Hắn không để ý đến tôi, nhưng lại nhìn chằm chằm người hầu nam ở cuối hàng, "Leoches", hắn lớn tiếng gọi tên người thợ già, "Ngươi thì sao?"
Ông lão chậm rãi đi ra, nếp nhăn giăng đầy trên khuôn mặt buồn bã, ngay cả giọng nói khàn khàn cũng tỏ ra mệt mỏi: "Tôi không thấy gì hết, thưa mọi người, tôi vẫn luôn ở trong căn phòng nhỏ của mình."
Sắc mặt công tước không thay đổi, hắn nhìn chằm chàm vào lão già kỳ quái, cuối cùng phất tay một cái: "Tốt lắm, không sao. Lawrence, cho mọi người quay lại làm việc đi."
Sau một hồi tiếng bước chân hỗn loạn, phòng khách an tĩnh ở lại.
Linh mục vỗ vai công tước khuyên hắn nghỉ ngơi một chút, định làm dịu đi không khí căng thẳng này; mặc dù linh mục tuổi còn trẻ như chúng tôi, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra biểu cảm giống như một ông già hiền lành.
Công tước gật đầu một cái, sau đó nhìn tôi, nói với Warrene và Bernstein ngồi bên cạnh: "Xin lỗi, trì hoãn không ít thời gian của hai vị, chắc hai người không ngại đến phòng ăn vừa ăn vừa nói chuyện chứ?"
Warrene tiên sinh bày tỏ đồng ý, mà tiểu thư Bernstein như muốn nói lại thôi nhìn người mà cô ta kính mến, giống như muốn được an ủi một chút, nhưng rồi cuối cùng cô thất vọng đứng lên, yên lặng rời đi.
Tôi đứng tại chỗ, muốn nghe phân phó của chủ nhân, nhưng lại không muốn chung đường với Warrene, cũng may sau đó công tước lên tiếng xoá tan lúng túng của tôi: "Xin chờ một chút, Jean, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu."
Nghe thì rất nhu hoà, nhưng tôi vẫn mơ hồ nhận ra chút bất mãn: Tại sao trong thư phòng vừa nắm tay tôi ngủ không tới nửa giờ đồng hồ mà giờ lại bày ta bộ mặt lạnh nhạt, hơn nữa dường như tự bản thân hắn cũng không cảm thấy thất lễ.
"Tôi mới nói chuyện với linh mục về chuyện của nữ nam tước Siena."
"Hơn nữa tôi cũng tôi cũng biết suy đoán liên quan đến tiểu thư Bernstein." Vị linh mục trẻ tuổi bắt chéo tay sau lưng đi đến trước mặt tôi, "Công tước đại nhân và tôi đều cho rằng trước khi báo cảnh sát phải tìm được chứng cứ thiết thực."
... ý người là gì? Đột nhiên tôi cảm thấy hai người trước mặt này đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, khiến trong lòng tôi sợ hãi một hồi...
"Có lẽ ngài cũng đoán được, ngài Pontona, chuyện này cần ngài phối hợp."
"Các người định làm gì?" Tôi phải để ý lời người, nếu như quá nguy hiểm nhất định tôi sẽ cự tuyệt.
"Rất đơn giản." Công tước nhìn thấu băn khoăn của tôi, "Chúng tôi đã thương lượng rồi, chỉ cần cậu diễn cho tốt một vở kịch là được."
Lúc ăn sáng khẩu vị của mọi người cũng không tốt, mấy người đàn ông chúng tôi chỉ ăn chút bánh mì, tiểu thư Bernstein càng đáng thương hơn, giống như con mèo nhỏ mà uống nửa ly sữa bò.
Tính tình công tước trở nên rất nóng nảy, thiếu chút nữa đã tạt cà phê lên mặt một người làm chỉ vì nhiệt độ không đúng.
"Đại nhân, ngài đừng như vậy." Tôi không thích cách hắn giận cá chém thớt, "Xảy ra chuyện thế này, trong lòng mọi người cũng không vui vẻ gì, nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết."
"Biện pháp?" Hắn cười lạnh một tiếng, "Biện pháp gì? Cậu cũng đề nghị tôi báo cảnh sát? Đem hai vụ án mạng không đầu không đuôi và danh dự của cả gia tộc Saint Clair ra giao cho đám cảnh sát ngu ngốc đó?"
"Vậy thì ngài thông minh đến thế nào vậy, đại nhân?" Tôi chế giễu, "Ngài ém nhẹm đi tất cả mọi chuyện một cách kín bưng thì có giúp ích gì sao?"
Khoé miệng xinh đẹp của công tước nứt ra một tia mỉm cười tàn nhẫn, "Ha." Hắn dùng âm thanh lạnh như băng nhẹ nhàng nói với tôi, "Quả thật không có trợ giúp gì, giống như cậu thân là bác sĩ, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ mình chết đi vậy, một chút trợ giúp cũng không có."
Ba cặp mắt còn lại lập tức chuyển hướng sang tôi, trong phòng ăn giống như đang chôn thuốc nổ, chỉ cần chạm một cái liền phát nổ. Mặt tôi hết trắng rồi lại xanh, tiếp đó đập bàn vang lên một tiếng "bốp", ném khăn ăn lên bàn: "Đại nhân... Ngài đúng là nên xuống địa ngục đi."
Tôi không quay đầu lại mà vọt ra khỏi phòng ăn, thứ ác ma sau lưng phát ra khiến người ta căm ghét cười gằn.
Tại sao hắn nhất định phải nói lời như vậy?
Đúng vậy, hắn thành công chọc giận tôi, tôi vô cùng tự nhiên mà rời khỏi phòng ăn, có thể thuận lợi đến phòng của tiểu thư Bernstein, hắn và linh mục sẽ dễ dàng lôi kéo cô ta và vị hôn phu của cô.
Những thứ này đều là diễn xuất, là giả!
Nhưng mà... Tại sao hắn nhất định phải nói lời như vậy?
Cả người tôi run rẩy, cảm thấy mình sắp mệt lả. Tôi khắc chế mình không được đi về phía bọn họ mà nói, "Gặp quỷ đi.", sau đó mới từng bước một âm thầm đi vào phòng khách ở phía đông tầng hai.
Tôi nguyền rủa hắn! Khi tôi bắt đầu tìm chứng cứ, tôi vẫn tràn đầy lửa giận nguyền rủa hắn: Tên động vật máu lạnh đáng chết đó!
Cả ngày sau đó, tôi hệt như một pho tượng mà ngồi trước cửa sổ.
Mặt trời đầu hè từ màu vàng mông lung chuyển sang màu trắng nhức mắt, cuối cùng thành màu đỏ nhạt. Tôi nhìn thấy công tước đưa linh mục lên xe ngựa, lái ra cửa, lại nhìn thấy Leoches chậm rãi chăm sóc sân cỏ.
Tôi lẳng lặng chờ, mãi sau khi trời tối, tiếng gõ cửa dồn dập cuối cùng cũng vang lên.
Tôi mở cửa, công tước đi thật nhanh vào, đem cửa đóng lại cái rầm.
"Đã tìm được chưa?" Hắn vội vàng nhìn tôi.
Tôi lấy từ trong túi ra một sợi giây nhỏ thả vào dưới ánh đèn: "Đây là tôi cắt ra từ khăn choàng của tiểu thư Bernstein."
Công tước đem chiếc tua rua màu xanh kia đặt bên cạnh: Màu sắc và chất liệu giống nhau như đúc, rất rõ ràng, không cần phải nói thêm gì nữa.
Công tước phiền não đập bàn một cái, dùng một chất giọng kén chọn hỏi: "Chỉ có cái này thôi sao? Thứ tôi muốn còn chưa đủ."
Hẳn là không muốn để tình nhân của mình đóng vai hung thủ rồi, nếu đúng thì tai tiếng lớn thế nào chứ: Bởi vì muốn độc chiếm "tình yêu" và tiền tài của công tước Cernando mà dẫn đến mưu sát!
Tôi cười lạnh lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng ném đến trước mặt hắn: "Vậy thì anh nhìn cái này một chút đi."
"Đây là cái gì?" Hắn kinh ngạc xốc chiếc khăn tay lên, một ít bột màu trắng rơi xuống mặt bàn. Hắn đưa ngón tay ra dính lấy một ít, đưa lên gần chóp mũi.
"Dừng tay!" Tôi chợt bắt cổ tay hắn lại, "Anh không sợ có độc sao?"
"Độc?" Ánh mắt hắn nhìn tôi thoáng qua chút hoài nghi, "Làm sao cậu biết nó có độc?"
"Bởi vì..." Tôi ghét ánh mắt hoài nghi đó, "... tôi đã từng hai lần nhìn thấy tiểu thư Berntein mang nó theo bên người. Còn nhớ không? Khi anh thông báo cho tôi việc mở dạ tiệc vào ngày thứ hai sau tang lễ, tôi rất tức giận nên vội vã lên lầu, tôi đυ.ng phải cô ấy ở khúc cua, chiếc khăn tay cuộn thành bọc màu trắng rơi trên mặt đất, lúc cô ấy nhặt nó lên trông rất hốt hoảng. Còn nữa, lúc ở dạ tiệc cô ấy cũng một mực nắm lấy nó, đặc biệt là lúc nhìn thấy anh và phu nhân Berry khiêu vũ, cô ấy thiếu điều muốn xé nát khăn tay đi. Nếu quả thật là Bernstein hạ độc, thì thuốc độc kia không chừng là quấn trong khăn tay này."
Sắc mặt công tước hoà hoãn đi nhiều, hắn cười cười với tôi: "Xin lỗi, mấy hôm nay có nhiều chuyện khiến thần kinh tôi căng thẳng."
"Anh định làm thế nào? Còn không báo cảnh sát à?"
"Không. Tôi thay đổi chủ ý rồi." Hắn ngồi xuống ghế, lấy tay lau sạch thứ bột kia, "Tôi để linh mục thay đôi đi tìm tên cảnh sát nát rượu kia, sau đó sẽ đi tìm thám tử Splett, đó là một người đàn ông khôn khéo, hơn nữa cũng rất thân thiết với tôi."
"Hắn nhất định có thể kín đáo xử lý chuyện này, giúp ngài giảm tổn thất uy tín xuống thấp nhất." Tôi nhịn không được mà đùa cợt.