Vườn Thúy


- Sao cô còn chưa đi?

- Đi đâu?

- Đi sang bên ấy với Tiểu Lỗi chứ còn đi đâu?

- Tôi sang bên ấy để làm gì? Tôi nhướng mày rồi nói tiếp:

- Tôi đâu có yêu gã, gã cũng không làm sao dung nạp được tôi, vì trái tim gã đã quá đầy hình ảnh của Tiểu-Phàm.

Thạch Phong nhìn tôi trong dáng điệu thật đáng thương, trong đáy mắt có đầy vẻ khẩn cầu như một đứa trẻ ngây thơ yếu đuối đang đợi người ta phù trì.

- Có phải cô nói thế là cô có ý muốn an ủi tôi phải không?

Tôi vội đáp:

- Không, ông không hiểu, sở dĩ Tiểu Lỗi đã tự trấn áp được không phải vì có một tình yêu khác, mà vì gã có một người anh đáng kính.

- Thế ư? Thạch Phong kéo dài giọng hỏi.

- Vâng!

- Sao cô biết?

- Gã đã từng thành khẩn nói với tôi như vậy.

Chúng tôi nhìn nhau thật khá lâu, thật lâu và đôi mày Thạch Phong không còn chau lại nữa, ánh mắt trong sáng hẳn lên. Rồi Thạch Phong dang đôi cánh tay cho tôi ngả vào lòng chàng, và một Thạch Phong cô độc, một Dư Mỹ Hoành đơn chiếc, không còn buồn khổ vì cảnh lẻ bạn nữa. Ngoài kia, mặt trời đang rực rỡ chiếu xuống cả khu Vườn Thúy.

Tối hôm ấy, trăng sáng vằng vặc. Tôi và Thạch Phong quấn quít bên nhau trên sân thượng. Chúng tôi tựa vào lan can dõi trong về phiá xa. cánh đồng trải dài mông lung dưới ánh trăng vàng. Những dãy núi ẩn hiện ở phiá chân trời, rồi rừng thông, rừng trúc, gần đó, khoe mầu xanh biếc như mặt nước đại dương. Chỉ có ở Vườn Thúy là có thể trong thấy rõ rệt, bao đóa hoa lung linh như được mạ một lớp bạch ngân.

- Anh có trông thấy gì không? Tôi hỏi.

- Không!

- Kia kìa! Từ cung trăng đang thòng xuống một chiếc thang, nàng tiên của chúng ta đang từ trên đó bước xuống.

Chàng cười đáp:

- Em đâu còn phải cần có nàng tiên nào nữa, vì chính em là nàng tiên đó.

Thạch Phong nói xong vòng tay qua lưng tôi, đầu tôi tự nhiên tựa lên vai chàng, chàng nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán tôi:

- Em là cô gái lơ đãng đi trên đường bị xe anh đυ.ng phải và kêu la như con mèo nhỏ sựng lông sừng sộ với anh.

Tôi cười nói:

- Còn anh, anh là gã đàn ông ngang tàng tự cao, tự đại nhưng lại giống như con ngựa hoang bị trói buộc bằng rất nhiều sợi dây và điên cuồng gào hí vang trời!

- Ê, em lại cố ý trêu chọc anh đó phải không?

- Thế còn anh, anh đừng quên là anh đã ngang nhiên trêu chọc em từ trước đến nay thì sao?

- Anh trêu chọc em?

- Chứ lại còn không ư? anh đã giao cho em một việc làm khá ngộ nghĩnh!

- Không phải vậy đâu Mỹ Hoành!

Nụ cười bỗng tan biến trên môi Thạch Phong, chàng nghiêm trang bảo tôi:

- Thoạt đầu tiên, anh cứ nghĩ rằng... có thể dùng một người con gái khác thay thế Tiểu-Phàm, để cứu vớt Tiểu Lỗi! Nhưng anh có ngờ đâu, em đã nhảy xổ vào trái tim anh. Quả tình từ trước đến nay, anh chưa từng gặp người con gái nào như em, lúc sắc bén, thì như một lưỡi dao, lúc nhu mì thì phẳng lặng như mặt nước hồ thu. Anh phải dùng hết cách tự kiềm chế để che chở trái tim anh.

Thạch Phong áp má lên má tôi, tôi nhắm mắt dùng giọng mũi hừ lên một tiếng nói:

- Anh thật là một người anh vĩ đại, dám đem cả tình yêu nhường cho đứa em út của mình!

- Em lại hướng mũi dao về phiá anh rồi!

Tôi bật cười nép sát vào Thạch Phong. Lòng tôi rộn rã niềm vui, cho đến giờ phút này, tôi mới cảm thấy rõ rệt là tôi lưu lại Vườn Thúy không những do sức thu hút của Tiểu-Phàm, không những vì Tiểu Lỗi, cũng không những vì câu chuyện cảm động kia, mà chính là gã đàn ông bên cạnh tôi. Tôi ngẩng mặt nhìn lên trời, vầng trăng sáng đang ẩn mình trong một lớp mây mỏng. Có phải nàng tiên huyền ảo của tôi đã đưa tôi đến Vườn Thúy không? Tâm trí tôi bàng hoàng, tất cả tâm linh tôi đang đắm chìm trong lớp sóng say sưa dào dạt của tình yêu.

- Mỹ Hoành! Thạch Phong khẽ gọi.

- Dạ.

Thạch Phong có vẻ không yên tâm nói:

- Em không có hảo cảm đối với Tiểu Lỗi sao?

- Anh nói chi?

- Tiểu Lỗi nó còn trẻ, lại đẹp trai, lại tài ba hơn anh, em lại có thể không thương hắn được sao?

- Dĩ nhiên là em thương hắn vô cùng!

- À!

Thạch Phong như nghẹn ngào rồi vội nói:

- Nếu thế thì em còn đợi gì mà không chọn nó làm phối ngẫu?

- Không anh lầm rồi, em thương hắn như một người chị thương một đứa em...

Tôi ung dung giải thích thêm:

- Đó không phải là tình yêu, có phải không anh? vả lại em đâu có phải là Tiểu-Phàm!

- Thì đã hẳn thế. Thạch Phong nói nhanh để công nhận.

- Anh xem thường Tiểu Lỗi quá... riêng em, em đã hiểu rõ, mối tình của Tiểu Lỗi thiệt là thủy chung như nhất và rất cao cả, bởi vậy không ai thay thế được Tiểu-Phàm. Giả sử sau này, Tiểu Lỗi có một tình yêu khác đi nữa, thì trong tâm khảm của nó vẫn còn có một vị trí, mãi mãi dành cho Tiểu-Phàm.

Tôi thở dài nói tiếp:

- Mối tình này rất đỗi thê lương, nhưng cũng vô cùng mỹ lệ!

- Thật ra nó không đẹp như sự tưởng tượng của em đâu, Mỹ Hoành!

- Sao? Tôi ngạc nhiên nhìn Thạch Phong hỏi.

- Tất cả những gì có cái đẹp ở bên ngoài chưa hẳn là cũng có cái đẹp ở bên trong.

Tôi hơi chau mày nói:

- Anh nói thế là vì anh có cái tâm trạng của một con chim bị bắn, đâm sợ cả làn cây cong. Anh đã nếm trải một cuộc tình duyên bất mãn, nên anh nghi ngờ Tiểu-Phàm chứ gì?

Thạch Phong vội cãi:

- Tiểu-Phàm không thuần nhất như trong nhật ký của nàng đâu! Trước khi bị điên, có một đoạn thời gian nàng không viết nhật ký. Chính thời gian này mới là khúc quanh đáng tiếc của cuộc đời nàng.

- Em không hiểu anh muốn nói gì?

- Câu chuyện này chỉ có mình anh và Tiểu-Phàm biết mà thôi.

Anh dùng đủ mọi cách để giấu Tiểu Lỗi. Cảm ơn thượng đế, Tiểu Lỗi vẫn tin tưởng rằng trong tim của Tiểu-Phàm chỉ có mỗi một mình hắn. Anh chỉ mong cái sự bí ẩn này không bao giờ bị tiết lộ.

- Em hiểu ra rồi, vì sau này, Tiểu-Phàm lại yêu anh, phải không?

Thạch Phong trố mắt nhìn tôi và sau đó chau mày bật cười:

- Mỹ Hoành, em tưởng rằng ai cũng không có cặp mắt xanh như em để dám yêu một con ngựa hoang bị dây trói buộc như anh sao?

- Thế thì thế nào?

- Là thế này, nếu không xảy ra việc ấy, thì Tiểu-Phàm không đến nỗi bị điên cuồng, rồ dại.

Thạch Phong nghiêng nửa người vào lan can, ngửa mặt nhìn lên trời, mặt chàng bỗng sa sầm xuống và chàng khẽ nói:

- Kể ra, anh cũng phải gánh lấy trách nhiêm. trong việc này, cho đến bây giờ anh còn thấy ân hận.

Tôi không nói gì. Thạch Phong đốt một điếu thuốc rồi tiếp tục nói:

- Tiểu-Phàm theo học đến năm thứ hai ban trung học thì sau đó anh mới được biết nàng mang chứng bệnh đau tim thiên bẩm và chứng loạn óc, nàng rất yếu đuối và không thích để tâm vào việc học. Vì thế nên từ năm 14 tuổi nàng ở luôn nhà, không đi học nữa. Anh thì bận rộn luôn nên Tiểu-Phàm ngày ngày học chữ Trung- Hoa do Tiểu Lỗi dạy, ngoài ra nàng chỉ có một thứ tiêu khiển là đọc tiểu thuyết. Như vậy hoàn cảnh sinh hoạt của Tiểu-Phàm rất đổi nhỏ hẹp. Trừ anh và Tiểu Lỗi, nàng không còn có người thân hay bạn bè nào khác. Nếu không có Tiểu Lỗi, có lẽ nàng cũng không bao giờ được đi xem phong cảnh hay dạo phố gì cả. Tình yêu giữa nàng và Tiểu Lỗi thế tất đã do hoàn cảnh tạo nên. Đối với đời sống của Tiểu-Phàm... anh thật ân hận. Bây giờ mỗi lúc hồi tưởng lại anh vẫn cảm thấy mình có lỗi, vì đã để cho nàng chịu thiếu thốn rất nhiều, đối với sự giao du, sự vui tươi cần phải có ở cái tuổi thanh xuân của nàng, cũng vì thế mà trước lúc nàng điên loạn, một người con trai đã đi vào cuộc đời nàng.

Thêm Bình Luận