Vườn Thúy


Thạch Phong dừng lại rít một hơi thuốc dài nhìn tôi hỏi:

- Em thường hay lên ngôi miếu nhỏ ở trên núi phải không?

- Vâng!

- Lúc ấy Tiểu Lỗi đã tốt nghiệp đại học và đang phục vụ tại Đài Nam. Vì nó không có ở nhà, em có thể tưởng ra là Tiểu-Phàm cô độc biết bao nhiêu, ngày nào nàng cũng đi lên ngôi miếu ấy đàm đạo với các ni cô hay mang một quyển sách vào rừng thông ngồi đọc hoặc đi bách bộ. Cứ thế, có một lần, một bọn con trai sinh viên đại học tìm lên núi mở cuộc "picnic" họ bắt gặp Tiểu-Phàm và mời nàng gia nhập cuộc vui của họ. Cũng nhân đó mà nàng quen với một thanh niên. Họ thường hẹn hò để gặp nhau tại ngôi miếu nhỏ kia.

Bắt đầu từ lúc bấy giờ, thần trí của Tiểu-Phàm có vẻ thẫn thờ. Anh nghĩ, nhất định là giữa Tiểu Lỗi và anh con trai nọ đã phát sinh một sự xung đột trong tim nàng, mà bản tính hiền lành của nàng lại không cho phép nàng phản bội Tiểu Lỗi. Tóm lại đến lúc anh phát giác có người con trai này, thì nàng đà giao du với hắn rất mật thiết. Lúc ấy anh rất lo sợ, cũng không biết phải làm thế nào. Điều thứ nhất, anh sợ khổ cho Tiểu Lỗi vì hắn tha thiết yêu nàng, điều thứ hai, anh sợ khổ cho Tiểu-Phàm. Thực tình mà nói anh không tín nhiệm người con trai kia, hắn là một anh con trai nông cạn và xảo quyệt, anh không tin rằng hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho Tiểu-Phàm. Tiểu-Phàm được anh nuôi dưỡng từ tấm bé đến lớn khôn, anh vẫn coi nàng như một đứa em ruột của mình, hơn nữa nàng lại mang bệnh, anh không thể để cho người nào khác lừa dối nàng, nên anh đã đi tìm gã con trai kia.

Thạch Phong ngừng lại với những nếp nhăn trên trán và một vẻ mặt vô cùng đau khổ, chàng nói tiếp:

- Anh kể hết cho hắn nghe, về gia đình của Tiểu-Phàm. Anh bảo với hắn là nếu hắn thực tâm yêu Tiểu-Phàm thì hắn phải chu toàn việc trăm năm với Tiểu-Phàm, bằng không thì phải cắt đứt việc dan diú này đi. Kết quả, người con trai nọ từ đấy không tìm đến nơi hẹn hò nữa. Còn Tiểu-Phàm những ngày đầu, thần trí chỉ mê man như người mất hồn. Anh mời bác sĩ, nhưng vẫn không thể chữa trị được cho nàng. Từ đó nàng bắt đầu điên loạn.

Thạch Phong chăm chú nhìn tôi với ánh mắt bi ai và chua xót:

- Đó là câu chuyện mà anh vẫn giấu kín. Mỹ Hoành em nghĩ xem có phải anh đã gây nên tội ác không?

Tôi nhìn Thạch Phong vẻ chân thành của chàng có chứa đựng đầy sự phân vân nghi hoặc Khuôn mặt chàng dưới ánh trăng, trở nên trang nghiêm. Tôi nắm lấy tay chàng, khẽ lắc đầu nói:

- Không, anh không có tội gì cả, nhưng giá anh đừng nói cho nghe câu chuyện này thì hay hơn, vì nó quá tàn nhẫn, nó phá hoại cả sự hoàn mỹ trong tim em, vì nó làm cho tình yêu của Tiểu-Phàm không còn cảm động nữa!

- Thì cũng vì thế, mà anh tìm đủ mọi cách để giữ kín, nếu Tiểu Lỗi biết. Tiểu-Phàm đã điên loạn thì chỉ làm cho nó càng thêm nát lòng vì tình yêu của nó đối với Tiểu-Phàm tha thiết quá.

Tôi trầm ngâm suy nghĩ. Có một áng mây che phủ vầng trăng, bỗng nhiên tôi cảm thấy lành lạnh.

- Không, em tin rằng nàng vẫn còn chung thủy với Tiểu Lỗi. Nàng có thể viết lên những trang nhật ký như thế kia thì không đời nào nàng lại đổi dạ thay lòng được.

Thạch Phong nhìn tôi mỉa mai nói:

- Mỹ Hoành em quá tin vào sự hoàn mỹ!

- Vâng, quả như thế. Tôi tựa đầu vào vai Thạch Phong, không muốn nghĩ đến Tiểu-Phàm nữa. Chúng tôi đứng như thế một lúc rất lâu. Áng mây che phủ mặt trăng giây lát bay qua, gió lạnh đêm khuya phảng phất thổi. Sau đó, tôi khẽ ho lên một tiếng rồi nói:

- Anh à!

- Gì em?

- Cái điều nó làm cho em cảm động và khâm phục anh là lòng quảng đại và bao dung của anh! Tuy cái "viên ngọc" Tiểu-Phàm có mang đôi viết tỳ ố, nhưng anh đã rộng lượng tha thứ, xóa bỏ hết để cho vết thương lòng của Tiểu Lỗi khỏi rớm máu thêm. Không phải em có ý cung duy anh, nhưng quả tình anh là một người huynh trưởng có một không hai ở đời này.

- Đối với anh không có điều gì đẹp băng lời khen ngợi của em!

- Còn một điều nữa, anh!

- Điều gì hả em??

- Anh tin tưởng nơi em, em sẽ là người yêu thuần nhất của anh.

- Mỹ Hoành!!!

Thạch Phong kéo tôi vào lòng, nước mắt tôi giàn giụa đầy trên bờ mi... Tôi khóc là vì trước hạnh phúc của mình mà chạch lòng về nỗi bất hạnh của Tiểu-Phàm và Tiểu Lỗi.

Đêm hôm ấy, khi trở về phòng riêng tôi nhặt được một mảnh giấy cài trên kẹt cửa bên trong là nét chữ của Tiểu Lỗi, với những dòng:

"Tình yêu đôi khi cũng cần có sự giúp đỡ của kẻ khác. Ghen tức chính là một phương tiện của sự giúp đỡ, vì vậy tôi đã phải lợi dụng cái thủ đoạn ấy. Tôi tin rằng ai đó đã hiểu lòng tôi. Xin cầu chúc cho hai người trăm năm hạnh phúc."

Tôi cầm mảnh giấy áp lên ngực, lẩm bẩm một mình: " Cái cậu bé Tiểu Lỗi này thật là dễ thương!"

Sau khi biết rõ đầu đuôi về sự điên loạn của Tiểu-Phàm, tôi cảm thấy khó chịu mất mấy hôm. Tôi lật quyển nhật ký của Tiểu-Phàm, vào những trang cuối cùng, đọc đi, đọc lại, tìm mãi không thấy hình ảnh của một người con trai khác! Rõ ràng nàng đã chối bỏ hắn, thậm chí đến không thèm mang hắn viết vào nhật ký. Tiểu-Phàm cũng đã sùng kính sự hoàn mỹ ư? Nhưng tôi cũng đã tìm ra chứng tích vùng vẫy, chống đỡ của nàng. Chẳng hạn, có một đoạn nàng viết nguệch ngoạc như sau:

"Đông hãy trở về đây, em van anh trở về đây. Tại sao anh bỏ em đi xa đến thế? Không có anh ngày tháng tối tăm buồn thảm như bất tận, Đông! về, hãy về đây cứu em!"

"Đông! em vì anh mà sống, thì cũng vì anh mà chết, dầu anh có đi đến đâu, em cũng ở bên anh. Đông trái tim em chỉ có anh, chỉ có anh, chỉ có anh. Thượng đế biết rằng: trong tim em chỉ có anh thôi! Ác quỷ! Ngươi hãy buông tha ta ra! Đông ơi hãy về đây, hãy ôm lấy em, dù cho có một ngày nào đó em sẽ chết, em cũng cầu mong được chết trong lòng anh. Thật đấy! Đông ơi Đông"

Đọc lại những mảnh đoạn nhật ký này tôi càng thông cảm Tiểu-Phàm hơn, nguyên nhân sự điên loạn của nàng không những chỉ do di truyền mà thôi, nàng đã từng tranh đấu, đã từng đau khổ, và đã từng tự trách mình. Tôi mang quyển nhật ký đi tìm Thạch Phong, tôi nói:

- Thạch Phong anh đã lầm, Tiểu-Phàm thủy chung chỉ yêu có một mình Tiểu Lỗi. Gã con trai kia chưa hề bao giờ chiếm được con tim nàng. nàng chơi với hắn chỉ vì nàng cô đơn!

Thạch Phong nhìn tôi mỉm cười một nụ cười ôn hòa và nâng cằm tôi lên âu yếm đáp:

- Mỹ Hoành em quả là một cô gái hiền lương. Em chỉ biết dệt nên toàn những giấc mộng vàng. Anh không thể không tin rằng em đã nói đúng!

Ngày hôm ấy, tuy ánh dương vẫn rất đẹp song trời đã trở lạnh. Mùa thu đã qua đi mau chóng và thời tiết đã bắt đầu sang đông.

Từ lúc sáng sóm tôi đã lên đường trở về nhà chú thím. Tôi về với một nhiệm vụ thật quan trọng là báo cho chú thím biết chuyện của tôi và Thạch Phong. Thím nhiệt liệt mừng cho tôi, còn chú thì hỏi thăm về Thạch Phong rất nhiều. Sau đấy, ông cho các em đi mua rượu thịt về "ăn mừng" cho việc chung thân đại sự của tôi.

Tôi ở lại nhà chú thím cho đến lúc ăn cơm chiều mới ra về. Lúc ấy đã gần chín giờ.

Tôi đi một mình trên con đường nhựa dẫn lên núi. Gió đêm thổi lùa vang lên những tiếng xào xạc, trời thật lạnh tôi quấn chặt khăn choàng thong thả đi lên dốc núi. Đường không có điện, nhưng may là trăng sáng như gương chiếu xuống trông rất rõ rệt.

Gió đông càng lúc càng lạnh như cắt, những vách đá lớn trong rừng thông đứng sừng sững dưới ánh trăng nom có vẻ dữ tợn. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên tôi nghe có tiếng sột soạt phát xuất từ cánh rừng thông. Một làn gió lạnh lùa qua, tôi rùng mình đánh thót một cái, tôi quay đầu nhìn về cánh rừng thông. Tôi không trông thấy gì hơn là đá núi, cây thông và ánh trăng, nhưng tôi vẫn cảm thấy bồn chồn, tim tôi đập mạnh, tôi hồi hộp và lo âu lạ thường.

Tôi rảo bước và đi tới chỗ cái gốc cây có đặt ghế đá. Tôi dừng lại định ngồi nghỉ một lát cho hơi thở bớt gấp rút vì đi quá nhanh. Cũng trong lúc ấy, cái cảm giác của lần đầu tiên ở nơi đây lại đến với tôi. Nơi đây không phải chỉ có một mình tôi, có người đang núp ở đâu đó để rình rập tôi. Tôi quay phắt đầu lại, ba hòn nham thạch đứng sừng sững ra đó như một tấm bình phong, hơi thở tôi ngưng lại dưới ánh trăng, tôi trông thấy rõ rệt một chiếc bóng nhẹ nhàng lướt qua. Sự sợ hãi làm tôi sững sờ ra đó. Ánh trăng, tiếng thông reo, tiếng trúc rì rào, đá núi, và một chiếc bóng... hòa hợp thành một thứ áp lực kinh người. Nó làm tôi cảm thấy máu trong người đông lại, tôi rùng mình và chạy nhanh về Vườn Thúy. Tôi có cảm giác như chiếc bóng ấy đang đuổi theo tôi, cảm giác này làm xương sống tôi ớn lạnh. Tôi không dám quay đầu lại. Tôi chạy mãi đến lúc trong thấy những dãy nhà quanh Vườn Thúy và ánh đèn ấm áp tỏa ra từ trong mỗi ngôi nhà tôi mới hoàn hồn thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Thêm Bình Luận