Sau khi gia đình hoàng gia dùng bữa tối xong, các cung nữ bắt đầu dọn dẹp bát đĩa và đồ dùng trên bàn. Ông Gilbert yêu cầu Anastasia và các hầu nữ:
“Thổi tắt hết nến trong phòng và phải bảo đảm rằng không có một giọt sáp nào được rơi xuống bàn hoặc sàn nhà, sau đó lấy hết tro trong lò sưởi ra.”
Nói xong, ông Gilbert bước ra khỏi phòng ăn cùng ba cô hầu gái mang theo chiếc khăn trải bản và những chiếc khăn ăn đã qua sử dụng.
Anastasia quay sang cô hầu kế bên dùng tay để nói:
“Cô thổi tắt mấy ngọn nến đi, tôi sẽ dọn tro ở lò sưởi.”
Cô hầu vui vẻ làm theo, mỉm cười rồi thì thầm:
“Cô biết không Anastasia, một khi tôi trở thành nữ hoàng thì tôi sẽ bổ nhiệm cô làm hầu gái riêng cho mình, và cô sẽ được hưởng rất nhiều quyền lợi đó.” Cô vừa nói vừa nhìn ra cửa chính để đảm bảo rằng cánh cửa vẫn đóng kín, “Nhưng điều đó sẽ chỉ xảy ra nếu hoàng tử Aiden nhận ra tôi là người bạn đời đã được ông trời sắp đặt cho ngài ấy. Như cô biết đó, tôi cảm thấy mình có mối liên kết rất bền chặt với ngài.”
Anastasia gật đầu và đi ra phía sau lò sưởi, tất nhiên là cô biết về mối liên hệ bền chặt này vì mọi cô hầu gái khác đều tự nhận rằng mình cảm nhận được điều đó với một trong những hoàng tử của Blackthorn.
“Tôi cứ do dự rằng không biết mình có nên tiết lộ bản thân với ngài ấy hay không , nhưng thật đáng tiếc, tôi không tìm được cơ hội.” Cô hầu gái thở dài, đến đứng sau chiếc ghế mà hoàng tử Aidan thường ngồi, âu yếm vuốt ve thành ghế.
Anastasia tự hỏi liệu cô hầu gái có biết rằng đó chỉ là một mảnh gỗ chứ không phải hoàng tử Aiden hay không. Cô giơ chiếc ống trong tay lên, nhắm vào ngọn lửa rồi thổi luồng khí mạnh vào đó làm tắt từng ngọn nến trên đèn chùm.
Trong số các con trai của Vua William, Hoàng tử Maxwell Blackthorn là một trong những hoàng tử được yêu mến vì vẻ ngoài thân thiện và vì anh mới ngoài đôi mươi. Anh ta là con trai của phu nhân Maya, là vợ lẽ của nhà vua và nếu không có hoàng tử Aiden là người thừa kế ngai vàng thì nhiều phụ nữ sẽ ưu ái hoàng tử Maxwell hơn.
“Tôi đi trước nhé.” Cô hầu gái nói và rời đi khi đã hoàn thành xong công việc của mình. Anastasia gật đầu, đi đến và ngồi trước lò sưởi.
Anna nhặt những mẩu than nhỏ trong lò sưởi. Khi tìm thấy một cục than dài bằng ngón trỏ, cô quay lại nhìn căn phòng trống trải rồi nhìn những cánh cửa đóng kín trước khi nhét nó vào túi váy. Dùng bàn chải gạt tro vào thùng gỗ cho đến khi lò sưởi sạch sẽ rồi rời khỏi phòng ăn.
Sau khi vứt rác xong, Anastasia quay lại bếp và rửa tay. Sau đó cùng các người hầu khác ngồi ăn tối trên sàn nhà. Cô ngồi cạnh Chalotte và dùng ngón tay ăn đồ ăn của mình.
“Bửa tối hôm nay ngon hơn bình thường nhỉ.” Chalotte thì thầm vào tai Anastasia. “Hay là do tôi đi bộ nhiều hơn bình thường nên thấy đói nhỉ, đó là lỗi của tôi.” Cô ấy cười lớn.
Anastasia nhìn cô thắc mắc, Chalotte trả lời: “Trưởng hầu nữ kêu tôi đi lấy giỏ đựng đồ trong nhà kho nhưng tôi quên mất, đành phải đi lại mấy vòng.”. “Mmm,nó ngon quá, thật lạ là tôi không nhớ mình đã ăn gì vào lúc sáng ấy, cô có nhớ không Anna ?”
Cảm nhận được ánh mắt của trưởng hầu nữ, Anna lắc đầu trước câu hỏi của Chalotte. Những người làm lớn tuổi hơn muốn những người hầu không thảo luận trong bửa ăn.
Mặc dù những ký ức về quá khứ của Anastasia đã phần nào phai nhạt theo năm tháng, nhưng vẫn có những điều mà cô và chị gái rất yêu quý còn đọng lại. Giống như việc mẹ cô cho họ ăn ở sân sau nhà, trong lúc hai chị em chơi đuổi bắt vòng quanh sân đầy tiếng cười.
Sau bữa tối, Anastasia bắt gặp Theresa đang đi về phòng cô. Đã chắc chắn rằng không có ai ở xung quanh, Anna lên tiếng:
“Chị ơi, em sẽ đi gặp Mary.”
“Bây giờ sao ?” Theresa hỏi. Việc gặp nhau lén lút thế này làm l*иg ngực cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng sẽ có ai đó bắt gặp họ, “Tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay đâu Anna à, họ đã cho tăng số lượng binh lính canh gác ở tòa tháp của các kỹ nữ.”
Anastasia cay mày hỏi: “Tại sao họ lại trở thành các viên ngọc quý bị canh gác như thế chứ ?” sau đó cô mỉm cười, “Nhưng em có thể hiểu vì Mary thật sự rất xinh đẹp.”
“Tôi nghe nói một trong những kỹ nữ đã cố gắng bỏ trốn cùng với một người hầu nam của hoàng gia. Người hầu đó đã bị xử tử đêm qua, còn cô kỹ nữ thì bị nhốt trong hầm ngục dưới lòng đất. Chắc là Vizier vẫn đang quyết định hình phạt đối với cô ấy, dù sao thì anh ta cũng là người chịu trách nhiệm xử lí các kỹ nữ và người hầu mà.” Theresa kể.
“Không phải điều đó quá tồi tệ sao ?”nụ cười trên môi Anastasia vụt tắt.
“Đó là điều phải xảy ra khi em không tuân theo các quy tắc của cung điện đó Anna.” Theresa cảnh báo khi biết rằng cô bé đang có ý định gì đó nguy hiểm. Ngay cả khi hai chị em có thể trốn khỏi cung điện thành công , Theresa vẫn lo sợ họ sẽ bị bắt lại và trừng phạt. “Không phải em đã nói người trong chợ chưa hề nghe tới làng của em sao.”
“Nơi em sống, mọi người được đối xử như con người chứ không phải là một nô ɭệ. Và đó chỉ là những bước đầu ở khu chợ thôi, chắc chắn phải có ai đó biết, lần sau em sẽ cố gắng hơn.”
“Bằng cách gây thêm những sự cố khác trong chợ sao ?” Theresa nhướn mày hỏi Anastasia, người đã góp phần làm cho mái tóc của cô bạc đi nhanh hơn. “Em thật may mắn khi người đàn ông đó không đi theo và điều gì xấu với em. Đây không phải là Hawkshead, đây là vương quốc Versailles. Em chưa từng nghe câu “khi ở Rome hãy sống như người La Mã sao ?”
“Người La Mã là ai ?” Anastasia hỏi.
Theresa thở dài, “Rome là một đất nước nào đó, đó là những gì chị đã nghe nói.” Theresa đặt tay lên vai Anastasia và nói: “Tôi nghĩ tốt nhất là em không nên gặp cô ấy tối nay Anna à. Đó là điều an toàn cho cô ấy.”
Theresa biết rằng ngay cả khi Anastasia không cẩn thận với bản thân, cô bé cũng không muốn gây rắc rối cho chị gái của mình. Anastasia đồng ý và ôm lấy Theresa, “Được rồi, em có thể đợi. Thật tốt khi có thể nói được, em tưởng giọng mình đã mất vì không nói quá lâu.”
Anastasia ước gì cô đã không lỡ miệng vào ngày hôm đó, nếu không cô đã có thể nói chuyện bình thường như những người khác.
Theresa vỗ lưng cô bé và nói: “Thật vui khi có thể nghe em nói.”
Anastasia hôn lên má Theresa, mỉm cười và nói: “Chúc ngủ ngon. Hẹn gặp lại chị vào ngày mai.”
“Chúc ngủ ngon, Anna.”
Trở về phòng của mình, Anastasia khóa cửa lại bằng chiếc chốt nhỏ. Sau khi xõa bím tóc ra, cô thò tay vào túi váy và lấy ra mẩu than nhỏ được đem từ lò sưởi. Nhấc chiếc đèn nhỏ đặt xuống sàn cùng với tấm giấy bằng da, cô đã nhặt nó phía sau nhà bếp.
Anastasia dùng than phác họa trên tấm giấy về làng Hawkshead và những gì cô nhớ được. Cô bắt đầu vẽ với đôi mắt đầy sự tập trung, cô vẽ cây cầu mà chị gái và cô hay chạy lên xuống. Hai giờ trôi qua, hành lang trở nên im lặng khi mọi người đã đi ngủ.
“Ah ! Gần xong rồi mà.” Khuôn mặt nhăn nhó và lấm lem của Anastasia khi than bị vỡ thành những vụn nhỏ.
Thông thường thì khi bị như vậy thì cô ấy sẽ ngừng việc vẽ lại, nhưng tối nay cô cảm thấy cần phải hoàn thành những gì mà mình nghĩ. Cắn môi suy nghĩ một lúc , Anastasia quyết định đứng dậy, cầm chiếc khăn choàng quàng qua vai và bước ra khỏi phòng.
Trên hành lang hoang vắng, những ngọn đuốc đã dần tắt hết làm cho đường đi càng tối thêm, Anastasia bước nhanh với ý nghĩ chỉ muốn chọn một miếng than khác rồi quay lại phòng để hoàn thành bức vẽ.
Đến nói, Anastasia bước vào và nhặt những mảnh than còn sót lại trong lò sưởi. Cô bắt đầu quay trở về phòng, nhưng trên đường đi cô cảm thấy có thứ gì đó chuyển động phía sau. Anastasia quay lại và bắt gặp chàng hoàng tử khét tiếng của gia đình Blackthorn
Đó chính là Dante Blackthorn.
“Anh ta đang làm gì ở ngoài đây giờ này vậy nhỉ ?” Anastasia tự hỏi khi đang nấp sau cây cột.
Anastasia tự biết rằng bản tính của mình tò mò như một chú mèo vậy, và điều đó có thể gây rắc rối cho cô nếu bị bắt gặp ở đây bây giờ. Vì vậy Anastasia quyết định ngưng sự tò mò của mình và quay trở về phòng, nhưng có một cơn gió mạnh thổi thẳng vào cô, giống lúc ở chợ vậy.
Chiếc khăn quàng cổ của cô bị cuốn bay về phía sau mặc dù cô đã cố gắng nắm lấy nó.
“Mày bay đi đâu vậy chứ, quay lại đây nhanh lên ?” Anastasia thì thầm khi cố gắng đuổi theo chiếc khăn.
Anastasia thở một hơi dài khi cuối cùng cũng có thể nhặt được chiếc khăn. Và cô nhận thấy có thứ gì đó di chuyển trong bóng tối, khiến tay chân cô lạnh ngắt.
Quá hoảng sợ, Anastasia lùi lại phía sau rồi bị trượt chân trên nền đá.
Một cái bóng hiện ra từ bóng của cây cột và cây cối trong vườn phía bên này của nội cung. Khi Anna nhìn lên xem ai đang ẩn nấp trong bóng tối, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Dante. Cổ họng cô cứng đờ, không ngờ anh lại ở đây, vì cô vừa mới thấy anh biến mất một lúc trước.