Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vườn Hồng Của Leoches

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi không nhịn được mà châm chọc: "Tôi biết, đại nhân. Có lẽ đối với anh mà nói việc nữ nam tước chết và việc đập vỡ một bình hoa Trung Quốc chẳng có gì khác nhau, tôi đoán việc khiến anh lo lắng hiện tại chính là mọi người sẽ nhìn thấy những mảnh vụn rơi đầy trên đất kia."

Hắn dùng tay phải nâng đỡ đầu, thoải mái cười nhạo giống như vừa nghe được điều gì đó thú vị lắm: "Mồm miệng thật lanh lợi, làm sao Mary lại cho rằng cậu ngây ngô ít nói vậy?"

Tôi không nói gì, công tước lại giấu mặt vào trong bóng tối.

"Cậu không thật sự sống ở Anh quốc, cậu không hiểu, Jean, cậu không hiểu. Ở Quần đảo Anh khắp nơi đều lạnh như băng, sương mù ẩm ướt chẳng khác nào một tấm vải liệm. 29 năm ở nơi này, thứ có thể đem hơi ấm đến cho tôi chính là lò sưởi và thân thể đàn bà."

Giọng hắn ta cứ tự nhiên như thế, nhưng kỳ lạ là tôi lại cảm nhận được vị đắng từ trong đó...

"Tôi lấy làm tiếc, chắc hẳn là anh không thật sự yêu bất kỳ một ai đúng không?" Hắn không cách nào hiểu được sự thoã mãn ngọt ngào của tôi và Mary, sự ấm áp trào ra từ đáy lòng đó dù là ngọn lửa hay là thể xác cũng không thể sánh được.

Hắn trầm mặc, rất lâu sau mới phát ra tiếng cười khan từ trong cổ họng, "Không!" Hắn phản bác, "Tôi có yêu, đã yêu một người, chỉ tiếc là... hoàn toàn không có tương lai."

Kẻ đáng thương!

Thanh âm đau thương của hắn dường như khiến tôi cũng phải sinh lòng thương hại, nhưng tôi kiềm thứ tâm tình đó lại, chỉ hàm hồ "Ồ" một tiếng.

"Quên đi." Công tước không chấp nhất sự qua loa của tôi, chỉ về chiếc tủ nhỏ phía sau tôi, "Làm ơn lấy giúp tôi tấm chăn được chứ? Tôi muốn ngủ."

Tôi vốn muốn nói, "Chuyện như thế này anh có thể gọi người hầu gái làm cho.", nhưng trong lòng đột nhiên mềm nhũn, ngoan ngoãn lấy tấm chăn lông dê nhẹ nhàng đắp lên người hắn. Hắn thình lình nắm tay tôi, sức lực lớn đến mức làm xương khớp tôi cảm thấy đau.

"Jean, đừng đi, ở cùng tôi một lát, được không?"

"Công tước?" Tôi sợ hết hồn.

"... chỉ một lát thôi, chờ tôi ngủ là được, cậu có thể xem tôi là bệnh nhân."

Dưới trạng thái nửa bị hắn bắt ép, tôi giống như đứa ngốc cứ thế ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, tay bị hắn siết chặt. Thật ra thì với dáng vẻ này, cho dù hắn ngủ tôi cũng không đi được.

Gương mặt công tước trong bóng tối ưu nhã như tượng tạc, hô hấp đều đặn nhẹ nhàng, mà tôi lại bắt đầu suy tư khổ não: "Tại sao chủ đề nói chuyện lại vô tình bị thay đổi?"

Nửa giờ sau trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ.

Tôi thổi tắt nến, công tước cũng vừa tỉnh lại. Tôi cử động cánh tay đã tê dại, yêu cầu trở về phòng tắm rửa. Lần này hắn lại hết sức khảng khái bày tỏ đồng ý, chỉ có dặn dò tôi mau tới phòng khách mà thôi.

"Tôi muốn chúng ta có thể tìm được chút đồ hữu dụng." Hắn nháy nháy mắt với tôi, giống như một cậu bé.

Tôi chạy lên lầu như một con thỏ, sửa sang lại đầu tóc rồi gạt chặn cửa móng ngựa, đứng trên cầu thang ở lầu hai nhìn thấy tiểu thư Bernstein đi về phía phòng khách.

Cô thay một bộ váy màu lam nhạt, không khoác khăn choàng, mái tóc màu vàng óng được buộc gọn bằng một chiếc nơ bướm. Sắc mặt tái nhợt như một hồn ma, đôi mắt thâm quầng, hẳn là cũng ngủ không ngon, hơn nữa vẻ mặt hoảng hốt đến mức không nhìn thấy tôi dù chỉ đứng cách cô 3 mét.

Tôi đưa mắt nhìn cô được người hầu gái chậm chậm đi xuống lầu, mùi vị trong lòng không dễ chịu: Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy vốn không nên liên quan đến chuyện đó, nhưng bây giờ...

Đến phòng khách rồi tôi mới phát hiện người làm của toà Almet nhiều hơn tôi tưởng vô cùng: người hầu nam và người hầu gái xếp thành hai hàng trong phòng khách, còn có rất nhiều đầu bếp mà tôi chưa từng gặp, người phu xe, người làm vườn, tổng cộng hơn năm mươi người.

Công tước ngồi trên chiếc ghế hoa lệ, ăn mặc chỉnh tề. Linh mục đã đến rồi, người ngoắc tay với tôi tỏ ý bảo tôi đến bên cạnh người, mà Warrene và Bernstein ngồi đối diện với chúng tôi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Tôi nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Warrene thì rất lúng túng, cũng may mọi người đều ngồi hai bên trái phải công tước như trang trí mà chờ hắn mở miệng, cũng không cần làm bộ chào hỏi.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, chủ nhân đi xuống chủ vị, tiếng người làm thấp giọng xì xào bàn tán lập tức biến mất, ánh mắt hắn nghiêm nghị quét lên mặt mỗi người ở đó, khiến nhiều người sợ hãi cúi đầu.

"Lãnh chúa sắp bắt đầu thẩm vấn." Tôi lén nghĩ, bước tiếp theo hắn sẽ nói: "Hung thủ! Ta muốn cắn chết ngươi!"

Nhưng thực tế thanh âm hắn vô cùng lí trí: "Mọi người đã biết chuyện của nữ nam tước Siena rồi chứ? Ta cũng có ý không hoài nghi bất kỳ người nào ở đây, ta hy vọng mọi người nghiêm túc nói cho ta ngày hôm qua ai đã gặp cô ta, hoặc là tối qua ai đã đến vườn hoa?"

Những người làm trao đổi ánh mắt với nhau, rụt rè e sợ không lên tiếng. Công tước kiên nhẫn ngồi trên ghế, chờ người đầu tiên đứng ra, mà McWebber cũng không khiến hắn thất vọng.

"Đại nhân." Quản gia tóc hoa râm nghiêm túc đứng thẳng người, "Hôm qua từ sáng sớm đến tối tôi cũng không nhìn thấy nữ nam tước Siena. Cô ấy đã dặn chúng tôi không đến quấy rầy, nên tôi chỉ nói Laurie mang cơm tối đưa đến phòng cô."

"Là thế này, đại nhân." Cô gái đầy tàn nhang từ trong đội ngũ đứng ra, "Là tôi phụ trách chăm sóc cuộc sống thường ngày cho nữ nam tước, nhưng tôi cũng chỉ gặp cô ấy vào lúc đưa cơm đến mà thôi. Thoạt nhìn cô ấy rất không thoải mái, tâm thần không yên, ngay cả điểm tâm cũng không ăn được."

"Cô ta có nói với ngươi gì không?"

"Không có. Có điều lúc tôi đi dọn bữa tối phát hiện tâm tình cô ấy có hơi tốt lên, còn cười với tôi một cái."

"Hửm?" Rõ ràng công tước rất hứng thú với những lời này, "Ngươi không nhìn ra nguyên nhân?"

"Chuyện này..." Laurie lắc đầu, "Tôi cũng không biết, nhưng lúc đó tôi thấy trên tay cô nắm một tờ giấy, ở trên giống như có viết gì đó, nhưng không thấy rõ nội dung."

"Khi đó là mấy giờ?"

"Đại khái là qua 9 giờ một chút."

Công tước lấy tay vuốt vằm, đưa ánh mắt chuyển hướng về phía quản gia: "Lawrence, sáng sớm hôm nay có người quét dọn phòng nữ nam tước không?"

"Không có, tôi không cho phép bất kỳ ai vào đó." Quả nhiên McWebber tiên sinh là một người thông minh lão luyện.

"Tốt lắm." Công tước tỏ ý cho người hầu gái lui ra, "Còn ai có thể nói cho ta nhiều thứ hơn không?"

Dường như mới được động viên, lại có hai người đứng ra nói một ít chuyện: Một người làm vườn nói trong lúc gã đang cắt tỉa cây nhựa ruồi có nhìn thấy nữ nam tước đứng bên cửa sổ lau nước mắt; một gã phụ trách tuần tra ban đêm miêu tả lúc nửa đêm gã nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy qua cửa sổ trên toà lâu đài, có điều gã tự cho là mình hoa mắt mà thôi. Tôi không biết linh mục ngồi bên cạnh có để ý đến tiểu thư Bernstein phía đối diện như tôi không: trên cái trán sáng bóng đổ mồ hôi hột, từng khớp tay vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch ra, đôi môi vốn đỏ thắm cũng không còn chút huyết sắc nào, thi thoảng cô lấy tay vặn xoắn sợi tơ áo, tôi đoán nhất định là cô quên đem khăn tay... màu trắng...

"Ngài Pontona?" Đột nhiên linh mục lấy cùi chỏ đυ.ng đυ.ng vào tôi, "Ngài có khoẻ không?"

"Ừm?"

Người mê muội nhìn tôi: "Ngài sao vậy, cứ nhìn chằm chằm vào tiểu thư Bernstein."

"Thế à?" Mặt tôi lập tức đỏ lên, "... tôi, tôi đang suy nghĩ một ít chuyện, nên mới thất thần..."

"Tốt nhất ngài đừng như thế, ánh mắt Warrene tiên sinh nhìn ngài cũng không quá thân thiện."

Tôi lập tức phát hiện người đàn ông cường tráng kia đang siết chặt nắm đấm hướng về phía tôi. Tôi vội vàng dời đi tầm mắt, đưa sự chú ý đến trong đại sảnh.

Lúc này không có ai nói gì nữa, vẻ mặt công tước trở nên hơi nóng nảy: "Chỉ có những thứ này thôi sao?"

Năm mươi mấy con người, không một thanh âm.

Hắn cao giọng hỏi lại một lần, vẫn không có người nào đáp lại.

"Đại nhân, thôi đi."Tôi khuyên hắn, "Dẫu sao chuyện xảy ra vào đêm khuya, hơn nữa cả ngày hôm qua nữ nam tước cũng tự giam mình trong phòng."
« Chương TrướcChương Tiếp »