Vườn Thúy


Tối hôm nay, Thạch Phong lên phòng của tôi, ngồi trước bàn viết, ông bình tĩnh báo cho tôi biết:

- Tiểu-Phàm không thể nào cứu được nữa!

- Ông đã mời bác sĩ chuyên môn khám cho nàng? tôi hỏi.

- Đã, mấy vị bác sĩ đã đến khám, sinh mạng của nàng chỉ còn duy trì được nhiều lắm là sáu tháng. Cái việc thương tâm nhất là Tiểu-Phàm là người cuối cùng của giòng họ Nghê.

- Thế ra, cả một gia tộc của họ đều đã đoản mệnh. Tôi lẩm bẩm nói:

- Đây không phải là mắc lời nguyền, mà là di truyền.

Thạch Phong không nói gì nữa, trong phòng thật yên lặng, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài song. Lâu lắm, Thạch Phong mới thở dài nói:

- Tôi không hiểu, sinh mệnh là cái gì? Tiểu-Phàm đã làm nên tội tình gì mà phải sinh ra ở cõi đời này? Tôn giáo giải thích rằng thần linh điều khiển sinh mệnh, thế thì vì lẽ gì mà thần linh lại an bài một cách khắc nghiệt một sinh linh như Tiểu-Phàm? Mỹ Hoành cô bảo vì tội tình chi?

Tôi không trả lời. Những giọt mưa rơi trên mặt kính vang lên những tiếng tí tách. Áng sáng của cây đèn cầu ở bàn chiếu sáng gương mặt Thạch Phong. Ông bật diêm và mồi điếu thuốc, đốm lửa trên đầu điều thuốc cháy sáng lập loè, nhìn cảnh này, tôi mơ mơ màng màng như là hiểu ra được cái gì. Lâu lắm tôi mới nói:

- Tuy Tiểu-Phàm chẳng sống được bao lâu trên cõi đời này, nhưng ta đừng quên rằng nàng đã yêu, con người chỉ cần yêu một lần, là cuộc sống đã có đủ ý nghĩa rồi!

- Thế ư? Thạch Phong giương cặp mắt nghi ngờ nhìn tôi.

- Chắc ông cũng đồng ý rằng: Mỗi sinh mệnh mỗi khác, mỗi người trong chứng ta có một cuộc sống riêng biệt, không ai giống ai, mỗi người đều có ở tâm não một hào quang, một nhiệt lực, đó là ái tâm, ái tâm có thể dài hay ngắn, lâu hay mau, cái ấy không quan hệ; một que diêm, một cây nến, một ngọn đèn, một lò than hay một vừng thái dương cũng đều đã lóe sáng và tỏa ra sức nóng.

Tôi có cái ấn tượng là tôi đã hơi lạc đề, song Thạch Phong trái lại tỏ ra rất hiểu tôi. Ông nhìn tôi thật lâu không chớp mắt, rồi ông dùng giọng nói đặc biệt bảo tôi:

- Cô Mỹ Hoành, tôi không rõ là vô tình hay cố ý, cô đã tìm cách để huyễn hoặc tôi.

Mặt tôi bỗng nóng lên bừng bừng, tim tôi đập mạnh như đang mong mỏi và đợi chờ một cái gì, một cái gì khá quan thiết trong thâm tâm của tôi.

Rồi Thạch Phong đột nhiên bước đến trước mặt tôi, một tay ông nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ông nóng hổi, mà tay tôi thì lại lạnh giá. Với ánh mắt long lanh, ông ta nhìn thẳng tôi và nói nhanh:

- Cô Mỹ Hoành từ lúc xem bài tự thuật của cô, từ cái giây phút đυ.ng xe vào cô trên dốc núi, tôi... tôi đã...

Ông không nói được nên lời nữa, ông tha thiết gọi tên tôi:

- Mỹ Hoành...

Hơi thở tôi ngưng hẳn lại, tâm linh tôi bỗng bay vụt ra ngoài cửa sổ, để lướt theo làn mưa giữa núi rừng. Đột nhiên Thạch Phong bỏ tôi đó và đi ra đứng ở bên khung cửa sổ, ông cất giọng lạnh lùng nói:

- Vừa rồi chúng ta đáng nói về Tiểu-Phàm phải không nhỉ?

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên gò má, tôi cắn chặt hai hàm răng hồi lâu rồi mới đáp:

- Vâng về Tiểu-Phàm. Giọng tôi cũng cứng rắn và lãnh đạm chẳng kém:

- Ông có cho tôi biết nàng không thể sống quá sáu tháng nữa.

- Cô hãy nhớ giữ kín đừng cho Tiểu Lỗi biết nghe không cô?

- Vâng!

- Thôi, tôi xin kiếu cô, Dư Tiểu thư!

- Chào ông, Thạch Tiên sinh.

Thạch Phong đã lui ra, và hai cánh cửa kiên cố, dầy dặc, đã ngăn cách hai người chúng tôi.

Ngày hôm sau tôi cùng Tiểu Lỗi đi lên Miếu, chúng tôi đi trong mưa bay, đầy vẻ thơ mộng, nào rừng thông, nào đá núi. Lá trúc càng tăng vẻ nghiêm trang trong cơn mưa, sau buổi hoàng hôn, chúng tôi về Vườn Thúy. Thu Cúc báo cho chúng tôi biết là ở nhà có khách, đang ở trong phòng sách của Thạch Phong nói chuyện khá lâu rồi:

- Ai vậy? Chị có nhận ra không?

Tiểu Lỗi ngạc nhiên hỏi như thế, vì thường rất ít khách tìm đến Vườn Thúy. Họ đến thẳng văn phòng của Thạch Phong ở trong thành phố.

- Thưa ông Phương, luật sư Phương!

- À!

Chúng tôi đứng ở phòng khách trong khi tôi cởi chiếc áo mưa ra, Tiểu Lỗi suy nghĩ giây lâu rồi nói:

- Cô đợi tí tôi đi xem coi!

- Gã vội vã chạy lên lầu, tôi hơi lấy làm lạ, đây là một người khách đặc biệt? một lát sau, Tiểu Lỗi trở xuống và hối hả gọi tôi:

- Mỹ Hoành! Anh cả đã ly dị được với chị ấy rồi.

Tôi ngẩn người tỏ vẻ không hiểu biết gì về việc đó. Tiểu Lỗi nói tiếp:

- Ông Phương là luật sư của chị ấy, ông mang giấy ủy quyền và giấy ly dị đến để anh Cả ký. Thế là dứt khoát từ nay anh cả đã lấy lại được tự do làm lại cuộc đời.

- À! Tôi nhìn ra ngoài mưa trời mưa.

- Tội nghiệp anh cả.- Tiểu Lỗi nói, giọng của gã vừa chân thành vừa nồng nàn. - Suốt đời anh ấy chỉ biết sắp đặt cho kẻ khác. Lo lắng cho kẻ khác, mà không biết sắp đặt ổn thỏa cho chính mình.

Tiểu Lỗi nhìn tôi, nói tiếp như để phân trần:

- Trong thâm tâm anh ấy không cứng cỏi như ngoài mặt đâu, anh hơi quá tự ái, đối với tình yêu, anh ấy còn bị tổn thương hơn tôi nhiều.

Tôi nhìn thẳng vào mặt Tiểu Lỗi.

- Lỗi nói cho tôi biết những việc này để làm gì? Tôi hỏi.

- Cô đã biết rồi phải không?

Tôi chỉ thẫn thờ nhìn gã, không đáp.

Gã lại hỏi.

- Chúng ta đều hiểu lòng nhau, phải không Mỹ Hoành?

Gã ngừng lại một lát rồi lại nói:

- Tôi đang cố trấn áp lòng mình, rồi thể nào tôi cũng sẽ thắng, Mỹ Hoành cứ yên tâm đi!

Tôi ngần ngại nhìn gã, gã đưa tay lên nắm lấy tay tôi nói:

- Tôi không biết nói gì hơn để cám ơn cô!

Giọng của gã thấp xuống ôn hoà:

- Tôi cũng không biết nói gì để tạ lại lòng quảng đại bao dung của anh cả. Tôi cũng nghĩ như cô đã nói: Nếu Tiểu-Phàm có hiểu được nàng cũng không muốn tôi sa ngã, và nếu Tiểu-Phàm không hiểu được, thì sự đau khổ của tôi cũng không giúp được gì cho nàng. tôi cần phải tự cưỡng chế, vì cô vì anh cả.

- Tiểu Lỗi. Khóe mắt tôi như nhòa lệ.

- Cô đừng nói gì cả, Mỹ Hoành tôi hiểu, tuy cô còn trẻ hơn tôi, nhưng tôi vẫn coi cô như một người chị cả, vì lẽ, sự nhớ thương Tiểu-Phàm đã chất chứa trong tim tôi quá đầy. Cô cứ yên tâm, tôi không hề thất chí mà cô phải ái ngại cho tôi.

Chúng tôi nhìn nhau, trong giây phút ấy, lòng tôi tràn trề cảm động, vâng, chúng tôi đều hiểu lòng nhau. Tiểu Lỗi vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Chúng tôi đứng như thế bên khung cửa sổ trong trời chiều đang ngã bóng. Sau đó tôi bỗng nghe có tiếng chân ở thang lầu. Tôi và Tiểu Lỗi vừa toan buông tay nhau ra nhưng không kịp. Thạch Phong và ông khách đã đứng ở đầu cầu thang. Thạch Phong đã trông thấy chúng tôi "tay cầm tay, âu yếm bên nhau ".

Đưa khách về xong, Thạch Phong trở vào, mặt lộ vẻ giận dữ và xẵng giọng hất hàm nói:

- Các người không nên chọn nơi phòng khách để biểu diễn cái trò âu yếm đó!

- Thế à, thưa anh? Tình yêu cũng cần phải chọn nơi, chọn chốn và chọn thời gian nữa hay sao anh?

- Các người đừng có ngụy biện để tìm cách che đậy!

Thạch Phong chau mày, sắc mặt ông ta rắn lại và đột nhiên trở nên tiều tụy như già thêm hẳn đi đến 10 tuổi. Bỗng ông to tiếng gọi Thu Cúc bảo mang bữa ăn lên lầu cho ông và ông lại dặn thêm:

- Và mang luôn một chai Brandi lên cho ta.

Tôi nhìn Tiểu Lỗi tại sao lại làm như thế? tại sao lại đi lừa dối ông ấy?

Tiểu Lỗi chỉ cười với một nụ cười đầy ẩn ý:

- Từ trước đến sau, bao giờ tôi cũng yêu kính anh cả. Sở dĩ tôi cố tình trêu tức anh ấy, là vì anh ấy là người trong cuộc, nên thiếu sáng suốt. Tôi bắt buộc phải tàn nhẫn, để anh ấy mở mắt ra mà ý thức cuộc lương duyên của mình... Thưa vâng, tôi biết rõ, anh ấy tha thiết yêu chị. Chị Mỹ Hoành à... còn về phần chị, chị thử tự hỏi lòng mình xem.....

Thêm Bình Luận