Vườn Thúy


- Không khí về đêm thật trong lành có phải không Dư tiểu thư?

Tôi nghe ra là giọng của Thạch Phong.

- Vâng, không những trong lành, mà còn đượm cả mùi thơm của hoa nữa.

Tôi tựa người vào lan can nhìn ra vườn hoa đắm dưới ánh trăng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng, nói:

- Khi còn bé, tôi cứ tin tưởng rằng có một đêm nào đó, sẽ có một chiếc thang nhiệm mầu ngã từ trên cung trăng thòng xuống và một nàng tiên hiện ra và ban cho tôi rất nhiều đồ vật để tôi thực hành tất cả những ước vọng của tôi.

Thạch Phong hút một hơi thuốc và hỏi:

- Hồi đó, ước vọng của cô là những gì nhỉ?

- Là được yêu thương...

Rồi tôi mỉm cười nói tiếp:

- Được tất cả lũ bạn bè, ai cũng mến yêu tôi.

- Cô có quá tham lam không nhỉ?

Tôi không đáp, nhìn lên vầng trăng khẽ nói:

- Cho đến bây giờ vẫn chưa có nàng tiên nào hiện xuống cả.

- Có lẽ có rồi mà cô không để ý đấy thôi.

- À á?

Tôi nhìn Thạch Phong trong bóng tối lờ mờ gương mặt ông không quá nghiêm trang và khó tiếp xúc như lúc ban ngày.

- Nếu nàng hiện xuống đây thì cũng vì người khác mà xuống chứ còn tôi thì...

- Theo tôi, có một tính tình cao ngạo và lòng tự tôn quá sâu đậm đó là một trở ngại lớn cho cô.

- Thế còn ông, ông đã chẳng như vậy sao?

Tôi nói, ánh trăng làm tôi trở nên bạo dạn. Im lặng một lúc rồi ông ta cười nói:

- Có lẽ chúng ta đều nên gạt bỏ những sự chướng ngại ấy đi thì hơn.

Tôi không nói gì nhưng cảm thấy hồi hộp một cách khó hiểu, câu nói này mang ý nghĩa gì? Tôi không thể nào cân nhắc được, Thạch Phong cũng không nói gì. Một lúc lâu sau, ông ta mới chậm rãi nói:

- Từ lúc bé, cô không có anh em, chị em sao?

- Thưa không!

- 10 tuổi mồ côi cha, 11 tuổi mồ côi mẹ?

- Vâng!

- Nếu thế cô cũng đã làm quen với sự cô độc đã từng bị sự tịch mịch áp bức cùng là nếm mùi vị của sự ức phẫn nó thôi thúc cô phải đạp tung những ràng buộc ấy, để la hét vùng vẫy cho thỏa thích?

- Vâng, vâng đúng như vậy đấy! ông cũng thế sao? Tôi nói một hơi.

- Trong một thời gian khá lâu tôi là con một, mãi lâu lắm sau, mẹ tôi mới sanh Tiểu Lỗi, rồi cha mẹ nối tiếp nhau qua đời, kết quả tôi cơ hồ không phải là một người anh cả, mà gần như một người cha của Tiểu Lỗi.

- Tuổi thơ của ông cũng không có lấy một nụ cười?

- Chỉ có cô đơn, với quá nhiều những chết chóc và bi thương. Đến lúc khôn lớn thì trách nhiệm lại đè nặng vai, nhưng mà... Cũng như cô nói đó, trong đời con người cần phải quên rất nhiều cơ mà!

- Nhưng... Những nỗi bi thương, ta không làm sao quên được.

Thạch Phong nhìn tôi, ánh mắt ngời lên trong đêm tối.

- Cô có nhiều ý nghĩ nó vượt lên khỏi tuổi của cô.

- Thế ư? Cái tuổi của tôi, nên phải có thái độ như thế nào?

- Mơ mộng, tuổi của cô là tuổi mơ mộng.

- Lúc ở vào lứa tuổi của tôi, ông có mơ mộng không?

- Không, lúc ấy ông nội tôi đang đau, trên vai tôi là cả một gánh nặng gia đình. Đi học đi làm và tìm việc làm ban đêm, tôi bận quá đâu còn có thì giờ để mơ mộng.

- Đến lúc có thời giờ để mơ mộng thì ông đã mơ mộng chưa?

- Đã! Một giấc mộng rất hoang đường.

Thạch Phong cắn môi, những đường nét trên mặt ông đột nhiên rắn lại.

- Một giấc mộng rực rỡ đầy mầu sắc như một cái cầu vòng, nó làm tôi ngất ngây cả người nhưng rồi nó cũng tan đi và tiếp theo sau là đêm tối dày dặc.

- Ông muốn ám chỉ... Tôi buột miệng hỏi, bà vợ của ông ư?

Thạch Phong giật nẩy người lên như vừa bị điếu thuốc làm cháy tay, ông ta quay phắt người lại nhìn tôi, sự an điềm tiêu tan đâu mất, nàng tiên đã vụt trở lên cung trăng, giọng ông ta trở nên lạnh nhạt và đầy căm tức:

- Cô đừng tò mò tìm hiểu những việc cô không nên biết, Dư tiểu thư!

Lòng tôi bỗng giá lạnh hẳn đi, cái lạnh ở đâu từ ánh trăng, từ hương hoa và từ những viên gạch dưới chân truyền đến, tôi đứng ngay người lên, giọng nói của tôi rắn lại đanh thép:

- Tôi sẽ nhớ lời ông dạy, thưa ông Thạch Phong và tôi cũng sẽ không làm một điều gì quá phận nữa.

Tôi nói thật nhanh, đồng thời, quay lưng rời bỏ sân thượng và đi thẳng về căn phòng của tôi.

Tôi lại càng không thể nào ngủ được nữa. Tôi ngồi trên chiếc ghế để ở cửa sổ, đưa tay ôm lấy đầu, không biết có ma quái gì nhập mà tại sao tôi lại đi đảm nhận một việc làm quái gở như thế này? Định mệnh nào dun dủi tôi đến đây? Để rồi bị dây dưa vào cái câu chuyện kỳ quái của nhà này!

Chiếc đèn trên đầu giường tôi mờ mờ ảo ảo, tôi cứ ngồi yên như thế không động đậy. Lâu lắm, cho đến lúc có một loạt tiếng chân người làm tôi kinh động, có người đang đi ở hành lang, tiếng bước nặng nề không đều, ai vậy há? Tôi còn đang ngơ ngác thì cửa phòng của tôi bị bật mở, một bóng đen bước vào, tôi suýt nữa đã hét lên, nhưng ngay lúc ấy tôi nhận ra Tiểu Lỗi. Gã quần áo xốc xếch, bước chân gã chệnh choạng, nhất định gã đã uống quá nhiều rượu.

Tôi đứng lên đến gần đưa tay đỡ gã.

- Ông say rồi! Tôi khẽ nói vì không muốn đánh thức cả nhà.

- Ông nên về phòng đi nghỉ đi!

Gã nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu. Gã đưa tay lên, run run sờ vào mặt tôi, mồm lí nhí gọi đi gọi lại:

- Tiểu Phàm! Tiểu-Phàm! Tiểu-Phàm!

Lòng tôi se lại, sự run rẩy gã hình như đang truyền sang tôi, tôi cảm thấy gã thanh niên đó đang bị tình yêu dằn vặt đến độ đang đi dần vào cõi chết. Tôi nghe thấy tiếng kêu đau đớn, quằn quại và khao khát của gã, nhưng tôi không phải là Tiểu-Phàm! Song tôi không nỡ nói trắng ra, không nỡ làm tan giấc mộng của gã.

- Tiểu Phàm!

Gã lại gọi và choàng tay qua tôi, rồi trong một thoáng tôi bị gã ôm vào lòng, môi gã khao khát đặt lên môi tôi. Đầu tôi choáng váng, nhưng tôi vẫn chưa mất hẳn lý trí. Đây là chiếc hôn đầu tiên trong đời tôi, lần đầu tiên tôi bị một gã đàn ông ôm vào lòng, mà tôi lại là kẻ thay thế một người con gái khác!

Đột nhiên gã buông tôi ra, ánh mắt gã trở nên hung hãn cuồng nộ:

- Cô là ai? Gã gằn giọng hỏi.

- Dư Mỹ Hoành!

Giọng tôi vừa khô khan vừa chua chát. Khuôn mặt gã đanh lại và tái hẳn đi.

- Không phải quỉ quái mà là người! Tôi uể oải nói.

- Cô từ đâu đến đây? Tại sao, cô lại giả dạng là Tiểu-Phàm? Cô nói đi! Cô nói đi!

Hắn gào thét, tôi trấn tĩnh tinh thần đi bật sáng ngọn đèn lớn giữa phòng.

Tôi biết, tôi cần phải đánh ngã gã, nếu cứ để cho gã tìm hình bóng Tiểu-Phàm trên con người tôi thì không thể nào cứu được gã. Tôi quay phắt người lại nhìn gã, dùng một giọng nói ngoài sự dự liệu của tôi, tôi hét lên:

- Ông thật kỳ! ông Lỗi, tại sao ông lại vào phòng tôi giữa lúc đêm hôm tăm tối như thế này? Tôi không biết Tiểu-Phàm nào cả, tôi chẳng bao giờ quen biết Tiểu-Phàm. Ông đừng nói năng nhảm nhí, tôi là thư ký của anh ông. Giữa đêm khuya như thế này, ông đến đây là nghĩa lý gì? ông nói tôi nghe?

Giọng nói của tôi quả tình làm gã sợ hãi, gã ngẩn người ra trố mắt nhìn tôi. Tiếp theo đó, gã thẫn thờ cúi mặt, giống như dáng điệu lúc tôi gặp gã ở vườn hoa. Gã bối rối, loạng choạng mồm lí nhí nói:

- Tôi... Tôi xin lỗi, tại tôi say quá. Tôi nhìn lầm người, tôi ngỡ, tôi ngỡ... Dù sao đi nữa... Tôi rất hối hận tôi đã làm một việc vô ý thức. Tôi xin lỗi cô.

Gã lui về phiá cửa phòng, nét mặt thảm hại của gã làm tôi đau lòng, tự nhiên tôi đi theo gã ra đến cửa vịn tay lên cánh cửa nhìn gã ngã xiêu, ngã vẹo bước về phòng mình. Sau đó, tôi trong thấy Thạch Phong đứng ở hành lang, hai tay thọc vào túi áo của bộ đồ ngủ yên lặng đứng nhìn tất cả. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau một lúc thật lâu, Thạch Phong mới khẽ nói:

Thêm Bình Luận