Tô Viễn là vì nhiệm vụ điều tra mới lẻn vào sòng bạc, tuy rằng hắn không nên làm nổi bật như vậy, nhưng lập tức phải thấy nữ tử lẻ loi một mình sắp bị bắt nạt, thân là quân nhân bảo vệ dân chúng, hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nữ nhân nâng đôi mắt, bên dưới chiếc mũ áo choàng màu đen, là một đôi mắt đen tuyền an tĩnh không có chút gợn sóng.
Khóe mắt của nàng có một viên nốt ruồi người ta thường kêu là lệ chí, ở trên làn da tuyết trắng trông rất đẹp.
"Vị tiên sinh này, tôi tận mắt nhìn thấy, rõ ràng là ngươi gây rối cô gái này trước. Hòa khí sinh tài, tôi thấy bây giờ tốt nhất anh nên dừng tay." Tô Viễn ôn hòa nói, nhưng lực đạo trên tay đang nắm tay tên côn đồ lại không hề nhẹ.
Tên côn đồ muốn rút tay lại, nhưng thử mãi cũng không rút được, gã càng thêm nổi giận: "Mày là ai mà dám quản chuyện của tao, biết tao là ai không?"
Mấy cái bằng hữu của tên côn đồ này thấy tình huống có biến, cũng rục rịch muốn đi lên hỗ trợ, náo loạn lớn như thế này, cuối cùng cũng khiến sòng bạc chú ý.
Vân Yến nhìn thấy sự việc càng lúc càng ồn ào náo loạn, mục tiêu cũng chạy sắp mất dấu.
Tên mục tiêu này trốn rất giỏi, nàng đã đuổi theo vài ngày mới có thể bắt lấy cái đuôi của gã, cơ hội lần này cũng không thể bị vuột mất!
Vân Yến không còn kiên nhẫn cùng bọn họ chơi, cuối cùng nàng cũng ra tay.
Mấy dân đánh bạc xem náo nhiệt liền thấy được nữ nhân bị áo choàng bao phủ, như là sợ hãi không dám ra tiếng, đột nhiên vương tay nắm lấy cánh tay của tên côn đồ.
Cánh tay của tên côn đồ bự gấp đôi cánh tay của nàng, nhưng mọi người chỉ thấy nàng nhẹ nhàng lôi kéo, cánh tay của tên côn đồ bị kéo xuống, sau đó đẩy đi.
Ngay lập tức vang lên tiếng thét to như heo bị chọc tiết, sau đó Vân Yến nâng lên chân đá thẳng giữa háng tên côn đồ.
"A a a a!"
Vân Yến chỉ trong giây lát liền đánh ngã tên côn đồ.
Những người vây xem đều ngây ngẩn cả người nhìn nàng, đặc biệt là mấy tên đàn ông xung quanh đều cảm giác như bản thân cũng bị, không tự giác kẹp chặt hai chân.
Động tác của Vân Yến vẫn không dừng lại, sau đó cong gối nhảy dựng lên mà đá bằng hữu của tên côn đồ đang nhào về phía mình, một tên ăn một cú đá, trong chốc lát tất cả đều nằm mềm oặt trên mặt đất.
Năm giây.
Vân Yến kéo lại mũ choàng xém chút rơi xuống, sau đó kéo lấy cánh tay của nam nhân ăn mặc tây trang đi ra ngoài sòng bạc.
Không có một người bước ra ngăn cản bọn họ.
Người phụ trách cùng vây xem trò khôi hài, hắn ra lệnh với cấp dưới: "Mang mấy người này ném ra ngoài."
Hắn đứng nhìn cấp dưới từng người xách mấy tên đô con như xách bao tải, ném ra ngoài sòng bạc, cười lạnh một tiếng trào phúng nói: "Nên nghĩ lại xem bản thân là ai, xem thường một nữ nhân dám một mình tới sòng bạc là con thỏ dễ ức hϊếp sao?"
Bên ngoài bầu trời đang mưa lớn, Vân Yến lấy một cây dù ở ống dù ngay cửa sòng bạc.
Mở dù ra, sau đó đưa nó cho Tô Viễn.
Nàng cũng không quen biết Tô Viễn, chỉ là tình huống vừa rồi, chỉ có nam nhân nhìn qua mảnh mai yếu ớt này, dám đứng ra giúp đỡ nàng.
Mặc dù... Nàng một quyền có thể đánh bò hai cái nam nhân như hắn cộng lại.
Nhưng đối với ý tốt của người khác, Vân Yến cũng không có chán ghét, mà sẽ cố gắng báo đáp lại.
"Nơi này rất nguy hiểm, anh đừng tiếp tục đi nữa." Nữ nhân giọng nói lạnh nhạt, bên dưới mũ áo choàng to rộng là đôi môi đỏ và chiếc cằm xinh đẹp.
Nhắc nhở người này xong, Vân Yến xoay người chuẩn bị đi đuổi theo mục tiêu, nhưng Vân Yến chỉ mới thò đầu ra khỏi dù, tạm dừng một chút lại rút đầu trở lại dưới dù.
Tô Viễn nhìn Vân Yến đem mũ choàng hướng lên phía trên kéo một chút, lộ ra đôi mắt đen xinh đẹp, cùng lệ chí tại khoé mắt kia.
Dù gương mặt nàng không chút biểu cảm nào, nhưng Tô Viễn vẫn thần kỳ từ trên gương mặt lạnh băng kia, cảm giác ra một chút rối rắm.
"Có vấn đề nào sao?" Tô Viễn mở miệng ôn hòa mà dò hỏi, ý bảo nàng nếu có việc gì có thể nói thẳng.
Cũng không phải có chuyện gì to tát, chỉ là Vân Yến không muốn nhìn thấy một thanh niên vào nhầm lạc lối, đang rối rắm bản thân như vậy có phải nàng đang lo chuyện bao đồng hay không?
Nhưng, Vân Yến uyển chuyển nói: "Cờ bạc cũng không tốt, anh đừng chơi nữa."
Nói xong, Vân Yến không xem phản ứng của đối phương, quay đầu chạy vào trong màn mưa.
Dưới ánh đèn, áo choàng trong đêm mưa khẽ tung bay, như một con bướm đen vỗ cánh, sau đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Phát hiện bản thân bị nhắc nhở, Tô Viễn bất đắc dĩ bật cười, nhìn về phương hướng Vân Yến rời đi, sau đó quay đầu đi ngược lại.
Hắn cũng cần phải xử lý việc kế tiếp.
Vân Yến dẫm lên khung cửa sổ nhảy qua ống nước, phóng lên mái nhà. Bên dưới màn mưa làm giảm đi tầm nhìn, cũng may là thị lực nàng không tệ, mục tiêu cũng chưa chạy quá xa, rất nhanh sau đó bị Vân Yến xác định vị trí.
Vân Yến ở trên nóc nhà ẩm ướt chạy nhanh, mạo hiểm chơi parkour ở bên trên, nhanh chóng đuổi kịp mục tiêu.