Chương 10

Chu Hiệu Minh phớt lờ cậu, vắt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong bao qυყ đầυ, sau đó mở cửa ra và đi rửa tay. Khi hắn rửa xong, Thích Hiên vẫn đang ngồi xổm trong đó, không ra ngoài.

"Sao vậy?" Chu Hiệu Minh nâng mặt Thích Hiên lên, cẩn thận kiểm tra bốn chiếc răng hổ trong miệng đối phương, quả thực rất sắc bén, khó trách mỗi lần cậu chạm vào lại đau như vậy.

Đôi tay mới rửa của hắn lạnh giá khiến Thích Hiên thanh tỉnh, mặt đỏ bừng.

"Tôi……"

"Chân tê rồi?" Chu Hiệu Minh suy đoán.

Nhìn Thích Hiên không đứng dậy được, chắc chắn chân cậu đã bị tê. Bằng không tại sao lại bất động?

"Không... ừm..." Thích Hiên đang muốn phủ nhận, lại đột nhiên tỉnh táo lại, lập tức đổi lời, cụp mi nói: "Chân tôi tê."

"Vậy thì từ từ đứng dậy, đừng vội quay lại lớp, tôi sẽ nghĩ cách." Chu Hiệu Minh quỳ xuống, vòng tay qua vai Thích Hiên, ý đồ bế cậu lên.

"Không, đợi một chút!"

"Sao vậy?" Chu Hiệu Minh kiên nhẫn nói.

"..." Thích Hiên mở miệng, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Cậu cũng biết giấu không được, hiện tại chỉ có thể bất chấp tất cả, thế là nói thẳng: "Bắn..."

Cậu tưởng giọng mình rất to, nhưng thực ra nó không to hơn tiếng muỗi vo ve. Nếu Chu Hiệu Minh không ở gần như vậy, có lẽ sẽ không biết cậu đang nói chuyện.

“Bắn?” Cho dù Chu Hiệu Minh nghe rõ ràng, cũng không hiểu được.

Thích Hiên không khỏi lại nhắm mắt lại, kìm nén xấu hổ, nói: "Ừ... xuất tinh..."

Chu Hiệu Minh vừa mới định thần lại, hít một hơi khí lạnh, vội vàng nhìn xuống phía dưới của Thích Hiên. Quả nhiên, mặt trước của quần thể thao đã bị thấm qua, màu sắc của chiếc huyệt tượng trưng cho lưỡng tính cũng đậm hơn một chút, trên đũng quần mơ hồ hiện ra một số vết đen.

"Mẹ kiếp..." Chu Hiệu Minh không khỏi tự lẩm bẩm.

"Học sinh giỏi các cậu không phải luôn dùng thơ cổ để chửi người sao? Tại sao bây giờ lại giống chúng tôi?" Thích Hiên tuy vô cùng xấu hổ nhưng vẫn dùng lời lẽ công kích Chu Hiệu Minh .

Chu Hiệu Minh không chịu chấp nhận thủ đoạn này và cãi lại: “Đây gọi là tinh thần quần chúng”.

Hắn đỡ Thích Hiên đứng dậy, sau đó nhìn háng đối phương ướŧ áŧ và khó chịu, cuối cùng lặp lại chiêu cũ, cởi đồng phục học sinh ra quấn quanh eo Thích Hiên. Nhưng đây không phải là giải pháp, lớp học sắp bắt đầu, Thích Hiên không thể cứ như vậy đi vào lớp học trước mặt mọi người, ai có con mắt tinh tường sẽ biết bộ quần áo cậu đang mặc là của Chu Hiệu Minh, sẽ khiến mọi chuyện càng trở nên rắc rối hơn.

Chu Hiệu Minh cắn móng tay, cau mày suy nghĩ.

Hắn không hiểu vì sao Thích Hiên lại xuất tinh? Rõ ràng là không có chạm vào - Chu Hiệu Minh nhìn thấy tay đối phương chưa bao giờ chạm vào phần dưới, bản thân hắn cũng không giúp Thích Hiên xoa dịu, căn bản không có nguồn kí©h thí©ɧ nào, làm sao cậu có thể xuất tinh?

Đừng nói là Thích Hiên giúp hắn khẩu giao nên xuất tinh chứ?

"Cút."

Trong lúc Chu Hiệu Minh đang vắt óc suy nghĩ biện pháp, Thích Hiên cúi đầu nói.

Giọng cậu trầm nhưng đủ rõ ràng trong phòng vệ sinh vắng vẻ.

"Cút đi." Thích Hiên lại nói, lần này Chu Hiệu Minh không thể giả vờ như không nghe thấy.

Hắn im lặng một lúc lâu, Thích Hiên không khỏi liếc mắt quan sát hắn.

"Thích Hiên, sao phải phiền phức," Chu Hiệu Minh nói, vẻ mặt không chút tức giận, "Hiện tại chỉ có tôi có thể giúp cậu, vì sao chỉ vì lòng tự trọng kém cỏi mà cậu lại đẩy người trợ giúp duy nhất của mình đi?"

"Nếu tôi thực sự rời đi, cậu sẽ làm gì? Chờ trong phòng đây một mình? Hay là đi phơi quần rồi ngồi ngây ngốc chờ đợi?"

Chu Hiệu Minh đã nói ra tất cả những gì mình nghĩ còn nhân tiện bị phê phán một phen. Thích Hiên nghẹn ngào, không tin nói: "Vậy cậu có thể làm gì?"

"Cậu gọi cho tôi trước. Tôi đã đi rồi."

Thích Hiên nhịn không được, cười lớn, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Chu Hiệu Minh, cậu không còn sợ hãi nữa nói: “Cậu xác thực có bệnh rồi, quay lại đây đi.”

“Không dễ nghe, không trở về.”

"Ừ, khụ khụ," Thích Hiên ho khan, xấu hổ quay mặt đi, "Chu, Chu ca, Chu ca, được rồi, quay lại đi."

Ngay cả sau khi loại bỏ tất cả những từ khó chịu, giọng điệu của cậu vẫn ra lệnh như mọi khi.

Nhưng đó đã là một tiến bộ rất rõ ràng, ít nhất nó cũng mang lại cho Chu Hiệu Minh chút hy vọng về sự tiến bộ dần dần, hắn nói: "Tôi khó có thể vượt qua bài kiểm tra. Tôi sẽ xin nghỉ phép cho cậu."

"Nghỉ phép? Khi nào?"

“Vừa rồi,” Chu Hiệu Minh cho cậu xem điện thoại, “Lý do là cậu thấy không khỏe, nhưng khi đến trường phải có giấy chứng nhận của bác sĩ. Tôi đoán cậu có bác sĩ gia đình phải không? Cậu có thể tự mình xử lý được không??"

Chu Hiệu Minh đoán đúng, Thích Hiên quả thật có bác sĩ gia đình chữa trị tình trạng thể chất của mình, gật đầu nói: “Được.”

"Vậy bây giờ cậu về nhà đi, tôi gọi xe đưa cậu về." Chu Hiệu Minh kéo cậu ra khỏi phòng vệ sinh.

Không khí bắt đầu lưu thông, phần thân dưới của Thích Hiên cảm thấy lạnh lẽo, giống như không mặc quần, lỗ huyệt của cậu co lại trong giây lát, sau đó từ từ giãn ra, phun ra một ngụm tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ. Thích Hiên nhìn xuống, không thấy gì cả.

"Sao vậy?" Chu Hiệu Minh quay người lại, không đợi trả lời mà hỏi.

“Không có gì,” Thích Hiên lắc đầu, “Ở nhà tôi có tài xế, gọi anh ta tới là được.”

Như vậy càng tốt, tài xế chuyên môn luôn an toàn hơn một người lạ trên taxi. Chu Hiệu Minh không nói nhiều, Thích Hiên đang nghe điện thoại, liền bế cậu ra khỏi cổng trường, đứng dưới bóng cây ven đường.

"Tài xế nói sẽ đến đây sớm." Thích Hiên cúp điện thoại, nói với Chu Hiệu Minh .

"Được rồi."

Hai người đứng im lặng một lúc.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, tâm trí bỏ nhà đi trở về với một mớ hỗn độn.

Chu Hiệu Minh thực sự không hiểu Thích Hiên muốn làm gì. Nếu Thích Hiên có ác cảm với hắn thì cậu không nên như vậy từ việc cho hắn một chiếc cặp; nếu Thích Hiên sợ hắn thì cậu không nên bình tĩnh như vậy khi nói chuyện với hắn; nếu nói đây là khả năng khó có thể xảy ra nhất. Thích Hiên có tình cảm với hắn, vì vậy trong giao tiếp hàng ngày cậu còn hay hỷ nộ vô thường. Hơn nữa, bọn họ cũng rất ít tương tác với nhau, làm sao Thích Hiên có thể thích hắn?

Tuy nhiên, với ánh mắt lúc đó, Thích Hiên rõ ràng có ý với hắn.

Không nghĩ ra, cho nên dứt khoát không nghĩ. Chu Hiệu Minh xoay người đi đến siêu thị bên ngoài trường học, vừa rồi chắc chắn đã đắc tội Thích Hiên nên hắn mua cho cậu một hộp Vitasoy bồi tội đi.

Và hắn cũng đã nhận cặp sách của người ta, điều đó càng khiến hắn cảm thấy áy náy.

Khi Chu Hiệu Minh quay lại, Thích Hiên đang đứng dựa vào thân cây.

Tư thế cà lơ phất phơ. Trong miệng ngậm một điếu thuốc, cậu đang nghịch nghịch điện thoại trong tay, đầu ngón tay gảy lên màn hình, trong hộp thoại nhanh chóng xuất hiện hàng chữ.

“Đây.” Chu Hiệu Minh đưa Vitasoy cho cậu.

"Cái gì?" Thích Hiên ngẩng đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, tàn thuốc phập phồng giữa môi và răng, "Đây là cái gì?"

“Cái này cho cậu,” Chu Hiệu Minh không giải thích gì thêm, “Vitasoy đen nam tính.”

Thích Hiên mấp máy miệng, cất điện thoại, im lặng nhận lấy. Hai người đứng im lặng một lúc, tiếng ve kêu trên cây càng ngày càng ồn ào, như thể đang dùng chút sức lực cuối cùng để lưu lại dấu vết tồn tại của mình trên thế giới. Chiếc xe của nhà Thích Hiên tới giữa sự kết hợp tuyệt vời giữa chuyển động và tĩnh lặng.

Chu Hiệu Minh đưa cậu lên xe, chào tài xế rồi quay người đi bộ về trường.

"Thiếu gia?"

"Về nhà đi." Thích Hiên nói, siết chặt đồng phục học sinh quanh người.

Cậu lấy điện thoại di động trong túi ra, ném Vitasoy vị sô cô la sang một bên, do dự một lúc rồi lại cầm lên, chụp ảnh rồi gửi tin nhắn, như thể điều này có thể giúp cậu bình tĩnh lại.

Bên này cậu còn đang bồn chồn, bên kia Chu Hiệu Minh chưa thể lập tức rơi vào trạng thái học tập.

Cây bút trong tay xoay đi xoay lại, bài tập lật từng trang, giáo viên vẫn đang giảng bài trên bục, Chu Hiệu Minh hiếm khi không nghe được, đũng quần cũng có chút lạnh, Thích Hiên liếʍ cho hắn, hai người vội vàng rời đi, Chu Hiệu Minh còn chưa kịp xử lý nước bọt và tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên cơ thể mình.

Thích Hiên......

Nghĩ tới người này, Chu Hiệu Minh nhìn về phía chỗ ngồi của đối phương.

Chuyện vừa xảy ra tuy rằng không phải là hắn không chủ động phối hợp, nhưng cũng xem như ỡm ờ, Chu Hiệu Minh chột dạ, không khỏi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lúc này hắn không khỏi bắt đầu suy nghĩ sâu xa Thích Hiên đến tột cùng muốn làm cái gì.

Bộ não hỗn loạn cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động.

Cậu không chỉ đơn giản là muốn lấy lòng, Chu Hiệu Minh chắc chắn như vậy. Nếu như cậu không tin tưởng hắn, muốn ép buộc hắn, cũng không cần thiết phải đi đến bước đó, lúc đó trong phòng chỉ có hai người bọn họ, loại này hành vi không thể nghi ngờ là đem nhược điểm đưa đến tay hắn. Chu Hiệu Minh cảm thấy Thích Hiên cũng không ngốc như vậy.

Chẳng lẽ vì yêu mà cúi đầu?

Khi nghĩ đến khả năng này, cây bút trong tay Chu Hiệu Minh rơi ra, lăn hai vòng trên bàn, suýt chút nữa rơi xuống đất.

Không thể nào, hai năm nay hai người gần như không nói chuyện, chỉ tiếp xúc xã hội nhiều hơn người lạ một chút, thậm chí còn không quen biết, tình yêu có thể đến từ đâu?

"Đinh đinh đinh---"

Tan học, giáo viên cuối cùng cũng phải ngừng truyền đạt kiến

thức cho học sinh, nhìn những trang bài tập còn chưa làm xong, cô thở dài và xua tay để đại diện lớp không phải đứng dậy chào tạm biệt rồi đi giày cao gót bước ra ngoài, cả lớp bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.

"Chu Hiệu Minh! Cậu đi ăn không?" Cô giáo vừa đi ra ngoài, Tưởng Tiểu Giang đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bay đến bên cạnh Chu Hiệu Minh, hưng phấn hỏi.

Chu Hiệu Minh vừa rồi còn đắm chìm trong dục tình, phản ứng chậm hơn rất nhiều, hỏi: “Ăn gì?”

"Ăn cơm. Cậu có muốn xuống căng tin không?"

"Ồ, tôi không đi." Chu Hiệu Minh nói.

Vừa đứng dậy, chiếc cặp sách mà Thích Hiên đưa cho sau lưng đã lọt vào tầm mắt của Tưởng Tiểu Giang.

Ồ, cuối cùng thì cậu cũng đổi cặp sách rồi, lẽ ra cậu phải thay từ lâu rồi. Chiếc cặp đã thành ra thế kia, cậu còn áp bức nó, thật là vô nhân đạo, cặp sách già rồi cũng nên về hưu.” Tưởng Tiểu Giang vội vàng nói: "Thật sự không cùng tôi đến nhà ăn sao?"

Chu Hiệu Minh cầm lấy hai cuốn sách, nói: “Tôi không đi.”

Bình thường hắn đều ăn trưa và ăn tối ở căng tin, nhưng thỉnh thoảng lại trực tiếp về nhà, Tưởng Hiểu Giang cũng không quá ngạc nhiên, gật đầu chịu thua, tạm biệt rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy đến căng tin chiếm một chỗ ngồi.

Chu Hiệu Minh quay mặt đi, chậm rãi mở điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Thích Hiên trong vài giây.