Vườn Thúy


Tôi đi chậm lại vừa đi vừa lắng tai nghe ngóng, đợi đến khi xác định là đằng sau không có ai theo dõi, tôi mới dám len lén quay đầu nhìn lại. Có lẽ bóng người, tiếng động rõ ràng đã phát xuất từ ảo giác của tôi.

Tôi về đến cổng Vườn Thúy và cảm thấy ngay là có việc gì bất thường đã xảy ra. Cổng vườn mở rộng, tôi đi vào, xe hơi của Thạch Phong không có đó, Vườn Thúy im lìm không lấy một tiếng động. Việc gì thế này? Tôi cất tiếng gọi:

- Anh Thạch Phong!!!

Không có tiếng trả lời, tôi lại tiếp tục gọi:

- Tiểu Lỗi!

Cũng lại vắng lặng. Tôi ngơ ngác chạy đến đầu cầu thang định lên lầu, Thu Cúc đã từ nhà sau chạy vào phòng khách, chợt thấy tôi, chị ta đặt tay lên ngực nói:

- May quá, Dư Tiểu Thư, cô đã về. Một mình em ở nhà em sợ đến chết được!

- Ông và cậu hai đâu? còn chú Lưu nữa?

- Đi hết cả rồi, có người gọi điện thoại lại, ông Phong cuống quít cả lên, ông bảo cậu hai đi tìm, rồi lại gọi chú Lưu cùng đi.

Tôi chau mày khinh ngạc:

- Tìm ai?

- Em nào có biết! Đùng một cái cả nhà đều đi cả.

- Ít ra em cũng phải nghe được một tý gì chứ?

- Nào em có hiểu gì đâu, cậu hai vồ lấy chiếc xe là phóng đi ngay, em chỉ nghe mang máng hình nhưng điện thoại do bệnh viện hay điều dưỡng viện gì đó gọi đến.

Bệnh viện? Đúng rồi. Tiểu-Phàm, nhất định đã xảy ra việc gì cho Tiểu-Phàm. Tôi ngồi xuống ghế. Tiểu-Phàm đau nặng hơn hay đã chết rồi ư? Tôi đờ người hồi lâu mới bình tĩnh trở lại được.

- Việc xảy ra từ lúc mấy giờ? Tôi hỏi.

- Lúc cả nhà vừa dùng cơm chiều xong.

Nếu thế thì đã cách đây mấy tiếng đồng hồ. Tôi đến bên cửa sổ đăm chiêu nghĩ ngợi. Lòng tôi bứt rứt, tôi có linh cảm là một tai nạn to tát đang xảy ra vừa lúc ấy, có tiếng mô tô chạy vào dừng lại trước cửa phòng khách. Tôi chạy ra, chợt nhìn Thạch Phong tôi hỏi:

- Có việc gì xảy ra thế hả anh?

Thạch Phong nhảy xuống xe, mặt tái nhợt thần sắc ủ rũ, chàng buồn bã đáp:

- Tiểu-Phàm mất tích rồi!

- Anh nói sao? Tôi ngạc nhiên hỏi thêm.

- Vì bệnh viện bất cẩn nên Tiểu-Phàm đã trốn mất.

Rồi Thạch Phong quay sang hỏi Thu Cúc:

- Cậu hai và chú Lưu trở về chưa?

- Thưa chưa, thì phải. Tôi vội đáp.

- Nếu thế thì họ chưa tìm được Tiểu-Phàm!

Thạch Phong nói trong chàng vừa thiểu não vừa mệt mỏi.

- Có trời mới biết được nó đi đàng nào!

- Vừa rồi anh đã đi tìm nàng ở đâu? tôi hỏi.

- Trên miếu và những cánh rừng gần đây.

- Đều không tìm thấy chi cả sao?

- Đến cả chiếc bóng cũng không thấy!

Chiếc bóng? một tia sáng lóe lên trong trí não tôi, chiếc bóng! Tôi đã từng trong thấy một cái bóng ở đâu? đúng rồi ở dưới gốc cây cổ thụ ấy, nơi có ghế đá... Tất cả những gì tôi đã thoáng trong thấy, đều không phải là ảo giác, nhất định là Tiểu-Phàm nàng nấp ở đằng sau hòn nham thạch giống tấm bình phong nọ những tiếng sột soạt và linh cảm của tôi... Đúng rồi! Chính là nàng, tôi chụp lấy cánh tay Thạch Phong hối hả nói:

- Đi, chúng ta đi tìm, em đã biết nàng ở đâu rồi!

- Em biết? Thạch Phong nhiú mày hỏi.

- Vâng, ở bên cánh rừng thông kia, lúc về em trông thấy có bóng người ở đó. Lúc ấy em tưởng là mình hoa mắt, bây giờ mới hiểu ra. Đi chúng ta đi tìm nàng.

Thạch Phong hối hả ngồi lên xe, tôi ngồi ở yên sau vòng tay ôm lấy eo chàng. xe nổ máy ngay phóng nhanh ra khỏi cổng Vườn Thúy, chạy thẳng về phiá ngã ba đường. Chẳng bao lâu chúng tôi đã dừng lại dưới gốc cây cổ thụ sau thân cây, mấy hòn nham thạch cao lớn đứng sừng sững trang nghiêm.

- Chính ở đây, đằng sao những hòn đá đó!

Thạch Phong dựng xe rồi chạy vào rừng thông, một lát sau từ phiá bên kia trở ra giơ tay nói với tôi:

- Chẳng thấy gì cả!

- Em đoan chắc là đã trông thấy một bóng người! Tôi nói.

- Có thể Tiểu-Phàm nhưng cách đây nửa giờ. Nàng đã đi mất rồi.

- Nhưng em chắc nàng không đi xa đâu. Nửa giờ không đủ để nàng đi xa lắm, nhất định là nàng còn quanh quẩn gần đây!

- Thôi được chúng ta tiếp tục lục soát một hồi nữa xem sao?

Chúng tôi đi vào rừng thông bóng cây thông ngả dài ngổn ngang trên mặt đất, đằng sau mỗi một cây thông đều có thể có người ẩn trốn. Nhưng sau mỗi thân cây đều chẳng có một ai cả. Chúng tôi đi được một hồi lâu, bỗng Thạch Phong nhìn thấy được một vật ở trên mặt đất một chiếc khăn choàng mầu hồng nhạt.Thạch Phong nói:

- Đây là chiếc khăn choàng mà mấy hôm trước Tiểu Lỗi đã tặng nàng, quả thật nàng vừa đi qua đây!

Chúng tôi lục soát một hồi nữa nhưng cuối cùng đành thất vọng, trở lại Thạch Phong nói:

- Cứ tìm mãi thế này chả có ích gì chi bằng chúng ta trở về Vườn Thúy gọi điện thoại hỏi bệnh viện xem, biết đâu bệnh viện đã tìm thấy nàng chăng?

Chúng tôi về đến Vườn Thúy thì Tiểu Lỗi và Chú Lưu cũng vừa trở về. Họ cũng chẳng tìm thấy gì cả. Tiểu Lỗi ngồi gục đầu trên chiếc bàn dài gần tủ rượu hai tay ôm đầu vẻ tuyệt vọng, Thạch Phong bước sang đặt chiếc khăn choàng màu hồng lên bàn Tiểu Lỗi hốt hoảng hỏi:

- Anh tìm thấy nàng!

- Không anh chỉ lượm được chiếc khăn này thôi.

- Ở đâu thưa anh?

- Trong rừng thông.

Tiểu Lỗi xông ra phiá cửa vừa chạy vừa nói to:

- Em đi tìm nàng!

Thạch Phong đưa tay kéo hắn lại nói:

- Vô ích! Anh đã tìm qua cả rồi.

Tiểu Lỗi liền đứng dừng lại uể oải lại bàn rót đầy ly rượu ngửa cổ uống cạn rồi đấm mạnh tay xuống bàn kêu lên:

- Chẳng lẽ chúng ta không có cách nào nữa hay sao anh cả. Nàng bây giờ chẳng còn một tí năng lực nào cả nàng có thể bị ngã chết, bị lạnh chết, có thể bị rắn cắn chết, cái gì cũng có thể cả! Chúng ta đành chịu bó tay hay sao?

- Anh đi gọi điện thoại hỏi bệnh viện....

- Để em đi gọi cho và nhân tiện em cởi đôi giày kẻo chân đau quá...

Tôi ra đầu cầu thang cúi trên lan can nói vọng xuống:

- Họ vẫn chưa tìm được nàng!

Xong tôi đi về phòng riêng của tôi. Tôi bật đèn rồi ngồi bên thành giường cởi bỏ đôi giầy cao gót. Tôi đã đi bộ quá nhiều nên đôi chân đau buốt vô cùng. Tôi cúi xuống tìm đôi dép, nhưng có một vật gì thu hút lấy ánh mắt tôi, trên chiếc thảm trước giường đang lấp lánh sáng ngời. Tôi khom người nhặt lên thì ra đó là sợi giây chuyền có hình trái tim. Sợi dây chuyền này trước giờ vẫn được cất trong tủ, tôi không hề động đến nó, làm sao nó lại chạy ra nằm trên tấm thảm này được?

Tôi cầm sợi dây ngồi ngẩn người ra đó và bỗng tôi nghe thấy có tiếng động! Đột nhiên, tôi hiểu ra, Tiểu-Phàm! Chúng tôi tìm tất cả rừng thông nhưng lại quên cái điạ điểm cuối cùng là Vườn Thúy. Tôi chưa kịp quay người lại thì một bàn tay không biết từ đâu thò ra giật phăng sợi dây chuyền trên tay tôi. Tôi ngước nhìn lên, một chiếc áo trắng của bệnh viện che ngang trước mặt tôi. Tôi há hốc mồm định la lên, nhưng nàng đã lao người vào tôi, những ngón tay gầy đét, chịt lấy cổ tôi, đôi mắt to cuồng loạn nhìn chòng chọc vào tôi, miệng lảm nhảm nói:

- Chàng là của tao! Chàng là của tao!

Móng tay của nàng bấm sâu vào thịt tôi. Tôi vùng vẫy kêu la, nhưng sức nàng mạnh vô cùng. Chúng tôi ôm nhau vật lộn ở trên giường. Nàng lại hét to:

- Cái phòng này là chỗ ở của tao, mày không thể cướp giựt được. Chàng là của tao!

Mấy lời la hét đó rõ rệt biết bao! Tiếng kêu la của tôi làm cho những người dưới lầu chú ý. Một loạt tiếng chân chạy lên lầu, những ngón tay nàng bóp lên cổ tôi làm tôi vô cùng đau buốt, vào rồi có người xông vào gỡ Tiểu-Phàm ra. Tôi từ trên giường nhảy xuống thì chợt thấy Tiểu Lỗi đứng sau lưng Tiểu-Phàm và nắm chặt lấy nàng. Tiểu-Phàm kêu hét, vùng vẫy loạn lên. Tôi được Thạch Phong ôm vào lòng, sắc mặt chàng trắng bệch như tờ giấy.

Thêm Bình Luận