Sang ngày thứ ba, tình huống càng chuyển biến xấu hơn.
Samuels vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện Seanal cũng đã biến thành một bé gái nhỏ, nàng uỷ uỷ khuất khuất kéo bím tóc be bé của mình, nước mắt rơi lã chã.
“Ta vốn định tháng sau kết hôn mà,” Nàng mếu máo nói, “Ta phải làm gì bây giờ đây cơ chứ.”
Samuels bắt đầu có chút bối rối, cậu chạy đi hỏi mấy vị bị biến thành trẻ con một chút, nhận ra trước đó họ đều cảm thấy hoảng hốt một cách kì lạ, sau đó, tựa như trong những buổi diễn xiếc thú, rầm một tiếng nổ vang, họ liền biến thành bộ dạng tựa như bây giờ.
Nói đến đoàn xiếc thú, quốc vương bệ hạ dẩu cái miệng nhỏ, nói, “Trẫm muốn xem xiếc thú.”
Samuels cật lực khuyên bảo bé, “Bệ hạ, việc này sẽ khiến hắc ma pháp bị lộ mất.”
Kỵ sĩ trưởng cũng nỗ lực can ngăn, “Đúng vậy, rất nguy hiểm, ai mà biết bên trong đoàn xiếc thú có thích khách hay không.”
Quốc vương bệ hạ oan ức phụng phịu, “Trẫm không chịu đâu! Trẫm muốn xem xiếc cơ!”
Bly nỗ lực rướn người, giơ cao cánh tay nhỏ, “Ta cũng muốn xem!”
Kỵ sĩ trưởng tức giận đến thở phì phò, “Không cho xem! Quá nguy hiểm!”
Seanal cũng giơ tay lên, “Ta muốn xem đoàn kịch Hoa Mân Côi biểu diễn! Ta còn muốn mua búp bê nữa!”
Lời của nàng tựa như đã kí©h thí©ɧ sự ham muốn bên trong kỵ sĩ trưởng, bé trầm tư một lát, sau đó bé không ngừng nhảy nhảy đem tay mình giơ lên thật cao, ngón tay như muốn chọc vào cằm Samuels, vừa nhảy vừa lớn tiếng hô, “Ta muốn có mô hình rồng lớn!”
Samuels: “…”
Kỵ sĩ trưởng hết sức kích động, bé chỉ vừa mới nghĩ đến mô hình rồng lớn kia đã cảm thấy nội tâm phấn khởi, vì vậy bé rút cây kiếm vừa nhọn vừa dài bên hông mình ra, vung vẩy trên không trung, trong miệng gào gừ hô to, “Đến đây đi! Rồng lớn!”
Kiếm kia quá mức nặng nề, bàn tay nhỏ của kỵ sĩ trưởng không đỡ nổi, thanh kiếm tuột ra khỏi tay, hướng về phía Al thần quan còn đang rụt rè bên góc tường mà bay, may mà Al thần quan vóc dáng thấp bé, thanh kiếm chỉ sượt qua đỉnh đầu bé, đập vỡ kính cửa sổ phía sau, rồi phi thẳng xuống vườn hoa.
Samuels kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, thần quan lớn chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là đã bị thanh kiếm nặng trình trịch kia đập trúng rồi, không cẩn thận có khi còn mất mạng tại chỗ.
Al thần quan sợ đến mức mở to đôi mắt xanh long lanh đầy nước, sau đó hai giọt nước mắt to đùng liền lăn ra khỏi chỗ, bé oa oa khóc lớn nhào vào l*иg ngực Samuels, đem nước mắt nước mũi cọ hết lên trường bào của cậu, thút thít nấc lên, “Huhu… hu… Samuels… ta muốn về nhà…”
—
chương này dài bất chợt nha =)))