Tiếng gió nhẹ nhàng thì thầm, di chuyển trong hành lang vắng vẻ của cung điện, khiến ngọn đuốc lung lay và một số ngọn đuốc bị dập tắt.
Anastasia có thể nghe thấy tiếng tim mình đập bên tai. Cô không ngờ mình lại bị bắt gặp bởi người đàn ông này, bởi vì nếu trong cung điện này có người nào mà các cung nữ muốn tránh mặt nhất thì đó chính là Hoàng tử Dante.
Hoàng tử Dante là người đẹp trai nhất trong số các hoàng tử, có lẽ vì anh được thừa hưởng một số nét từ mẹ mình, phu nhân Lucretia vốn không đến từ Versailles. Nhưng dù anh ta đẹp trai như thế nào nhưng lúc này với gương mặt trắng bệch cùng mái tóc đen và đôi mắt vô cùng sắc bén nhìn Anastasia, cô cũng như những người giúp việc khác nếu trong trường hợp này thì đều sợ anh ta. Ngoài việc biết anh ta là người máu lạnh gϊếŧ hại đàn ông và cả phụ nữ một cách không thương tiếc ra người ta còn biết rằng trước đây anh ta đã gϊếŧ một người giúp việc vì sự sơ suất của cô ấy.
Ngoài ra còn có tin đồn rằng anh là một hoàng tử bị nguyền rủa, đó là lý do tại sao anh không được thừa kế ngai vàng.
Anastasia nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào anh ta khá lâu, cô vội ngồi ngay ngắn trên sàn và cúi chào và hy vọng rằng mình đã không hành xử thiếu tôn trọng.
“Cô đang làm gì ở đây vào giờ này ?” Dante hỏi với giọng bình tĩnh nhưng đáng sợ, điều này làm Anastasia cảm thấy áp lực.
Anastasia giấu cục than dưới tay, tim cô vẫn đập mạnh. Trước câu hỏi của anh, cô ngẩng đầu lên rồi nhìn chiếc khăn choàng nằm trên sàn.
Điều gì đó mách bảo Anastasia rằng hoàng tử không hề tin vào lý do của cô, chưa kể là cô không trả lời bằng giọng nói. “Sẽ dễ dàng hơn nếu mình có thể nói chuyện.” Anastasia nghĩ.
Dante bắt đầu nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
Anh đang trên đường đến phía bên kia của cung điện thì quyết định quay lại phòng để lấy áo choàng. Anh đã không nghĩ rằng mình sẽ gặp ai đó vào giờ này trong đêm. Trước khi kịp nhận ra, anh đã khiến Anastasia giật mình ngã xuống đất một cái khá đau.
Mặc dù mang trong mình dòng máu hoàng tộc nhưng Dante luôn bị đối xử khắc nghiệt, nhưng điều đó đã giúp anh trưởng thành nhanh hơn so với những người anh em khác của mình. Anh đưa tay về phía Anastasia vì đó là lỗi của anh khi đã khiến cô ấy té.
Nhận thấy một cái bóng đang tiến về phía mình trên sàn, Anastasia ngẩng đầu lên và ngạch nhiên khi thấy bàn tay của hoàng tử đang ở trước mặt mình.
Trong một khoảnh khắc, Anastasia đã nghĩ rằng hoàng tử Dante đang yêu cầu cô đưa ra những gì mình đang giữ trong tay, và cô bắt đầu hoảng sợ. Tất cả những gì cô phải làm bây giờ là xoay bàn tay lại để lộ các ngón tay đen thui vì bột than. Nỗi sợ hãi bắt đầu chạy dọc sống lưng cô khi nghĩ đến việc bị bắt vì ăn trộm và bị trừng phạt.
Dante nhận ra Anastasia đang run rẩy, và anh nghĩ đó không phải là do không khí ban đêm quá lạnh vì khi mắt anh nhìn vào tay cô, chúng bị ấn chặt xuống sàn như đang sợ hãi. Không phải là anh không biết những gì người ta nói sau lưng anh về việc bị nguyền rủa và không xứng đáng. Trước đây đã có vài lần anh từng gặp phải tình huống người khác tránh chạm vào mình khi anh còn nhỏ.
Dù anh có cố gắng phớt lờ nó đi chăng nữa thì cũng có lúc nó hằn sâu vào da thịt anh, giống như bây giờ, khi Anastasia không chịu nắm lấy tay anh để đứng dậy.
Sự ân cần trong mắt Dante biến mất, anh trừng mắt thu tay lại và nghiêm khắc ra lệnh cho Anastasia:
“Đi đi.”
Anastasia nhanh chóng giấu cục than dưới nếp váy và chụp lấy chiếc khăn choàng trên sàn. Cô cúi đầu chào anh và đi lùi cho đến cuối hành lang, khi hoàng tử Dante khuất khỏi tầm mắt, cô nhanh chóng chạy về phòng mình.
Khi bước vào căn phòng nhỏ của mình, cô khóa chặt cửa vì sợ rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến xử tử cô vì tôi bất kính.
“Anh ta nói mình đi đi, điều đó có nghĩ là mình sẽ không sao đâu đúng không ?” Anastasia tự hỏi.
Dù Anastasia rất quyết đoán khi lập kế hoạch trốn thoát cho mình và chị gái nhưng hiện tại cô cảm thấy run sợ, càng nghĩ đầu cô càng đau. Cô giấu cục than vào trong những chiếc váy của mình, quấn nó thật chặt để đảm bảo không ai tìm thấy nó, rồi cẩn thận đặt bản vẽ của mình dưới tấm nệm.
Đêm đó là một đêm khó ngủ của Anastasia khi một chút nổ lực của cô lại khiến cô lo lắng.
Ngày hôm sau, Anastasia và Theresa đang cùng nhau lau lan can cầu thang ở một góc của cung điện. Theresa ngáp một cái thật dài, nhìn xung quanh rồi thì thầm:
“Đừng nói với tôi là tối hôm qua em đã lén đi gặp chị gái mình đấy nhé ?”
“Em không có, em sẽ không làm vậy khi chị đã cảnh báo rằng có người bị xử tử.” Anastasi nhẹ nhàng trả lời trông có vẻ không còn sức lực.
“Ôi cảm ơn chúa. Vậy sao nhìn em mệt mỏi thế ? Em gặp ác mộng à ?” Theresa hỏi và nhớ lại lúc Anastasia còn bé thường hay bị mất ngủ vì nhớ cha mẹ.
“Anna gặp ác mộng sao ?” Chalotte chạy từ phía dưới cầu thang lên, cô ấy quay lại nhìn Anastasia và hỏi, “Có phải cô nằm mơ thấy mình bị ông Gilbert mắng vì không hoàn thành công việc đúng hạn không ? tôi cũng đã từng mơ thấy tay mình bị chặt, khi thanh kiếm đang giơ lên không trung, tôi giật mình tỉnh giấc.”
Theresa và Anastasia liếc nhìn nhau với ánh mắt lo lắng vì họ sợ Chalotte đã nghe thấy giọng nói của cô ấy vài giây trước.
“Vậy cô đã mơ thấy gì ?” Chalotte quay sang Anastasia.
Anastasia giở tay lên trả lời Chalotte: “Tôi mơ thấy mình quay trở lại vị trí người hầu thấp kém nhất và bị ném vào ngục tối.”
Chalotte gật đầu, “Đó chắc chắn là điều mà chúng ta đều lo lắng. Nhưng Anna à, cô đã làm rất tốt, chắc hẳn cô là một trong số ít người hầu mà ông Gilbert không mắng. Nhưng đó không hẳn là điều tôi muốn, một ngày nào đó, tôi muốn trở thành người hầu riêng của Hoàng Thái Hậu. Nhưng tôi nghe nói chỉ những người hầu lâu năm có kinh nghiệm mới được chọn vào vị trí đó.” Chalotte vừa nói vừa lén nhìn xuống cầu thang.
Theresa nói với hai cô gái: “Sáng nay tôi nghe các trưởng hầu nữ cao cấp đang thảo luận về việc tổ chức sinh nhật cho phu nhân Sophia. Lần này sẽ hoành tráng hơn lần trước.”
“Em tưởng lần trước là đã hoành tráng lắm rồi .” Chalotte trả lời.
Anastasia quay lại nhìn Chalotte và mỉm cười, ra hiệu: “Tôi không biết là cô đã tham dự bữa tiệc đó !”
“Chúa ơi, không !” Chalotte vẫy tấm khăn trên tay thì thầm, “ Giống như cô thôi, tôi chỉ nghe kể là nó rất xa hoa. Người hầu chúng ta thì chỉ có thể nghe và nhìn qua mấy bức tường thôi. Tôi không biết nó sẽ thú vị thế nào nếu chúng ta nhìn trộm buổi lễ.”
“Đừng hòng nghĩ tới chuyện đó.” Theresa nói với ánh mắt đe dọa, cô không muốn cô bé gây ra bất cứ điều gì nghịch ngợm. “Lý do lần này sẽ hoành tráng hơn là vì các hoàng tử và công chúa từ các vương quốc khác sẽ đến tham dự. Hoàng gia đang cố gắng xem xét liệu có thể tìm được người phù hợp cho các hoàng tử và công chúa Blackthorn không !”
“Oh, một đám cưới sẽ diễn ra trong tương lai sao ! Thật tuyệt vời.” Chalotte phấn khích.
Trong những dịp như lễ cưới, mặc dù người hầu không được phép vào nơi tổ chức nhưng họ vẫn được tặng những món quà như quần áo, giày dép để thể hiện địa vị của mình và được chiêu đãi những món ăn ngon hơn ngày thường. Điều mà mọi người đều mong đợi.
Trong khi họ đang tiếp tục lau cửa sổ của hành lan, Anastasia và hai người kia đều nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía họ. Cô lén đưa mắt nhìn và ngạc nhiên khi nhận ra đó là hoàng tử Maxwell, con trai thứ hai của vua William.
Anh ta đi cùng một người phụ nữ xinh đẹp trong một bộ váy màu tím, mái tóc nâu sẫm được uốn cong ở phần đuôi. Và không ai khác người phụ nữ đó chính là chị gái của Anastasia, Marianne.