốn đứng lên, "Sao cậu lại dong dài như vậy.”

"Ai, chờ một chút," Chu Hiệu sáng mắt lẹ mắt, lần nữa kéo cậu trở về, lại nói, "Vậy cậu cho tôi QQ đi, tôi chuyển tiền cho cậu.”

"Thật không cần, chậc, cậu có bệnh đi."

Chu Hiệu Minh thu tay lại, nói: "Vậy cũng cho tôi QQ đi, kết giao bằng hữu.”

Đối phương kiên quyết không muốn, hắn cũng không có biện pháp gì. Chỉ hy vọng có thể từ bên trong QQ nhìn thấy sinh nhật Thích Hiên, hoặc là tìm một ngày lễ gần tặng quà, tốt nhất có thể chậm rãi trả lại tiền. Đại khái hắn có thể đoán được suy nghĩ của Thích Hiên, đơn giản là ngày hôm qua đem cặp xách của hắn xé hỏng, cảm thấy ngượng ngùng, hôm nay liền đến bổ sung, nhưng Chu Hiệu Minh tự cho là mình cũng có sai, không thể cứ như vậy mà không hề gánh nặng nhận quà.

Dùng lý do kết bạn, Thích Hiên không có lý do gì, cúi đầu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, môi mím chặt, mở QQ ra, nói: "Cậu thêm đi.”

Chu Hiệu Minh báo ra một đoạn số.

Thích Hiên lại gật đầu, không bỏ sót một chữ đem đoạn số này nhập vào, thêm bạn tốt.

"Trí nhớ của cậu rất tốt nha." Chu Hiệu Minh bỗng nhiên nói

"Hả? Được rồi, cũng được." Thích Hiên đang nhìn di động, không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe Thấy Chu Hiệu Minh nói chuyện, ngẩng đầu như bị kinh hãi.

Ánh mắt cậu lơ lửng, lỗ tai đỏ bừng, ngón tay khẩn trương gõ điện thoại di động, đón ánh mắt nghiên cứu của Chu Hiệu Minh nói: "Bớt để ý đến tôi, cậu mau đi qua một chút, tôi đi đây.”

Cậu ấy đang lo lắng về cái gì vậy?

Chu Hiệu Minh nghĩ không ra, cũng lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, đồng ý xin bạn tốt, thừa dịp chuông lớp còn chưa vang, mở ảnh đại diện Thích Hiên ra nhìn thoáng qua.

Là ảnh selfie của chính cậu, tông màu đen trắng, Chu Hiệu Minh suy đoán là gần đây mới chụp, bởi vì hắn nhìn thấy sợi dây chuyền "sờ kim hiệu úy".

Phía dưới chính là không gian của cậu, Chu Hiệu Minh xuất phát từ tò mò, lại nhìn thêm hai lần.

Điều mới nhất là hai từ đơn giản: dễ chịu.

Phía dưới có năm sáu mươi lượt like, một đống người hỏi "Anh Hiên làm sao vậy", Thích Hiên một người cũng không trả lời.

Chu Hiệu Minh không hiểu sao cảm thấy khó chịu, thu điện thoại di động, lấy tài liệu giảng dạy cho tiết học tiếp theo ra.