- Đây là Thu Cúc, cô có việc gì cần cứ bảo chị ấy làm hộ!
Rồi ông dặn dò Thu Cúc:
- Hãy phục vụ cẩn thận Dư tiểu thư, đừng để cô ấy thiếu thốn một thứ gì!
- Vâng! Thu Cúc kính cẩn trả lời.
- Tôi đi nhé cô Hoành.
Và ông quay nguòi bỏ đi với những bước dài.
- Ơ... Khoan đã, ông Phong?
Ông Thạch Phong đứng lại và quay đầu nhìn chăm chú vào tôi.
- Tôi... tôi muốn nói, xin cám ơn ông. Tất cả đều quá tốt đẹp đối với tôi.
Ông Thạch Phong nhún vai, làm một cử chỉ có hơi đặc biệt rồi quay người bỏ đi không đáp lời tôi. Tôi thừ người ra mất mấy giây mới đi vào căn phòng... của tôi, tôi nhìn ngắm tất cả những đồ vật trong phòng với vẻ hiếu kỳ. Thu Cúc bước theo vào và mang chiếc valy quần áo của tôi để lên giường.
- Có cần em sắp xếp đồ đạc giúp cô không, Dư tiểu thơ? Thu Cúc nói.
Ồ! Thôi khỏi, cứ để đấy tôi. Em đi làm công việc của em đi.
- Vâng thưa cô!
Cúc lui ra khỏi phòng. - À! Khoan chờ tí! Tôi gọi giật Thu Cúc lại, nói:
- Tôi muốn hỏi, trong ngôi nhà này còn có những ai nừa nhỉ?
- Hiện giờ thì chỉ có ông Phong, em và chú Lưu tài xế.
- Hiên giờ?
- Đôi khi cậu Hai cũng về đây!
- Cậu Hai?
Tôi hỏi một cách hồ nghi.
- Cậu Hai là con của ông Phong ư?
- Không, là em của ông, nhưng chúng em quen gọi như thế.
- Thế còn bà Phong?
Tôi hỏi thế song không tin rằng Thạch Phong đã có vợ.
- Năm ngoái bà ấy có về một lần, năm nay thì chưa về!
- Bà ấy ở đâu?
- Hình như là ở bên Mỹ thì phải, em cũng không rõ lắm!
- Thế à.
Tôi dừng lại một lát:
- Thôi được rồi, em có thể đi xuống dưới nhà.
Nhưng tôi lại chợt nhớ đến một thắc mắc khác:
- À còn một việc nữa, căn phòng này trước kia của ai nhỉ?
- Của...
Thu Cúc do dự một lát xong lắc đầu nói:
- Em cũng không biết, lúc em lại làm, thì căn phòng này đã bỏ trống, em chỉ quét dọn nó hằng ngày.
Có lẽ Thu Cúc biết rõ nhưng không muốn nói ra, tôi nghĩ đã hỏi hơi nhiều, mà thiệt tình tôi không ngăn được tính tò mò. Tôi cười nói với Thu Cúc:
- Thôi được, cám ơn em, Thu Cúc!
Cúc mỉm cười mặt đỏ lên và đi ra. Cô gái này tính nết khá dịu dàng, có thể dễ cư xử. Tôi đóng cửa lại, đi đến khung cửa sổ và kéo màn lên, vừa đúng lúc trong thấy chiếc ô tô mầu đỏ ban nãy từ con đường lát đáù trong vườn chạy ra, chủ nhân của tôi đã đi khỏi.
Tôi bắt tay vào việc sắp xếp đồ đạc, đem quần áo mắc vào tủ, soạn những văn cụ ra để trên bàn viết, tất cả việc sắp xếp chỉ mất có 30 phút, thực ra đồ đạc của tôi quá giản dị. Tôi đi loanh quanh trong phòng, hết sờ vật này đến ngắm vật kia. Trên bàn phấn không có phấn son chi cả, chỉ có một cây lược làm bằng ruột cây anh đào, trên cán có chạm trổ. Trong tủ sách phần nhiều là tiểu thuyết, sách phiên dịch, lại có cả một bản cổ Hồng Lâu Mộng và nguyên bản Tây Sương Ký, Đào Hoa Phiến, Mẫu Đơn Đình v... v... Ngoài những loại sách văn nghệ nói trên còn có một ít sách y học như Tâm tạng, Di truyền, Bệnh thái Tâm Lý Học và Nguyên do của hiện trạng quái thai vv.. Cứ theo các pho sách đó, thì người chủ trước của căn phòng nhất định phải học về y khoa hay văn khoa.
Tôi rút một quyển sách có cái nhan đề của Zola là "Câu chuyện viết cho Nina", tôi chưa từng xem qua quyển này. Lật trang bìa, có vài hàng chữ đẹp nét viết trên trang để trống:
"Loại sách lưu trữ thứ 124 của Tiểu- Phàm"
Tiểu-Phàm? Tên người chủ trước của căn phòng này ư? Thuận tay lật sang trang kế, tôi phát giác ra là người đọc sách có tật viết, vẽ bậy bạ trên sách. Một con thỏ với hai chiếc tai dài làm che lấp cả mặt chữ, bên lề trang sách cũng viết ngoằn ngoèo mấy hàng chữ:
"Nina, văn gia đề tặng cho nàng như vậy không kiêu hãnh sao? Ôi! Đường đường một Zola!- "Câu chuyện viết cho Nina" Có thể, một ngày nào đó cũng có một người viết cho tôi một quyển sách dầy dầy! "Câu chuyện viết cho Tiểu-Phàm". Chẳng đẹp và tuyệt lắm ư? Ai sẽ viết? Đông ư? Đông, Đông, Đông! Anh có yêu em không? Yêu em không? Yêu em không?- Mày không biết thiệt à, Tiểu phàm?"
Trên đầu một trang khác cũng viết:
"Đông thì chỉ có thể là Đông, Đông của mình chứ không phải Đông của người khác. Hãy chờ đợi, có lẽ mình sẽ viết một quyển "Câu chuyện viết cho Đông".
Rồi một trang khác:
"Ô! Mình không bao giờ tin việc này đâu! Cái hạnh phúc này không thể có một ám ảnh nào được, Đông cũng sẽ không tin đâu, nhỉ, Đông nhỉ?".
Lại một trang khác:
"Nina, ta không ghen ghét với nàng đâu, ta cũng không ganh ghét với bất cứ một người nào. Không ai sung sướиɠ bằng ta cả, vì ta đã có Đông!".
Lại một trang khác:
"Mình hy vọng sẽ đẹp hơn tí nữa, từ ngày mình bắt đầu hiểu biết, thì mình chỉ vì Đông mà hy vọng mình đẹp hơn lên, Đông thường nói: "Tiểu Phàm, em đẹp lắm rồi." "Thật thế ư? Đông! Thật thế ư?".
Cứ với những loại từ ngữ này, trên sách viết đầy dẫy cả những chữ, nào là Đông, nào là Tiểu Phàm, tôi đặt quyển sách này xuống và rút một quyển khác: "Gia Đình Quý Tộc", trên trang đầu cũng viết những chữ tương tự:
"Loại sách lưu trữ thứ XXX của Tiểu Phàm"
Bên trong cũng có đủ cả nét vẽ và chữ. Cái cô tiểu Phàm rõ ràng cô ta rất quen đem nhân vật trong sách và bản thân mình hỗn hợp lẫn nhau.
"Lisa ơi! La Phu ơi! Như thế thì thật là tàn nhẫn, mình không thích những câu chuyện tàn nhẫn như thế. Mình đã để rơi không biết bao nhiêu là lệ. Cái tên Đồ Cách thật là đáng nguyền rủa. Nỡ nhẫn tâm chia rẽ tình họ. Mình và Đông sẽ ra sao? Đông! Anh đừng cười em! Em yêu anh đến điên khùng mất! Anh đừng lìa bỏ em nhé! Em sẽ... Làm sao mình đủ can đảm viết tiếp?"
Tôi để quyển sách xuống, ánh nắng buổi sáng từ ngoài rọi vào, trong phòng sáng sủa. Tôi không muốn tiếp tục xem những thứ sách kia nữa, vì trong mỗi quyển đều có viết đầy cả chữ, tôi bỗng dưng cảm thấy bị ám ảnh Tiểu Phàm, Đông! Những người này là ai? Họ không liên can gì đến tôi cả, thế nhưng họ cứ ám ảnh tôi! Tôi đến bên bàn viết, lơ đãng mở một chiếc ngăn kéo, trong đó có vài quyển nhật ký dầy cũ kỹ, nhưng đều được bọc bằng giấy đẹp, bên trên đề mấy chữ: "Nhật ký của Tiểu Phàm năm Dân Quốc 48, 49 đến 50" Kế đó là năm 51- 52, bên dưới không còn nữa, mỗi năm một quyển, tôi rất muốn lật thử một quyển xem, nhưng tôi do dự một hồi rồi lại đóng ập ô kéo lại, đây là bí mật của người khác, tốt hơn hết là đừng nên tò mò. Hình ảnh của Tiểu Phàm đầy dẫy trong căn phòng này, khiến tôi cảm thấy lo ngại và thần trí nặng nề. Tôi mở một ô kéo khác, bên trong có một sợi dây chuyền bằng vàng với một mặt hình trái tim bên trên có khắc mấy chữ: "Tặng Tiểu Phàm, Đông của em" Tôi vội vã đóng ập ô kéo lại, toàn thân ớn lạnh, Tiểu Phàm này nhất định đã chết rồi, nếu không nàng chẳng bao giờ để chiếc dây chuyền của Đông mà không mang theo. Tôi đi đên bên giường, cảm giác ớn lạnh gia tăng. Chiếc giường này, Tiểu Phàm đã nằm qua và căn phòng này Tiểu-Phàm đã ở... mà Tiểu Phàm có lẽ đã chết rồi... Tôi lắc đầu không muốn nghĩ đến Tiểu Phàm nữa, tôi đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn, những bông hồng cùng với các đóa hoa khác đang nở đầy vườn để khoe tươi, đua thắm dưới ánh dương.
Buổi sáng hôm đó cứ thế trôi qua, đến trưa Thu Cúc mời tôi xuống ăn cơm. Ở bàn ăn, chỉ có một mình tôi, chủ nhân vẫn chưa về.
Cả một buổi chiều dài dằng dặc, tôi rảnh rang chẳng có việc gì làm. Thạch Phong vẫn chưa về. Tôi đi ra vườn hoa, đứng bên hồ phun nước, đàn cá lia thia bơi lội qua lại, vườn hoa rất trống trải, không nơi nào có thể dừng chân lâu được. Tôi không dám đi ra ngoài, sợ Thạch Phong về thình lình tìm không được tôi, dù sao đi nữa hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của tôi kia mà!