*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Làm Tinh Linh Vân Tu sống một nghìn năm.
Y là đại ma đạo sư hệ pháp thánh tự nhiên duy nhất trong lịch sử Tinh Linh tộc, hơn nữa còn là toàn hệ.
Tính tình y ôn hòa, cơ trí bác học, ưu nhã cùng mỹ lệ của Tinh Linh tộc đặt trên người y nhìn không sót một cái gì, cả người y hoàn mỹ tựa như là viên minh châu trong lòng bàn tay của trung thần trong sử thi. Thẳng đến trăm nghìn năm sau khi rời đi rồi, cố sự của y vẫn còn lưu truyền trong thơ ca của thi nhân ngâm thơ dạo.
Mà với kinh nghiệm công tác của mình mà nói ——
Nghĩ tới thời gian làm Tinh Linh hơn một nghìn năm nay, Vân Tu rơi cả đống lệ chua xót.
──
Sau khi đọc xong sổ tay nhân viên còn dày hơn cả gạch, giao diện nhân viên mới của Tổ chức công ích Vạn giới trong đầu Vân Tu lập tức xảy ra biến hóa mới.
Kéo theo đặc hiệu pháo hoa nở rộ "Chúc mừng ngài hoàn thành huấn luyện nhậm chức nhân viên mới", giao diện app trong đầu thay đổi một lần, biến thành trang trắng mới tinh.
"Căn cứ vào kết quả khảo nghiệm thiên phú của ngài, chúng tôi sắp xếp cho ngài gia nhập vào "Kế hoạch bảo vệ thực vật quý hiếm Vạn Giới"."
Thực vật thì thực vật đi, Vân Tu tâm nghĩ, mà kiếp trước y muốn mở một vườn thực vật còn chưa thành kia kìa.
Hơn nữa dù sao thực vật cũng tốt hơn động vật, mặc dù mới lên làm Tinh Linh chưa được vài ngày, nhưng y đã nhìn thấy không ít ma thú hung tàn xa lạ, nói ví dụ như có loại ngựa ăn thịt còn lớn hơn voi, cái sừng dài mọc trên đầu trong miệng còn có răng nanh, hoàn toàn không phù hợp với thuyết tiến hoá, có người nói đó vẫn chỉ là ma thú cấp ba yếu ớt, Vân Tu quả thực không dám tưởng tượng ma thú cấp chín trong truyền thuyết sẽ ra làm sao.
Làm một người bình thường, bây giờ là một Tinh Linh bình thường, Vân Tu hoàn toàn không có hùng tâm tráng chí thuộc về người xuyên việt.
Tinh Linh tộc thì mình được sinh ra từ trên thân cây của Tinh Linh mẫu thụ, chăm chút thực vật đối với bọn họ mà nói thì tự nhiên như ăn cơm uống nước. Vân Tu tìm khoảng hơn một nghìn năm mới thu thập hoàn tất "Nghìn loại ma thực thần kỳ" mà Tổ chức công ích Vạn Giới cung cấp, cấy ghép trong linh phố
(vườn linh) tùy thân mà hệ thống kèm theo.
Tổ chức công ích Vạn Giới mặc dù ở mặt đầu thai tương đối hãm hại, thế nhưng trên mặt phúc lợi nhân viên khác thì không chút suy giảm. Căn cứ vào yêu cầu trước mắt của Vân Tu, mỗi lần thu thập được số lượng ma thực nhất định, hệ thống liền miễn phí phục vụ cung cấp cho y một lần lên cấp. Như vậy, vào lúc bản thân Vân Tu còn chưa ý thức được, cũng đã có thể leo lên cư dân bản thổ tám mươi phần trăm rồi.
Sau khi cuối cùng cũng thu thập được nghìn loại ma thực mà hệ thống quy định, Vân Tu khoái trá rời khỏi thế giới này.
Không có cách nào cả, Tinh Linh tuy tốt, nhưng không thể ăn thịt. Lúc Vân Tu rời đi thì một chút quyến luyến cũng không có, còn lấy hết danh sách đặc sản ma thú thế giới từ cấp một đến cấp chín toàn bộ bỏ vào không gian tùy thân, dự bị về sau nấu ăn.
"Cuồng lan ngư thủy kho tàu, tê giác luộc, tôm hùm Karst cay." Tiệc rượu toàn là ma thú cấp chín, ngẫm lại liền khiến người cảm động.
Sau đó y chọn vào "Kế hoạch bảo vệ thực vật quý hiếm Vạn Giới", nộp báo cáo hoàn thành công tác, lựa chọn bắt đầu công việc mới.
"Công việc chỉ dẫn tân thủ đã hoàn thành. Nhân viên tôn kính, căn cứ vào thành tích làm việc lần đầu của ngài, đặc biệt thưởng cho ngài tỉnh lược trình tự đầu thai, trực tiếp giáng xuống tân thế giới."
Bạch quang lóe lên, Vân Tu cứ thế xuất hiện bên bờ biển sóng to gió lớn của đại thế giới Vân Nhuế.
Trong mây đen vô biên vô hạn rũ xuống, trong sấm sét cuồng bạo dữ tợn ào ào kéo đến, đẹp đến mức phảng phất như không thật Tinh Linh đến từ thế gian lấy một tư thế như thần giáng xuống trước mặt Cố Lâm Uyên, chỉ là tùy ý khoát tay, đã che chắn lôi kiếp khắp bầu trời bên ngoài lá chắn an toàn.
Sau đó y cúi đầu, khom lưng, nhặt lên ấu long màu đen bị thụ thương đang cuộn lại, vảy nứt xương gãy trên mặt đất, trong con ngươi màu bạc trong suốt xa xôi phản chiếu ra thân ảnh chật vật của Cố Lâm Uyên.
Tinh Linh nghiêng đầu ——
"Ủa? Vận khí không tệ, cá chạch nướng?"
──
Vân Tu ngưng nhớ lại. Y không hề muốn nhớ lại lịch sử đen tràn đầy mong đợi chuẩn bị ăn khuya, lại bị cá chạch nướng bị lôi kiếp đánh cho thơm ngát nôn đầy nước đen vào mặt.
Lúc này y đã cùng kiếm tu Trọng Hề cùng nhau xuống xe, đi vào chính điện trong Ma cung.
Ma cung tọa lạc trên đỉnh Thước Mộc sơn, phản chiếu ánh tà dương vạn trượng từ phía chân trời phương xa, từ xa nhìn lại thì tráng lệ to lớn không gì sánh được, chờ đến khi đi tới trước điện, ngước nhìn mái hiên đồ sộ được xây từ bạch ngọc cùng với hành lang gấp khúc được minh châu tô điểm, càng khiến người ta quên mất phải nói chuyện trong chốc lát.
"Mấy thứ này đều đoạt từ Long cung?" Vân Tu hỏi. Y dùng một pháp thuật ẩn thân, hai người đứng sau cột hành lang không khiến người khác chú ý.
"Đúng, ngươi cũng không phải không biết, lão long này có tiền nhất, lại keo kiệt, không dùng liền uổng phí."
Vậy cừu hận của các ngươi đúng là kéo cực ác. Vân Tu chiêm ngưỡng hoàng kim cùng kim ngọc dùng để trải sàn, cho ra kết luận.
Mấy ngàn năm nay sợ rằng Long tộc còn chưa bị người nhanh chuẩn ác mà đâm vào buồng tim vậy đâu
Chính điện cao tới mấy trượng, bạch ngọc trải thật dài đến cuối bậc thang, có thể mơ hồ nhìn thấy Ma tôn toàn thân hắc y đang nghiêm chỉnh ngồi trên đó, cầm linh tửu, mạn bất kinh tâm thưởng thức nhóm người đang múa bên dưới.
Gương mặt của hắn nhìn không rõ, nhưng một đôi mắt màu đen vô cùng lạnh lùng, phảng phất như cất giấu màn đêm cùng sao trời, thản nhiên quét mắt qua một cái, cứ như có thể giải phẫu linh hồn.
Thuộc hạ Ma cung ngồi phía dưới đa phần là yêu tu, từng người ngồi nghiêm chỉnh, tư thế nghiêm túc, không hề có tật xấu không nghiêm chỉnh ngã trái ngã phải như nhóm yêu tu của quỷ quái giới, hiển nhiên là kính nể Ma tôn sâu đậm.
Mặt sàn của đại điện chính là dùng linh ngọc thuần trắng mà trải, hoàng kim mỏng như cánh ve ở giữa bạch ngọc hiện ra nhiều đóa kim liên, linh khí ngưng tụ thành sương mây, dựng một lớp dày từ bên trên kim liên, quả nhiên tinh diệu tuyệt luân.
Các thị nữ khoác lụa màu, dáng người uyển chuyển, mềm mại xoay tròn quanh liên hoa ở giữa, phảng phất như một khắc sau sẽ bay lên trên.
Tiếng đàn sáo rơi vào cảnh đẹp.
Bỗng dưng, thiếu niên ở chính giữa được chúng thị nữ bảo vệ chung quanh hơi đỏ mặt, giang hai cánh tay bay về giữa không trung, huyễn quang bảy màu từ trên người hắn vẩy ra, hoa mỹ xán lạn mà bao phủ cả đại điện.
Chỉ có Bắc Thần Quân ở ngay trung tâm giơ tay lên, quang mang bảy màu liền vòng qua hắn trải rộng ra.
Đây cũng là vũ điệu mà ở nơi đạo tu tụ tập mới biên đạo ra được, phiêu dật uyển chuyển, các yêu tu ở quỷ quái giới đến cơm ăn cũng không đủ no, có bao giờ từng thấy cảnh này đâu, vài thuộc hạ dưới trướng Ma tôn đều nhìn thẳng con mắt.
...
Xa hoa da^ʍ dật, đúng là xa hoa da^ʍ dật.
Nếu đây là tiểu thuyết ngựa đực, Vân Tu có thể viết một bài văn một nghìn chữ để phê phán tam quan của nam chính, thế nhưng nghĩ đến đây là thằng quỷ nhỏ mình tự tay nuôi lớn, y liền có chút thiên vị, cứ muốn tìm lý do cho Cố Lâm Uyên.
Một con rồng hơn ba trăm tuổi, còn nhỏ, đang trong thời kỳ trưởng thành, va chạm xã hội làm sao chứ?
Mà còn chưa thành thục, cái kia, khụ khụ, có thể nhìn không thể xài.
Khi đang thuyết phục chính mình, Vân Tu vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, y lại nhìn đám người đang múa kia, hỏi Trọng Hề: "Mấy người này là điểu yêu? Tên ở giữa, khổng tước, bảy màu?"
Trọng Hề trả lời: "Đúng, năm năm trước mới tuyển vào, là một quần tộc, ngưỡng mộ Bắc Thần rất lâu, Bắc Thần nói vừa lúc tuyển vào Ma cung, đỡ cho đến mùa xuân côn trùng lại phá các loại linh thảo trong vườn hoa."
Hóa ra dùng để bắt côn trùng a, biên chế có thể xem là người làm vườn, bình thường hóa thành nguyên hình cũng không tốn diện tích, thời gian nông nhàn còn có thể đến đại điện nhảy một bài cho khách nhân, nhất chuyên đa năng, thuộc hạ này tuyển vào cũng rất thực dụng. Vân Tu tâm nói.
Có điều, con khổng tước đực kia dường như có chỗ nào không đúng?
Vân Tu tốt nghiệp đại học nông nghiệp, môn tự chọn cũng đã học một ít động vật học, tuy đã qua nhiều năm rồi lại không tham gia công việc chuyên nghiệp, nhưng thường thức cơ bản vẫn phải có.
Khổng tước đực xòe đuôi, đó là muốn tìm phối ngẫu nha!
Chờ đã một con rồng như Cố Lâm Uyên, một loại động vật lân giáp máu lạnh nhìn loài chim biểu diễn tìm phối ngẫu, tình huống này có phải có chỗ nào không bình thường hay không?
Trong lòng Vân Tu đã bắt đầu sầu lo chẳng lẽ đứa nhỏ nhà mình vì hồi bé không lớn lên trong Long tộc, dẫn tới xu hướng tính dục có chút đặc biệt.
Trọng Hề thấy ánh mắt của y cứ đảo quanh trên người khổng tước, cho rằng y cảm thấy hứng thú, vì vậy giới thiệu với y: "Con khổng tước này là tộc trưởng của đám chim vân tước, bách linh, hoạ mi kia, ngưỡng mộ Bắc Thần lâu nhất chính là hắn, mấy con chim còn lại đều là bị hắn dẫn theo."
Đây chính là do sùng bái mù quáng của cá nhân lãnh đạo dẫn tới ảnh hưởng xấu đó, đúng là ví dụ sinh động.
Được rồi, tìm được căn nguyên. Vân Tu đặc biệt thiên vị nghĩ, hóa ra không phải đứa nhỏ nhà mình biếи ŧɦái thích xem khổng tước xòe đuôi, là con khổng tước xòe đuôi này có mưu đồ gây rối, muốn lừa đứa nhỏ nhà mình chơi gay.
Cách đó không xa, khổng tước vừa múa xong nhận được tiếng reo hò khen ngợi cả sảnh đường, đang đắc ý vênh váo quay đầu lại, lại luôn cảm thấy phía sau mình lạnh lẽo.
──
Ngoại trừ ánh mắt của Vân Tu ra, còn có một ánh mắt khác cũng đang nhìn chằm chằm khổng tước được trang điểm lộng lẫy.
Bắc Thần Quân ngồi ở nơi cao nhất dựa vào việc người khác không dám ngẩng đầu, ngẩng đầu cũng nhìn không thấy rõ, nghiêm trang truyền âm với người bên cạnh: "Như vậy thì có thể khiến y cảm nhận được nội tâm ta bất mãn?"
Ngồi đối diện hắn chính là một người đầu trọc xinh đẹp, mi thanh mục tú, mặc tăng bào màu trắng chỉnh tề, đặt trong tu chân giới, cũng là một tiêu chuẩn cao tăng danh môn, lúc này hắn cũng đang nghiêm trang dạy bảo thượng cấp đang giận dỗi.
"Đúng, người chính là như vậy, ngươi càng không nhìn hắn, hắn lại càng thất lạc, càng muốn muốn gây nên sự chú ý của ngươi. Hắn bỏ mặc ngươi hơn một trăm năm, dù sao ngươi cũng phải bỏ mặc hắn một khắc đồng hồ... Ánh mắt dời ra xa sang bên cạnh một chút, đừng có cứ dùng thần niệm rình trộm, không có tiền đồ."
Cố Lâm Uyên đặt ánh mắt lên cổ áo khổng tước. Vừa rồi hắn mới nhìn thấy Vân Tu đang nhìn chòng chọc con chim đủ mọi màu sắc này. Có phải y thích cái loại gà nhiều lông trang điểm phong tao này hay không?
Thật muốn nhổ sạch lông làm gà nướng.
Đuôi khổng tước lạnh lẽo.
Trợ giúp khổng tước thoát khỏi số phận làm gà nướng là từ các thiếu niên thiếu nữ từ một bên đại điện nối đuôi nhau đi vào.
Những thiếu niên thiếu nữ này đều mặc bạch y, để chân trần, nhưng ai ai đều đẹp đến kinh người, thanh thuần, ngây thơ, sắc sảo, quyến rũ, khí chất như xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ, lúc cùng nhau tụ tập trong điện, cứ như minh châu mơ hồ, quang huy nở rộ hầu như chiếu sáng cả phòng.
Vài ma tu cung kính đứng bên cạnh chúng mỹ nhân, cúi đầu nói: "Đây là mỹ nhân mà các gia tộc hiến lên, xin chủ nhân lựa chọn."
Vân Tu bên cạnh: "..."
Hôn quân là đây.
Cố Lâm Uyên cũng không liếc một cái: "Đều không muốn."
Năm ngoái thu nhận những người này vào là vì xử lý tạp vật, mà hắn thấy người tu vi không bằng mình đều ngu hết, mặt đẹp mà ngu dù sao cũng đỡ hơn xấu xí mà ngu cũng càng thêm cảnh đẹp ý vui mà.
Nhưng không hiểu sao, sau này truyền tới truyền lui, là Bắc Thần Ma quân chỉ thích mỹ nhân, không đẹp gϊếŧ hết, ngay cả những người xinh đẹp cũng lưu tình tùy ý, dùng qua liền vứt.
Bắc Thần Ma quân... Bắc Thần Ma quân hắn oan muốn gϊếŧ người.
Hòa thượng bên cạnh liếc nhìn Cố Lâm Uyên một cái, truyền âm: "Giữ hai người."
"Không có tâm trạng, mặt đều rất xấu."
Hòa thượng thoáng nhìn xuống phía dưới, ở trong lòng niệm câu a di đà phật.
Ngươi có nhìn cái nào chưa!
"Ánh mắt đừng nên cao như vậy, không thể lấy bọn họ so sánh với ngươi, cũng không cần so với Vân Tu, chẳng phải ngươi đang ép buộc sao?"
"Chọn hai người, đừng quên tin tức lúc trước chúng ta nhận được."
"Không muốn chọn, xấu chết, chướng mắt."
Hòa thượng hít sâu vào, lại niệm phật một câu, đè xuống gân xanh sinh động trên trán.
"Ngươi tưởng mình mới là đứa nhỏ một trăm tuổi chưa dứt sữa sao? Mau chọn, dựa theo những gì chúng ta đã nói, ít nhất phải để người ta nhìn dáng vẻ hôm nay của ngươi một lần, nếu không thì vẫn cứ nghĩ đến ngươi là cái con cá chạch nướng khét mông."
Câu nói này của hắn không biết có điểm nào xúc động lên Bắc Thần Ma tôn đột nhiên rụt rè. Hắn mặt lạnh nhìn về phía đám người một cái, thuận tay chỉ vào nói: "Thì mấy người này đi. Thuật hút bụi đã rành chưa?"
Thuật hút bụi là pháp thuật nhập môn, mấy người được chọn ra thấp nhất cũng đã đến kỳ Luyện Khí, nhất thời nhu thuận xác nhận.
"Vậy thì tốt." Bắc Thần Quân nói: "Ma cung còn thiếu vài người quét sân, các ngươi làm được rồi."
"..."
Hả?
Mỹ nhân nhường này, đem về quét rác, không khỏi khiến người ta hoài nghi Bắc Thần Quân có phải đàn ông hay không.
Nhưng ở đây hắn lớn nhất, không ai dám phản bác. Vì vậy một đám yêu sợ sệt đấu pháp không thắng nổi, vỗ mông rồng chưa từng thua vô cùng tự nhiên đáp lời nói: "Quét rác tốt, quét rác tốt, ha ha ha ha ha."
Còn như đến tột cùng là tốt chỗ nào? Không ai biết.
Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Vân Tu: "Ta luôn cảm thấy mình nuôi được một tên hôn quân."
Trọng Hề liếc y một cái: "Ngươi mới biết à?" Dáng vẻ vô cùng chân thành.
Vân Tu: "..."
Vừa đúng lúc này, tiệc rượu say sưa, thừa dịp mọi người không lưu ý, trong nhóm thiếu niên thiếu nữ đứng trong đại điện đột nhiên bay ra một thân ảnh, bắn nhanh về phía Bắc Thần Quân
"Bắc Thần, nạp mạng đi!"
——
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường số 1:
Nhiều năm sau trên đại điển song tu ——
Ký giả của Nhật báo Quỷ Quái: Xin hỏi Ma tôn, ban đầu nhị vị gặp gỡ ở trong tình huống nào?
Bắc Thần Quân: Sợ! Tinh Linh độc thân nghìn năm chưa nếm vị thịt, lại hạ độc thủ với ấu long vào lần gặp gỡ như vậy!
Ký giả:...
Tiểu kịch trường số 2:
Ký giả của Nhật báo Quỷ Quái phỏng vấn dạo ——
Ký giả: Mời miêu tả một lý do ngài mến mộ Bắc Thần Ma tôn.
Nữ tu A: Hắn siêu đẹp trai!
Nữ tu B: Hắn có tiền!
Nữ tu C: Hắn giỏi đánh nhau!
Vân Tu: Hắn thoạt nhìn ăn rất ngon...
Ký giả: Để chúc mừng người qua đường cuối cùng của chúng ta, bởi vì ngươi thanh thuần không vờ vịt, thành công hấp dẫn sự chú ý của Ma tôn, thắng được danh hiệu cấp độ sử thi "Nam nhân của Ma tôn!!!"
==
khổng tước xòe đuôi
vân tước: sơn ca Á Âu
bách linh: sơn ca Mông Cổ
họa mi Trung Quốc