Sáu hầu gái giàu kinh nghiệm bước đi trên hành lang, họ mang bát đĩa từ nhà bếp đến phòng ăn của gia đình Blackthorn. Khi họ bước tới cửa, ông Gilbert vẫy tay ra hiệu cho họ bắt đầu phục vụ các món ăn.
Phòng ăn của cung điện Blackthorn rất rộng lớn với trần nhà chạm khắc những bức tranh và treo ba chiếc đèn chùm, lúc này những ngọn nến đang cháy. Bàn ăn gồm một chiếc bàn khá dài và to nhưng vẫn còn vài chiếc ghế trống.
Vua William Blackthorn ngồi ở đầu bàn. Ông ta có mái tóc ngắn màu vàng kim và bộ râu được cắt tỉa gọn gàng. Đôi mắt đờ đẫn đầy ranh mãnh khi quay sang nhìn ông Gilbert và yêu cầu:
“Mang chiếc hộp mà ta đã đưa ông trước đó lên đây.”
“Có ngay, thưa bệ hạ.” Ông Gilbert cúi đầu, thọc tay vào túi áo vest lôi ra một chiếc hộp hình vuông. Tiến đến và dâng lên bằng hai tay.
Vua William quay sang vợ mình là Sophia và nói: “Ta đã mua cái này cho nàng từ một trong những quốc gia phương Tây tên là Civia.”
Phu nhân Sophia ngồi ngay phía bên trái của nhà vua và trông có vẻ hài lòng ngay cả khi chưa mở hộp ra xem bên trong có gì. Cô nhẹ nhàng phản đối:
“Ngài không cần phải tốn công mua quà cho thϊếp đâu.” Dù nói vậy nhưng tay cô đã nhanh chóng mở hộp ra. Khi nhìn vào chiếc vòng cổ ngọc lục bảo lấp lánh, đôi mắt cô mở to thích thú và reo lên sung sướиɠ:
“Nó thật là đẹp ! Thϊếp chưa từng thấy chiếc vòng cổ nào đẹp như thế này trước đây.”
Thái hậu, người ngồi ngay bên phải Nhà vua, nhận xét: "Nếu con không muốn nó, thì ta sẽ rất vui khi nhận nó cho riêng mình, Sophia à.”
Phu nhân Sophia mỉm cười và trả lời: "Vì đây là món quà mà đích thân hoàng đế mua cho con, sẽ thật thô lỗ nếu không nhận nó. Đúng không, thưa mẫu hậu ?"
Đôi mắt cô đảo quanh bàn và nhận thấy hai người vợ lẽ của nhà vua đang tỏ ra ghen tị. Tất nhiên họ nên ghen tị, Lady Sophia nghĩ trong đầu, dù sao thì chính cô mới là vợ hợp pháp của nhà vua.
Nhưng rồi ánh mắt của cô ấy chạm phải ánh mắt kỹ nữ mà nhà vua sủng ái, người này mỉm cười đáp lại cô ấy mà không hề ghen tị, khiến nụ cười của phu nhân Sophia tắt dần.
“Sophia nói đúng, con mua nó với ý định coi nó như là một món quà cho sinh nhật sắp tới của nàng ấy, thưa mẹ. Vì bửa tiệc của nàng sẽ diễn ra trong vòng chưa đầy hai tuần nữa nên lời mời đã được gửi đến các vương quốc khác và những người quan trọng mà ta muốn duy trì mối quan hệ. Ngoài ra, Dante đã thảo luận với Vizier thế nào rồi ?” Vua William nói.
Dante Blackthorn là con trai cả của vua William, hai mươi bảy tuổi và được sinh ra trong gia đình hoàng gia bởi phu nhân Lucretia. Dù là con trai của kỹ nữ nhưng anh lại được ngồi cạnh thái hậu và mẹ anh thì ngồi ngay cạnh anh.
Mái tóc đen mượt của anh được vuốt sang bên trái. Phần tóc còn lại xõa xuống trán. Một vài sợi tóc của anh phũ qua đôi lông mày cong. Chiếc mũi cao và nhọn được thừa hưởng từ mẹ mình và anh ấy có một bộ hàm khỏe mạnh.
Anh hướng đôi mắt đen như bầu trời đêm của mình về phía nhà vua, trả lời bằng giọng hơi trầm: "Con đã làm vậy, thưa phụ hoàng, Vizier tin rằng chúng ta sẽ cần thêm binh lính nếu định tấn công Brovia trước họ. Brovia đã tập hợp những người lính và nghe nói rằng họ đã chinh phục Totus.”
Vua William mím môi nói: "Yêu cầu những người lính trẻ mới được tuyển vào căn cứ nhanh chóng hoàn thành khóa huấn luyện của mình. Sẽ tốt hơn nếu gửi thông báo cho các thanh niên trên toàn vương quốc tham gia vào việc này.”
Lady Sophia nhận xét, "Kể từ khi Versailles có Dante, tôi không nghĩ chúng ta phải lo lắng. Suy cho cùng, con cũng đã chiến thắng trong các cuộc chiến mà con tham gia, dù khá là ít.”
Phu nhân Lucretia chột dạ, cô quay mắt sang nhìn con trai mình, người đang tỏ ra bình tĩnh và dường như không bị ảnh hưởng trước lời chế nhạo. Mắt của Dante quay sang nhìn Sophia và cuối đầu:
“Thật vinh dự khi được chiến đấu vì Versailles và gia đình chúng ta. Làm sao con có thể nhận được lời khen ngợi hiếm hoi của người, thưa phu nhân.” Dante cười nhẹ, và Sophia đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.
Thái hậu khẽ cười rồi nhấp một ngụm rượu vang trong ly của mình.
“Quan tâm những người bất hạnh là trọng trách của ta, suy cho cùng, con cũng là hoàng tử duy nhất chưa gặp Crux. Trong khi, nhưng người khác đã tìm thấy nó khi mới 10 tuổi.” Câu nói chế nhạo của Sophia vang lên làm những người trong bàn ăn trở nên im lặng.
Khi một hoàng tử lên mười, linh hồn và thể xác sẽ kích hoạt Crux, nó mang đến cho họ những khả năng phi thường. Trong khi vẫn có một số nhận được những thứ vô dụng, số khác lại nhận được những thứ xuất sắc. Nhưng đó chưa phải là tất cả, vì nó còn cho phép linh hồn của người đó gắn bó với người đã được định sẵn. Mặc dù có một vài trường hợp như vua William, dù đã đạt được Crux nhưng vẫn chưa tìm được người bạn đời đã được định sẵn.
Dù ở tuổi 27 nhưng Dante vẫn chưa tìm thấy Crux của mình, điều này khiến anh gặp bất lợi khi khó có thể thừa kế ngai vàng của Blackthorn. Nhiều người đã thầm thương hại anh nhưng sự hiện diện và lời nói của anh lại khiến họ sợ hãi.
“Con đánh giá cao sự quan tâm của người, thưa phu nhân Sophia. Nhưng có vẻ như Sophia là người duy nhất ở đây lo lắng về việc con không có Crux, trong khi những người khác dường như không nói gì về điều đó, có lẽ họ không có đủ dũng cảm để bày tỏ.” Dante đáp lại lời chế nhạo của Sophia cũng như những người nói xấu sau lưng anh.
Thái hậu nói: “Ta tin rằng ngay cả khi không có Crux thì ý chí và sức mạnh tuyệt đối của một người đàn ông có thể khiến họ trở thành một vị vua tốt. Có đúng không, William ?” bà hỏi con trai mình, vua William gật đầu và bà tiếp tục nói: “Bất kể Crux của Dante chưa xuất hiện thì thằng bé cũng đã bước vào chiến trường và hoàn thành tốt. Ta nghĩ rằng các hoàng tử khác nên học hỏi và xem xét việc tham gia cuộc chiến nào đó để chứng minh giá trị của mình.”
Phu nhân Sophia lấy tay che miệng cười khẽ, “Tôi không biết rằng những hoàng tử khác sẽ như thế nào nhưng riêng Aiden thì không cần phải bước vào vùng đất chiến tranh, vì một ngày nào đó thằng bé sẽ trở thành Vua.”
Hoàng tử Aiden năm nay 17 tuổi, chỉ chớp mắt và cầm ly nước uống trước lời nói của mẹ. Anh là một hoàng tử khá thoải mái, không có một sự hứng thú đặc biệt nào với ngai vàng và trách nhiệm với vương quốc. Nếu như không có mẹ quản thúc, anh ấy đã có thể dang rộng đôi cánh và tìm thấy ước mơ của mình ở một nơi khác
Khi mọi người dùng bữa xong, Hoàng Thái Hậu đi dạo cùng đứa cháu trai lớn trên hành lang, nơi những ngọn đuốc cháy rực và ánh trăng soi rọi trên nền đất.
“Đêm nay rất đẹp đúng không? Gần đây nhiệt độ có vẻ đã tăng lên.” Hoàng thái hậu ngắm những vì sao trên bầu trời.
“Người có nhớ về quê hương nơi người từng sống không ?” Dante hỏi.
“Thỉnh thoảng, nhưng quá khứ giờ đã trở thành ký ức mờ nhạt mà ta khó có thể nhớ được vì cuộc đời ta đã sống bao năm ở đây. Đây là nơi mà ta cùng với con trai và các cháu mình sống hạnh phúc cùng nhau. Ta nghĩ rằng những người ta biết đều đã ra đi.” Bà mỉm cười.
“Nếu bà muốn về thăm nhà, hãy nói với con, con sẽ rất vui khi được đi cùng người đến đó.” Dante trả lời.
Dante đã nghe nói về quê hương của bà anh trước khi bà kết hôn. Một nơi mà tuyết rơi rất nhiều ngày, trắng xóa bao phủ xung quanh.
“Nếu các hoàng tử khác tham gia cuộc chiến với con, con hãy chọn lấy một người để bảo vệ mình và hãy để những kẻ ngốc khác tự lo liệu. Tất cả các em con đều lười biếng nên đây sẽ là một bài học hay cho chúng thay vì chỉ ăn và ngủ.” Bà mỉm cười và nói.
“Con nghĩ họ còn khá trẻ để hiểu điều đó, một số còn chưa thực sự chuẩn bị sẵn sàng.” Dante cười gượng.
Thái hậu xua tay nói với vẻ mặt bực tức: “Con bắt đầu tập luyện từ năm 14 tuổi, những người khác cũng phải đi theo con nếu thật sự muốn ngồi lên ngai vàng chứ đừng hòng mong đợi nó sẽ được giao cho bọn họ. Ta nghe nói các phi tần đều được con trai ta tặng quà. Mẹ của con có nhận được không ?”
“Con không hỏi, thưa bà.”
Thái hậu dừng bước và quay sang anh, “Con nên nhớ, mặc dù con không có Crux, Dante à, con vẫn là thành viên của Blackthorn và là người thân trong tim của ta chứ không phải kẻ ngốc như những người khác.”
Dante cuối đầu và hôn lên bàn tay của thái hậu, “Con biết, người không cần phải bận tâm suy nghĩ về những chuyện tầm thường này đâu ạ.” Dante nghiêng người và hôn lên má thái hậu, “Bà nên đi ngủ rồi, hẹn gặp lại bà vào ngày mai !”
Dante đứng nhìn thái hậu bước vào phòng và anh ấy bắt đầu quay trở về phòng của mình. Anh tiến đến bàn làm việc và cất những tấm giấy mà ngày mai anh phải đọc ở triều vào ngăn bàn.
Sau đó anh tiến về phòng tắm, kéo chiếc áo choàng màu cam nhạt buộc quanh eo. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, soi vào những vết sẹo sâu trên cơ thể anh.