Chương 13: Ngọc dịch

Không biết vì sao Thiên Tôn đại nhân bỗng dưng tức giận

Nghe nói hấp thu tinh hoa nhật nguyệt có thể làm cho các vị tiên nhân biến về như cũ, Ngọc Đế liền đem các bảo vật có thể thu thập tinh hoa nhật nguyệt gom vào chuyển tới Ngọc Thanh Cung. Có điều trong Thiên Cung tàng phẩm kiểu này cũng không có nhiều, vơ vét nửa ngày, cũng chỉ tìm được một viên Thái Dương Tinh Thạch, thêm cái hũ ngọc.

Thái Dương Tinh Thạch, chính là viên tinh hạch của mặt trời lưu lại do bị Hậu Nghệ bắn rơi ở thời kỳ thượng cổ, bên trong chứa đựng toàn bộ tinh hoa của mặt trời, tuy nhiên chỉ có thể dựa vào sức mạch bên ngoài thúc ép ra, đã thế còn phi thường chậm chạp. Mà cái hũ ngọc kia, tên là Thiên Quân

(ngàn cân), có thể cân bằng linh khí, lưu giữ tinh hoa nhật nguyệt vào trong đó.

“Thiên Cung to như thế, chỉ có mấy thứ này thôi sao?” Bạch Trạch tỏ vẻ không thể tin được.

“Trẫm cũng không dựa vào mấy thứ này để tu luyện, nhận được cung phụng, liền tiện tay thưởng cho người ta.” Ngọc Đế có chút chột dạ gãi đầu, liếc mắt nhìn chén Yêu Nguyệt được Bạch Trạch dùng sợi dây đỏ buộc vào bên hông, trước đây bảo vật đều bị tùy tiện tống đi như thế, thời điểm hiện tại muốn dùng nhưng chẳng còn lại được mấy cái.

Bạch Trạch chậm rì rì đem tinh thạch cùng hũ rượu cất đi, có bảo vật là tốt rồi, ít còn hơn không.

Việc hiện tại cần làm, chính là đem nhật tinh

(tinh hoa mặt trời)

bên trong Thái Dương Tinh Thạch bức ra, lưu giữ lại bên trong Thiên Quân, sau đó để đám con nít hấp thu. Thế nhưng nhật tinh vô ảnh vô hình, thúc ép ra rồi, làm sao để bỏ vào trong hũ ngọc?

“Đem nhật tinh dung hợp vào bên trong tiên đan không phải là được rồi sao.” Lão Quân bĩu môi.

“Ngươi hiện tại luyện được đan sao?” Bạch Trạch liếc ông, nếu như Lão Quân biết luyện đan, y cũng chẳng cần phải phiền muộn nữa, nhét cho mỗi người một viên là xong việc.

Lão Quân: “Đương nhiên biết!”

“Răng rắc răng rắc.” Nguyệt Lão ngồi một bên nghiêm túc nhai kẹo ngọt mới vừa ra lò của Lão Quân.

Bạch Trạch: “…”

“Đem nhật tinh dung hợp vào bên trong sủi cảo.” Vương Mẫu ôm một bát sủi cảo măng xanh, xì xụp xì xụp ăn ngon lành.

“Sủi cảo…” Bạch Trạch nhìn cái hũ ngọc trong tay một chút, mấy bé con này hiện tại cần bổ sung thể lực, phải dựa vào đồ ăn, điều này cho thấy rằng thức ăn so với tĩnh tọa càng dễ dàng khiến thân thể của bọn nhỏ hấp thu hơn. Như vậy, đem tinh hoa nhật nguyệt hòa tan vào trong đồ ăn, cũng là một biện pháp hay.

Thế là, Bạch Trạch bắt đầu cố hết sức đem nhật tinh và các loại đồ ăn dung hợp. Đầu tiên là đem Thái Dương Tinh Thạch bỏ vào đáy hũ ngọc, sau khi luộc xong sủi cảo, mì sợi, cơm tẻ, hoa quả linh tinh thì bỏ vào, chờ đến khi cảm thấy đủ rồi thì lại lấy ra.

Kết quả, nhật tinh ở trong hũ ngọc không bị tiêu tan, nhưng dung hòa vào trong đồ ăn cũng rất ít. Mấy bé con đã ăn no đến mức nằm bò ra đất, nhật tinh thu được cũng chỉ có thể làm một ngón tay út lớn lên.

Bạch Trạch giơ tay xoa xoa cái bụng tròn vo của Phù Lê, không nhịn được thở dài.

Thiên Tôn đại nhân híp mắt, hưởng thụ lòng bàn tay ấm áp kia đυ.ng vào. Lão Quân nằm sấp một bên nhìn thấy, chậm rãi bò đến, cũng muốn xoa xoa, nhưng lại nhận được một ánh mắt sắc như đao của Thiên Tôn, nhất thời không dám tiến lên, bĩu môi, tự mình vươn tay nhỏ ra xoa cái bụng.

“Lẽ nào không có biện pháp khác? Cũng chẳng thể đem tinh thạch đập nát rồi nuốt vào.” Ở đầu ngón tay Bạch Trạch biến ra một dòng nước trong suốt, đem Thái Dương Tinh Thạch bị nhiễm mùi đồ ăn rửa sạch sẽ. Viên đá có màu vàng ánh kim, long lanh óng ánh, trong sắc vàng thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên. Bên trong viên đá này có chứa toàn bộ tinh hoa của mặt trời, cho dù có bị mài thành từng hạt nhỏ, sức mạnh kia cũng sẽ kéo căng kinh mạch của tiên nhân bình thường, những bé con này căn bản không chịu nổi.

Phù Lê ngước mắt nhìn Bạch Trạch mặt mày ủ rũ, chậm rãi ngồi dậy, vẫy vẫy tay. Thiên thư tựa ở trên tường làm bảng dạy học, bỗng dưng bay tới, trôi bồng bềnh trên đầu Bạch Trạch.

“Có thể hỏi thiên thư.”

“A, đúng nha!” Bạch Trạch mắt sáng lên, sao lại đem bảo vật cửu thiên thập địa không gì không biết này quên mất chứ! Vội vàng đem thiên thư kéo đến trước mặt: “Thiên thư thiên thư, Thái Dương Tinh Thạch phóng ra tinh hoa, phải dùng cái gì lưu giữ?”

Thiên thư nhẹ nhàng bay giữa không trung, không hề bị lay động.

“Nó không để ý tới ta.” Bạch Trạch ấm ức nhìn về phía Phù Lê.

Phù Lê: “… Lấy tay chạm vào, truyền đạt thần thức.”

“Khụ…” Bạch Trạch vội ho một tiếng, mình vừa nãy đần thật, thế mà tự dưng đi nói chuyện trực tiếp với thiên thư, làm một quyển sách, nó cũng đâu có cái năng lực ‘nghe’ này.

Lúng túng xong, Bạch Trạch dùng thần thức đem vấn đề của mình truyền đạt cho thiên thư, thiên thư trầm tĩnh trong chốc lát, rồi bắt đầu tỏa ra một vòng tròn vầng sáng, sau đó, trang sách trắng như tuyết bắt đầu ào ào ào nhanh chóng chuyển động, một lúc lâu sau, dừng lại ở một trang giấy. Bạch Trạch vội vàng kề sát vào xem, vẫn là mặt giấy không có một chữ, cũng chẳng nhìn thấy cái gì.

Phù Lê cố gắng nhón lên xem, nhưng thiên thư bay quá cao, đến ngang ngực Bạch Trạch. Làm một bé con chỉ đứng tới hông Bạch Trạch, hắn chỉ có thể nỗ lực cố gắng nhảy lên phía trên, một cái hai cái, vẫn không nhìn thấy gì.

Bạch Trạch vươn tay, đem Phù Lê bế lên, để hắn nhìn thiên thư.

Phù Lê nhìn chằm chằm trang sách trống không kia trong thời gian khoảng nửa nén hương, lúc này mới nhẹ nhàng nhắm hai mắt, ngón cái tay trái đè lên ngón áp út, nhanh chóng bấm tay, một lúc lâu sau, chậm rãi mở mắt ra.

“Quỳnh Tương Ngọc Dịch dung hòa nhật tinh, Thiên Quân có thể cất mỹ tửu.”

Ý tứ chính là, có thể dùng rượu ngon để dung hợp và thôi thúc Thái Dương Tinh Thạch xuất ra tinh hoa, đem rượu rót vào bên trong hũ ngọc, có thể đảm bảo tinh hoa không bị phân tán ra ngoài, sau đó chỉ cần đem rượu uống cạn là xong.

Thì ra là như vậy…

Bạch Trạch lập tức chạy đi tìm Ngọc Đế đòi rượu. Ngọc Dịch và Quỳnh Tương, kỳ thực là hai loại khác nhau, tuy rằng đều dùng ngọc ủ thành, nhưng bên trong Ngọc Dịch có lẫn nước suối thác Tinh Tử, khẩu vị thanh đạm, còn Quỳnh Tương hòa chất lỏng Cửu Hoa Chi, mùi vị nồng đậm.

Ngọc Dịch thông thường chỉ có trong yến hội, được Ngọc Đế ban thưởng mọi người mới có thể uống, mà Quỳnh Tương, bị Ngọc Đế giữ lại tự mình uống không cho bất luận người nào.

“Không được, chỉ có thể cho ngươi hai vò Ngọc Dịch, nhiều hơn thì không được.” Ngọc Đế nghe thấy ý đồ của Bạch Trạch, ôm ấm rượu trong tay không buông.

“Quỳnh Tương bên trong có Cửu Hoa Chi, dễ dàng dung hợp nhật tinh hơn.” Bạch Trạch chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngay thẳng nói.

“Nói bậy, nước ở thác Tinh Tử mới càng dung hợp tinh hoa nhật nguyệt tốt hơn. Ngươi nghĩ trẫm ngu chắc!” Ngọc Đế hừ lạnh, vung vung tay ra hiệu tiên nữ mang cho Bạch Trạch hai vò Ngọc Dịch.

Thật keo kiệt… Bạch Trạch ôm hai vò rượu rời khỏi điện Lăng Tiêu, không nhịn được mà bĩu môi. Y còn chưa từng được uống qua Quỳnh Tương mà, nhất định là rất ngon…

Phù Lê đứng ở bên ngoài điện chờ Bạch Trạch, thấy y đi ra, liền tự giác vươn tay.

Bạch Trạch sững sờ, Thiên Tôn đây là muốn ôm một cái hở? Cùng Phù Lê ở chung lâu như vậy, tên này trước giờ đều không thích được y bế, mỗi khi bị cưỡng ép ôm lên, không ồn ào thì cũng phi đao bằng mắt, này là lần đầu tiên chủ động cho ôm.

Nhìn Tiểu Tiểu Thiên Tôn đại nhân trắng trẻo non nớt, Bạch Trạch căn bản không từ chối được, tức khắc muốn ném vò rượu trong tay chạy đi ôm bé con.

“Cẩn thận!” Phù Lê lập tức quát bảo Bạch Trạch ngừng hành vi ngu xuẩn lại, tiện thể thu hồi hai tay đang duỗi ra của mình, cúi đầu nhìn. Từ sau trận chiến ở Bàn Đào Viên, Bạch Trạch luôn cảm thấy hắn tiêu hao quá nhiều linh lực, đi tới đâu cũng muốn ôm, hắn mới dần dần thành thói quen, vậy nên ban nãy chủ động vươn tay ra! Thực sự là… quá mất mặt.

Bạch Trạch nhanh chóng ôm chặt vò rượu, cúi đầu nhìn Phù Lê, vừa vặn thấy một đôi tai nhỏ đang dần đỏ lên, nhất thời cảm thấy tâm càng ngứa. Không biết có phải nguyên nhân do Nhân Duyên Tuyến không, y quan tâm Phù Lê càng nhiều hơn trước đây, hơn nữa còn có thể nhìn thấu các loại tâm tình từ bên trong khuôn mặt nhỏ không cảm xúc kia, giờ phút này, Thiên Tôn hẳn là đang… thẹn thùng?

Nhận ra được điều này khiến cho Bạch Trạch không hiểu sao có chút hưng phấn, cười híp mắt ngồi xổm người xuống: “Hai tay ta đều bận, không thể ôm ngươi, ngươi ngồi lên trên bả vai ta đi.”

Thần thú Bạch Trạch, không phải ai cũng có thể cưỡi.

Phù Lê vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy trên cổ áo Bạch Trạch có một vòng mao mao trắng như tuyết, còn có đôi mắt tràn đầy mong chờ kia, thần xui quỷ khiến mà đồng ý.

Vậy là, các bạn nhỏ trong vườn trẻ Ngọc Thanh, nhìn thấy cảnh Bạch Trạch tiên sinh ôm hai vò rượu lớn, trên vai cõng một vị Thiên Tôn bản thu nhỏ, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới.

“Ta cũng muốn cưỡi!” Lý Tịnh ném ngựa trúc trong tay xuống, nhảy nhót chạy tới, bám vạt áo Bạch Trạch leo lên trên.

“Ấy ấy, đừng nghịch!” Bạch Trạch nhanh chóng dùng pháp lực nâng vò rượu lên, để qua một bên, sau đó luống cuống tay chân đem mấy nhóc con đang bò trên người tóm xuống.

Tóm một bé xuống, lại một bé khác leo lên, dỗ làm sao cũng không được. Cuối cùng, Bạch Trạch bất đắc dĩ, chỉ đành biến thành nguyên hình, để bọn nhỏ tất cả cưỡi lên, cõng các bé con đi một vòng quanh Ngọc Thanh Cung.

Phù Lê lại không chịu ngồi nữa, đứng ở trên cầu ngọc nhìn thần thú lông xù xoay vòng ở trong sân, trên lưng cõng mấy đứa nhỏ ồn ào ầm ĩ, môi mỏng dần dần mím thành một đường thẳng.

“Thêm một vòng nữa!” Sau khi chạy xong một vòng, Lý Tịnh cảm thấy nghiện, vẫn còn muốn chơi, ồn ào muốn thêm vòng nữa. Lão Quân cùng Vương Mẫu cũng phụ họa theo, Nguyệt Lão thì không nói gì, vẫn đang chuyên tâm bện mao mao Bạch Trạch thành bím.

“Đi xuống hết!” Phù Lê lạnh mặt nói.

Không biết vì sao Thiên Tôn đột nhiên lại tức giận, mấy bé con đều có hơi sợ hắn, nghe thấy thế đều thành bé ngoan, bò xuống.

“Sao vậy?” Bạch Trạch cười híp mắt biến thành người, đi tới trước mặt Phù Lê.

“Rượu.” Phù Lê chỉ chỉ hai cái vò kia.

Bạch Trạch âm thầm cảm thán, vẫn là Thiên Tôn đáng tin nhất, mặc dù biến thành bé con, nhưng vẫn luôn nhớ đến chính sự, hoàn toàn khác hẳn mấy bé kia.

“Còn chưa chơi đủ mà, ngươi làm chi lại không cho bọn ta chơi?” Lý Tịnh không phục nói.

“Hắn là tiên sinh, các ngươi phải hiểu việc tôn sư trọng đạo, cưỡi ở trên người tiên sinh còn ra cái thể thống gì?” Phù Lê lạnh lùng nói một câu, hất cằm nhỏ tinh xảo lên.

“Ngươi cưỡi thì được, lại không cho bọn ta cưỡi à?” Vương Mẫu không vui, bước tới duỗi tay nhỏ ra, đẩy Phù Lê một cái.

Phù Lê đứng rất vững, bị đẩy chỉ hơi nghiêng người, không hề bị ngã chổng vó, ngược lại còn bắt được cổ tay Vương Mẫu: “Còn dám vô lễ với bản tọa, bản tọa…”

“Ngươi thế nào?” Vương Mẫu cũng không sợ, trừng mắt cãi nhau với hắn.

Phù Lê trầm mặc chốc lát: “… Bản tọa liền đi mách Ngọc Đế.”

Vương Mẫu mếu máo, thật sự không lên tiếng nữa.

Lão Quân cảm thấy rất

mới mẻ, nha đầu điên này vậy mà cũng có điểm yếu? Ngay tức khắc cười hô hố, cảm thấy mình đã nắm được một chiêu mới để chế trụ Vương Mẫu.

Bọn nhỏ cãi nhau, nhưng Bạch Trạch cũng không chú ý tới, y đang chuyên tâm nghiên cứu Thái Dương Tinh Thạch. Đem Ngọc Dịch đổ vào trong Thiên Quân, linh khí ẩn chứa trong đó thật sự bị hũ ngọc khóa lại, không thể tiêu tán. Còn làm sao đem nhật tinh hòa vào thì…

“Tỏm.” Bạch Trạch trực tiếp ném viên đá vào trong hũ ngọc, đậy nắp lại.

“Như vậy có được không đó?” Nguyệt Lão tò mò đến gần xem.

“Cái này…” Bạch Trạch có chút chột dạ, y thực sự không biết làm sao để thúc đẩy nhật tinh, chỉ có thể ném nguyên cả cục vào, nhưng thân làm tiên sinh dạy trẻ nhỏ, y không thể lộ ra dáng vẻ vô trách nhiệm như thế, liền giả vờ thâm trầm hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy còn thiếu cái gì?”

Nguyệt Lão nhíu nhíu đôi lông mày nhỏ, từ trong tay áo móc ra một đoạn tơ hồng: “Nắp cần phải dùng dây đỏ quấn lại.”

Bạch Trạch: “… Ngươi nói có lý.”

——

Tiểu kịch trường:

Lão Quân: Ta còn chưa chơi đủ nha.

Phù Lê: Không cho các ngươi cưỡi Bạch Trạch.

Vương Mẫu: Dựa vào cái gì không cho chúng ta cưỡi?

Phù Lê: Vợ ta, chỉ mình ta có thể cưỡi.

Bạch Trạch:???