Chương 6

Giữa màn mưa bụi cùng mảnh vỡ kính tung bay, Vân Yến nhẹ nhàng lọt vào trong xe, một chân đá thẳng mặt tài xế xe việt dã, làm mặt gã dính lên cửa sổ.

"Phanh xe lại." Vân Yến lạnh lùng nói.

Xe việt dã rất nhanh sau đó đã dừng lại, chiếc xe Honda phía sau cũng khẩn cấp dừng lại.

Chủ xe việt dã là một thanh niên trẻ tuổi, chỉ tầm mười mấy tuổi, nhuộm một đầu tóc xanh bị vuốt dựng ngược lên.

Vân Yến tháo mũ bảo hiểm, nắm cổ áo thanh niên kéo xuống xe.

Trời mưa hình như càng lớn hơn ban nãy.

Người đi đường giơ dù đan xen đi ngang, thỉnh thoảng còn có xì xào to nhỏ.

Vân Yến đi vào dưới mái hiên, nhìn trong màn mưa, Vân Yến thấy chủ xe Honda cũng đi xuống, tiến lại gần.

Nam nhân ăn mặc áo sơ mi trắng, tây trang màu đen, có mái tóc đen ngắn hơi quăn, trên miệng ngậm một cây thuốc lá, chỉ là trước khi đến gần Vân Yến, thuốc lá cũng đã bị nam nhân dập tắt.

Cà vặt trên cổ áo còn buộc lại, nhưng nút thắt lại bị tùy ý lôi kéo ra, đây có lẽ là một người không theo khuôn phép cũ, nhưng là rất ôn nhu?

Bởi vì hắn chú ý nàng là vị thành niên, nên là dập tắt đi cây thuốc lá hút dang dở kia.

Hừ, nhưng là ôn nhu cũng vô dụng, dám tổn thương nhan sắc của nàng, đều phải quỳ xuống xin lỗi!

Trong lòng Vân Yến niệm, duy trì hình tượng duy trì hình tượng!

Lúc Vân Yến quan sát, thì người đối diện cũng đang quan sát Vân Yến.

Ánh mắt đầu tiên nhìn vào thiếu nữ này, Đan Trường Lê chỉ có thể nghĩ đến một từ xinh đẹp để hình dung thiếu nữ.

Quần áo ướt đẫm, sợi tóc hỗn loạn, bùn đất văng lên.

Trạng thái đầy chật vật ở người bình thường, đặt ở trên người nàng lại mười phần tự nhiên.

Kể cả cơn mưa này, đều như là thiên nhiên vì nàng mà tạo ra.

Một tay thiếu nữ cầm mũ bảo hiểm, một tay nắm cổ áo thanh niên đầu xanh, thanh niên bị nàng túm đứng không vững, nửa mặt còn in lên dấu giày.

Vân Yến vừa nhìn liền biết nam nhân tóc quăn kia là cảnh sát, tuy rằng khí chất có chút không kiềm chế, nhưng khí chất mười phần sạch sẽ, không có loại âm u của bên xã hội đen.

"Phạm nhân anh đang đuổi bắt sao?" Vân Yến nhấc cổ áo thanh niên đầu xanh, hỏi.

Nam nhân bước thêm vài bước lại gần nàng, giơ tay xoa xoa tóc ngắn bị mưa ướt, vuốt tóc lên lộ ra hai mắt sáng ngời: "Đúng vậy, cảm ơn em đã hỗ trợ. Nhưng là.. Học sinh?"

Đan Trường Lê duỗi tay muốn tiếp nhận phạm nhân đang giãy giụa ở trong tay Vân Yến, nhưng là nàng lại đột nhiên né tránh.

"Em khi nãy đang trên đường đi học, bị hai người lái xe vẩy lên nước bùn làm dơ quần áo, dây cột tóc cũng mất." Vân Yến rũ mắt, nhàn nhạt nói.

Đan Trường Lê theo bản năng nhìn tóc của nàng, mái tóc dài như thác nước hiện tại đang xõa tung bị nước mưa làm ướt.

Khó trách cảm giác nàng đang sinh khí, khoé môi cong lên, Đan Trường Lê đứng thẳng nghiêm túc nói: "Thật sự xin lỗi, bộ quần áo này tôi sẽ bồi thường cho em."

Nói xong, hắn lấy giấy ghi số điện thoại của bản thân đưa cho thiếu nữ trước mặt.

"Không cần." Vân Yến giơ tay từ chối, nếu đối phương thật lòng xin lỗi, nàng cũng không còn tức giận, cũng chỉ là giặt lại đồ mà thôi.

Đưa phạm nhân cho nam nhân tóc quăn, tuy rằng có chút tò mò nam nhân nhan sắc tốt như vậy, tại sao lại trang điểm như một cái mafia, nhưng là nghĩ tới vấn đề hình tượng, cùng với bọn họ chưa có quen biết đến như vậy, nên Vân Yến cũng chỉ có thể chặt chẽ nhắm miệng lại.

Có lẽ về sau sẽ có cơ hội đi.

"Tôi đưa em trở về thay đồ đi, sau đó đưa em đi học, cùng giải thích với thầy giáo giúp em." Đan Trường Lê còng tay tên phạm nhân ồn ào "ngươi biết mẹ tao là ai không tên cảnh sát kia!", đạp một chân cho gã an tĩnh một chút.

Vân Yến dừng lại, quay đầu nhìn nam nhân tóc quăn.

Thật sự cũng không cần, nàng muốn trốn học! Không muốn đi đến trường đi học!

"Cảm ơn anh cảnh sát, nhưng không cần, nhà em ở gần đây, em có thể tự đến trường, thầy giáo cũng sẽ không làm khó." Vân Yến nói.

Ánh mắt thiếu nữ giống như cơn mưa lạnh lùng, Đan Trường Lê nghĩ thầm, thật không giống một đứa trẻ.

"Nhưng tôi chở em không phải đi nhanh hơn sao?" Đan Trường Lê nói.

"..." Vân Yến trong lòng nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Đột nhiên nghĩ tới, em cũng có chuyện cần đến Sở cảnh sát, anh đưa em đi cùng đi."

Đan Trường Lê nhìn thiếu nữ, cũng không hỏi thêm mà gật đầu, lúc này như nhớ ra cái gì nhìn thẳng hai mắt nàng, mà nói: "Quên không giới thiệu, tôi là Đan Trường Lê, một tên cảnh sát."

"Em là Vân Yến, một học sinh." Vân Yến chớp hai mắt đen láy nhìn nam nhân, nói.