Vườn Thúy


- Như thế thì... tôi có thể làm được việc gì?

- Cứu vớt Tiểu Lỗi!

Tôi nghi hoặc nhìn Thạch Phong:

- Tôi không hiểu ý ông.

- Như thế này...

Giọng Thạch Phong trầm xuống xót xa.

- Tiểu Lỗi rất thực tế, rất chịu khó và siêng năng, chúng tôi đã từng sống cơ cực bên nhau cho mãi đến khi tôi có cơ sở ổn định về ngành kiến trúc tình trạng mới bắt đầu thay đổi. Đối với Tiểu Lỗi, tôi có rất nhiều hy vọng. Lúc ông nội tôi còn sống, nó được ông cưng chiều nhất; lúc lâm chung ông giao nó lại cho tôi, tôi có thể khoe rằng nó là một đứa em hoàn toàn nhất. Thế mà bây giờ...

Thạch Phong đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khói thuốc quyện tròn trước mặt ông.

- Tiểu-Phàm đã phá hoại tất cả hy vọng và hoài bão của tôi!

- Có nghĩa là, Tiểu Lỗi không còn có chí phấn phát như xưa nữa?

- Tròn vòng hai năm nay, tôi đã dùng hết mọi cách...

Rồi ông nói tiếp:

- Không phải tôi mong Tiểu Lỗi nhất định phải thành đại danh hay lập đại nghiệp nhưng dẫu sao, tôi tuyệt đối không thể nào để nó sa ngã. Bây giờ, nó đi học chỉ là một cái cớ, như vậy nó không phải ở đây, lại không phải đi làm việc. Thực ra bây giờ nó chẳng học hành chi cả, nó chỉ uống rượu chè, cờ bạc, phóng lãng ở chốn ăn chơi và tìm đủ mọi cách để mê hoặc mình, để chạy trốn thực tế. Tôi không thể nào tiếp tục nhìn nó tự hủy, tự tiêu diệt như vậy.

- Bởi thế ông mới nghĩ ra cái cách tuyển dụng nữ thư ký này và để tìm người thay thế Tiểu-Phàm chứ gì?

- Vâng!

Tôi nhìn Thạch Phong với một vẻ mặt không có gì thiện cảm và nói:

- Thật là một ý nghĩ quá ư hoang đường thưa ông? ông định bỏ tiền ra để mua cho em ông một người yêu, nhưng thưa ông, tình cảm của con người đâu có thể mua bằng tiền được.

Thạch Phong ngẩng lên nhìn tôi. Ánh mắt của ông ta sắc bén lạ lùng. Tôi có cảm giác là hai luồng nhỡn tuyến ấy trực tiếp chiếu vào nội tâm sâu kín của tôi. Cái con người này, có lẽ đã lột trần được tư tưởng và cảm giác của tôi.

- Việc này đối với cô chẳng có gì bất công và quá lắm cả.

Thạch Phong bình tĩnh nói và trao cho tôi một tấm ảnh và nói:

- Đây là ảnh của Tiểu Lỗi.

Tôi nhìn qua và hiểu ngay ngụ ý của Thạch Phong vì người trong ảnh có một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, với đôi mày rậm, cặp mắt sáng mang vẻ ngang tàng với đôi môi hơi mỉm cười che lấp phần nào vẻ ngang tàng ấy, và cũng làm gia tăng cái tính chất thư sinh nho nhã. Đẹp hơn hẳn ông anh của y. Nếu đem tôi mà phối hợp với y thì e rằng có hơi quá phận một tí.

Tôi "hừ" một tiếng lạnh nhạt rồi nói:

- Trông cậu ấy lịch sự đấy.

- Thưa thế ạ. Dư tiểu thư?

Thạch Phong cười và có vẻ đắc ý vì cho rằng lập trường của mình đứng vững, ông ta nói tiếp:

- Dầu sao, tôi không dám nài ép cô đâu. Cô có thể suy nghĩ cho chín chắn xem có bằng lòng tiếp tục công việc hay không.

Tôi nhìn Thạch Phong.

- Hình như ông đã tin chắc rằng tôi sẽ ưng thuận.

- Vâng!

Thạch Phong nhìn tôi, tôi hỏi:

- Vì sao?

- Vì tôi nhận thấy cô có một tính tình đôn hậu, nhân từ và thứ nhất, cô cũng đang ở trong cảnh cô đơn.

Tôi hơi bị xúc động và ngước nhìn Thạch Phong ánh mắt ông ta ôn hòa và thành khẩn ông tiếp tục nói:

- Cô cứ yên tâm đi, tôi không dám bắt buộc cô phải thay thế Tiểu-Phàm. Nếu cô có thể chữa trị Tiểu Lỗi, khiến nó không sa ngã, đó là sự thành công. Tùy cô dùng phương thức nào cũng được, nếu việc này mà thành công, thì gia đình họ Thạch sẽ là nơi yên tĩnh để cô nương tựa và sẽ không có ai bạc đãi cô. Vả lại rồi cô sẽ rõ, Tiểu Lỗi có rất nhiều ưu điểm, nó.... rất xứng đáng được thương mến.

- Nhưng... nhưng xin ông nhớ cho, hy vọng thành công rất mong manh.

Thạch Phong hỏi:

- Có nghĩa là... đáng được thử thách?

- Ông làm thế nào để biết được và khẳng định là Tiểu Lỗi sẽ để ý đến tôi?

- Vì cô giống Tiểu-Phàm.

Thạch Phong hạ thấp giọng đáp một cách thẳng thắng như vậy.

Tôi cảm thấy bàng hoàng, cả một việc đã xảy ra một cách hết sức đường đột. Tôi đến đây để nhận một chân nữ thư ký, bây giờ hóa ra là... là gì nhỉ? Một người trị bệnh tâm linh? kể cũng là có phần vẻ vang! Lòng tôi nhất thời rối tợ tơ vò, không biết nên chấp nhận không? thì Thạch Phong lại cất tiếng:

- Sao? Hay là cô bằng lòng đợi đến mai sẽ trả lời?

Tôi hỏi.

- Ngoài trừ cái điểm giống Tiểu-Phàm ra ông còn dựa vào nguyên do gì để chọn lựa tôi?

- Đó là lý trí mẫn cảm của cô, cô thông minh lắm!

- Nhưng ông có biết không... Tôi nhìn thẳng vào Thach Phong:

- Lý trí bắt buộc tôi phải thưa với ông là tôi xin từ chối, việc làm này không thích hợp với tôi.

- Còn tình cảm của cô?

- Không phải tình cảm - Tôi nói với giọng nghẹn ngào và đượm buồn:

- Vì hiếu kỳ tôi sẽ bằng lòng gặp Tiểu Lỗi một lần, gặp "Đông" của Tiểu-Phàm, nhưng đây chỉ là tôi giúp ông, chứ không phải là một việc làm có tính chức nghiệp, xin ông hiểu cho.

- Vâng tùy cô..

Thạch Phong nó rất nhanh, trên mặt thoáng hiện một nét chiến thắng.

- Nếu cô thấy có điều chi không vừa ý cô có thể rời bỏ nơi đây, lúc nào cũng được.

- Thưa, nhất định thế. Tôi nói.

- Vâng, nhất định thế. Thạch Phong đáp.

Sáng chủ nhật, hoa hồng nở đầy cả một khu vườn từ lúc sáng sớm, tôi đã xách một chiếc giỏ nhỏ ra vườn cắt hoa, tôi phải cắt đầy một giỏ để cắm trong mỗi phòng của ngôi biệt thự "Vườn Thúy" tôi vừa đi, vừa cắt, vừa ngân nga hát.

Có tiếng động cơ xe máy dầu nổ dòn ở cổng. Chuông vừa reo, chú Lưu đã ra mở cổng, tôi đang đứng ở một góc vườn. Ai nhỉ? "Vườn Thúy" gần như không có khách, tôi quay đầu lại trên tay còn cầm một cành hoa hồng mới cắt. Một thanh niên đang vịn chiếc xe mô tô đứng ngẩn người nhìn chòng chọc vào tôi. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng chợt hiểu ra ngay, đây là hắn, Thạch Lỗi. Cả hai chúng tôi đều ngẩn người ra mất một lúc, Tiểu Lỗi vì anh chàng tưởng rằng đang chìm đắm trong ảo giác, tôi vì Tiểu Lỗi quả thật đẹp trai, đẹp hơn cả trong ảnh. Một lúc lâu tôi mới chợt tỉnh và mỉm cười chào Tiểu Lỗi.

Tiểu Lỗi trao xe cho chú Lưu và bước những bước dài về phiá tôi, đứng một nơi cách tôi không xa và dùng ánh mắt như bốc lửa nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi nhếch môi khẽ nói:

- Quái lạ!

Và rồi Tiểu Lỗi hỏi tôi:

- Thưa cô, cô là ai?

- Dư Mỹ Hoành. Tôi trả lời.- Còn ông, có phải ông là Tiểu Lỗi, không? Tôi đã được nghe anh ông nói đến ông

nhiều lắm.

Tiểu Lỗi dùng răng cắn lấy môi, trên mặt lộ nét bực dọc và bất mãn. Gã nhìn tôi một lần nữa và nói:

- Cô ở đây làm gì?

- Cắt hoa hồng? tôi nói.

- Tôi muốn hỏi cô làm gì ở Vườn Thúy này?

- Tôi là thư ký của anh ông.

Rồi tôi mỉm cười nhìn Tiểu Lỗi và nói tiếp:

- Ông làm ơn cầm hộ tôi chiếc giỏ này một tí? Tôi còn phải cắt thêm mấy cành hoa nữa mới cắm đủ các bình.

Tôi không đợi Tiểu Lỗi trả lời và cứ trao chiếc giỏ cho gã, gã ngoan ngoãn cầm lấy với cặp mắt nhìn tôi, chòng chọc không chớp. Đúng như sự dự đoán của Thạch Phong, dung nhan của tôi đã gây được sự chú ý của Tiểu Lỗi, nhưng cái nhìn soi bói của gã làm tôi cảm thấy khó chịu đồng thời tôi có cái cảm giác là mạo dạng một kẻ khác để mê hoặc người thanh niên này, một nỗi buồn man mác lướt qua tâm tư tôi, tôi buột miệng nói, không kip. suy nghĩ:

- Có phải xưa nay gặp bất cứ ai ông cũng nhìn chòng chọc người ta như thế không?

Thêm Bình Luận