Một tuần trôi qua ở vương quốc Versailles.
Những nô ɭệ của làng Hawkshead được đưa đến cung điện Blackthorn nhanh chóng nhận ra rằng thà vâng lời còn hơn là chống lại những người có thẩm quyền ở nơi đây để không phải chịu những hình phạt đau đớn hoặc tệ hơn là mất mạng.
Trong ba tòa tháp cao nhất của cung điện Blackthorn, cái thứ nhất là của nhà vua sử dụng, cái thứ hai được dùng làm nơi lưu giữ, và cái thứ ba là nơi các kỹ nữ sử dụng, nơi mà nhiều người trong triều đình thích hưởng thụ.
Bà Minerva, người phụ trách tất cả các kỹ nữ, lao vào căn phòng nơi các cô gái trẻ đẹp đang ngồi. Đập tay và nói: “Tất cả gái điếm! Đến giờ đi tắm rồi! Nhanh lên, đừng bắt ta phải lặp lại lần hai. Những người trong hoàng gia đang đợi các cô vào tối nay.”
Marianne ngồi cùng những cô gái trẻ khác mới đến nhìn những kỹ nữ kì cựu bước đến chỗ bà Minerva, phải mất một tuần cô mới nhận ra rằng việc tắm rửa ở nơi đây là một đặc quyền và không phải ai cũng được tắm bất cứ lúc nào.
“Và các cô?” bà Minerva chỉ vào các cô gái mới trong phòng bao gồm cả Marianne, và nói: “Lớp học của các cô sẽ sớm bắt đầu thôi, hãy nhớ cố gắng, giải thưởng sẽ rất cao. Các cô có thấy Irina không? Hôm qua cô ta đã được ban thưởng một chiếc vòng vàng.”
“Một chiếc vòng tay bằng vàng sao?”
“Liệu chúng ta sẽ thực sự có được một cái chứ?” một trong những cô gái trẻ nhiệt tình hỏi, cô mong muốn có một chiếc cho mình.
Cô kỹ nữ tên Irina nhìn họ và cười một cách kiêu ngạo, “ Nó đích thực là vàng đó, thật tinh xão và đẹp đẽ, cô sẽ chỉ nhận được phần thưởng nếu cô có những kỹ năng tuyệt vời mà thôi.”
Đột nhiên, các cô gái trẻ cảm thấy hào hứng.
“Tất cả các cô đều rất may mắn vì không phải ai cũng có đặc quyền được dạy dỗ. Một khi đã học được tất cả các nghi thức để trở thành một kỹ nữ, các cô sẽ tham gia cùng các cô gái kì cựu nơi đây, họ sẽ cho các cô biết cuộc sống ở đây tuyệt vời thế nào.” Bà Minerva nhẹ nhàng dỗ dành các cô gái mà không sử dụng giọng điệu gay gắt như cô đã từng dùng với Marianne trong ngày đầu tiên cô đến đây.
“Hãy sẵn sàng cho lớp học của các cô ngay bây giờ, và quan trọng hơn là hãy cư xử thật tốt. Tôi không muốn nghe bất kì lời phàn nàn nào khi tôi quay lại.” Nói xong Minerva rời khỏi tòa tháp cùng các kỹ nữ.
“Marianne đến giờ vào lớp học rồi.” Một trong những cô gái cất tiếng gọi.
Có lẽ khi nhìn vào, người ta sẽ cho rằng cô con gái lớn của gia đình Flores đã có một cuộc sống tốt hơn. Chiếc váy cũ kĩ mà mẹ cô vá vài lỗ lên ngày nào bây giờ đã biến mất, thay vào đó là một chiếc váy thật lộng lẫy. Đôi chân của cô ấy được mang một đôi giày tốt và cô ấy được chăm sóc chu đáo.
Marianne đã bắt đầu học đọc và viết, những hành động của cô ấy cũng bắt đầu thay đổi khi ở cùng những kỹ nữ khác và học hỏi từ họ. Nhưng cô ấy lo lắng cho em gái của mình. Cô tự hỏi dạo này Anastasia dạo này thế nào và em ấy đã ngừng khóc chưa.
Các lớp học dành cho các cô gái trẻ để trở thành kỹ nữ tương lai được tổ chức ở một khu vực khác của cung điện. Ngay sau đó các cô gái được dẫn đi bởi một thái giám ở phía trước.
Khi họ đi về phía cuối hành làng, gã thái giám chợt dừng chân và nhanh chóng nói với các cô gái: “Cuối đầu xuống! Phu nhân Sophia và Phu nhân Lucretia đang ở đây! Đừng ngẩng đầu lên nhìn họ.”
Phía bên trái hành lang Sophia bước đến cùng hai cô hầu phía sau. Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh đậm và đội một chiếc vương miệng làm bằng vàng có đính một viên ngọc lục bảo.
Phía bên phải hành lang, Lucretia cũng đang đi đến cùng một cô hầu kế bên cô ấy. Cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp ở độ tuổi gần ba mươi, bằng tuổi với Sophia, mái tóc đen được chải từ giữa trước khi xoắn lại và buộc hai bên. Chiếc váy màu vàng cam của cô ấy không hợp với quý cô Sophia, nhưng vẫn rất sang trọng. Hai người phụ nữ đi đến trước mặt nhau khẽ cúi chào, nhưng không phải vì vui vẻ.
Đó là bởi vì, trong khi Sophia là chính thất của nhà vua thì Lucretia lại là tình nhân của ông. Lucretia đã từng là một kỹ nữ, người đã sinh ra con trai lớn của Blackthorn, và có địa vị gần như ngang hàng với Sophia ở Versailles, vì vậy họ không mấy thân thiện với nhau lắm.
Sophia ban đầu đã không sinh được người thừa kế.Và chỉ bảy năm, sau khi Lucretia đã sinh được người thừa kế đầu tiên cho nhà vua, sau đó Sophia sinh một cô con gái và ba năm sau cuối cùng cũng sinh được một cậu con trai.
“Buổi chiều vui vẻ nhé phu nhân Lucretia.” Sophia lịch sự chào người phụ nữ trước mặt mình. “Tôi không biết rằng cô vẫn ghé thăm các phòng học ở đây, chắc hẳn cô nhớ nó lắm.” Có một sự chế nhạo tinh tế trong lời nói của cô ấy khi cô ấy mỉm cười.
Lucretia mỉm cười đáp lại: “Không nhiều bằng việc cô thích nói về nói, phu nhân Sophia.”
“Thật khó để không nhắc đến nó, khi nơi đó lại còn là nơi cô từng làm. Tôi định đề nghị cô truyền đạt sự hiểu biết của mình cho các kỹ nữ tương lai.” Sophia và Lucretia quay lại nhìn các cô gái trẻ và thái giám. Cô ấy quay lại và nói "Suy cho cùng, cô cũng đã từng là một người xuất sắc trong thời gian đó."
“Cảm ơn lời khen ngợi của cô, phu nhân Sophia.” Lucretia cúi đầu trước những lời khen ngợi chế nhạo, “Nhưng cũng đã lâu kể từ khi tôi rời bỏ nó, vì tôi đã trở thành mẹ của hoàng tử và trở thành người phụ nữ của nhà vua.”
Sophia trả lời: “Tôi nghĩ là nhân tình thì đúng hơn. Sẽ thật thô lỗ khi có sự nhầm lẫn lớn giữa vợ và kẻ chơi qua đường.”
Lucretia chỉ mỉm cười và trả lời: “Xin lỗi thưa phu nhân, nhưng bây giờ hoàng thượng đang cho gọi tôi.” Sau đó, cô ấy lướt ngang qua Sophia cùng người hầu của mình.
Nụ cười trên môi vương phi chợt tắt, bà chuyển ánh mắt sắc bén của mình về phía các cô gái và thái giám, “Các ngươi còn đứng đó làm gì, không vào lớp à?”
Tên thái giám vội vàng cuối đầu ra hiệu cho các cô gái trẻ đi theo mình, Sophia lần lượt nhìn theo họ và cô ấy cũng rời khỏi hành lang cũng những cô hầu của mình.
Trong giờ học, Marianne xin phép đi vệ sinh. Cô bước ra ngoài và tiến và phía hành làng, đột nhiên có người ôm cô từ phía sau.
“Mary!”
Anastasia đang đi cùng Theresa thì chợt cô nhìn thấy chị gái đang đi một mình, cô vội chạy đến và ôm chầm lấy chị. Trên gương mặt cô tràn đầy niềm vui.
“Anna?” Marianne quay lại và nhìn thấy Anastasia đang đứng trước mặt, cô nhanh cho ôm lấy đứa em gái bé nhỏ. “Em thế nào rồi, Anna? Em vẫn ổn chứ?” cô vội vàng hỏi .
Anastasia rưng rưng nước mắt, cô sụt sịt cau mày và nói: “Em nhớ chị nhiều lắm, Marry! Em đã gọi chị rất nhiều...nhưng chị không nghe thấy em nói.” Giọng nói nhỏ nhẹ của Anastasia làm trái tim Marianne đau đớn.
Thực ra, vì ở xa nên Marianne đã không thể nghe thấy được tiếng em gái gọi mình, và ở đâu đó cô thấy mừng vì đã không nghe thấy. Bởi vì cô ấy cũng như những cô gái bị cấm không được giao tiếp với người khác. Điều cuối cùng cô mong là em gái mình không bị trừng phạt.
“Chị xin lỗi Anna, hãy tha thứ cho chị và đã không nghe em gọi. Em không thể bị nhìn thấy khi ở cùng với chị được.”
“Tại sao?” Anastasia hỏi, không hiểu vì sao mình lại không được gặp chị gái, “Em muốn được ở bên cạnh chị.”
Khi nghe thấy tiếng bước chân từ phía xa, Marianne nhanh chóng kéo cô em ra phía sau cây cột và nói: “Chị cũng rất mong điều đó, Anna à. Nhưng nếu những người ở đây phát hiện ra, họ sẽ làm hại em và chị thật sự không muốn điều đó xảy ra.” Marianne nói ra điều này bởi vì cô biết bà Minerva sẽ không trừng phạt cô về mặt thể xác vì cô là một kỹ nữ.
Anastasia trả lời chị gái một cách ngây thơ: “Em sẽ chuyển sang làm một người hầu cao cấp hơn, sau đó chúng ta có thể trở về với mẹ và cha.!”
Nhưng Marianne đã có kế hoạch riêng của mình, cô lắc đầu: “Em không cần phải làm việc chăm chỉ, Anna à. Khi chị chính thức trở thành một kỹ nữ, chị sẽ xin sự giúp đỡ cho chúng ta rời đi.”
Và ngoài trong mong sự giúp đỡ theo cách của mình, cả hai chị em đều không biết tương lai sẽ ra sao. Cuộc sống vốn luôn không như những gì ta mong muốn.
“Anastasia!” Theresa bước đến chỗ hai cô gái nhỏ: “Chị đã bảo em đi theo chị kia mà, không được đi lung tung một mình, nhất là những nơi không được phép.”
Anastasia ngây thơ nhìn cô hầu gái và nói: “Nhưng Mary đang ở đây.”
Theresa quay sang nhìn cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng và hiểu ý: “Dù thế nào đi nữa em cũng không thể để bị bắt gặp khi đi bộ ở đây. Nó sẽ khiến em bị trừng phạt, em không thấy mệt mỏi sao?”
Khi nghe những điều đó, mặt Marianne tái nhợt vì lo lắng.
“Ai nói điều đó chứ?” Anastasia hỏi với đôi mày nhíu lại.
Theresa trả lời nhanh chóng: “Hoàng Thượng là người quyết định việc đó. Chúng ta nhanh lên nào.”
“Hoàng Thượng không nên làm như vậy!” Anastasia không thích vị vua này vì đã chia cắt hai chị em cô.
Marianne và Theresa mở to mắt nhìn sự bùng nổ rất lớn của Anastasia. Họ nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía họ và cô hầu gái thì thầm: “Ôi chúa ơi! Hôm nay tôi sẽ bị phạt mất.”
Khi Theresa nhìn thấy đó là ai, cô nhanh chóng cúi đầu và nói với các cô gái trẻ: “Mau nhìn xuống đất!” trong khi đó cô vẫn đang tiếp tục cầu nguyện cho sự sống của mình. Và người xuất hiện ở hành lang không ai khác chính là Hoàng Hậu, mẹ của nhà vua trong cung điện Blackthorn.
Chiếc váy của bà quét trên thảm khi bà bước đi, một chiếc vương miệng được chạm bằng ngọc nằm trên mái tóc màu vàng. Khóe mắt bà có vết chân chim và môi mím lại thành một đường mỏng. Bước theo sau là quan thần đáng tin cậy của bà.
“Tên nào dám nhắc về hoàng thượng? Tên nào dám bảo hoàng thượng nên và không nên làm gì?” hoàng hậu nói với giọng nghiêm trọng. Giọng nói của bà đủ để khiến các cô gái hoảng sợ.
Theresa trông cực kỳ sợ hãi và trở nên cứng ngắt. Quan thần phía sau hoàng hậu nói: “Ai là người đã nói xấu hoàng thượng? Trả lời nhanh nếu không muốn bị xử tử, chắc là con nhóc này.”, nhìn chằm chằm vào Anastasia.
Không phải vì ông ta biết điều đó, mà là vì Marianne mặc quần áo sang trọng hơn so với Anastasia một đứa trẻ thuộc tầng lớp đầy tớ, người dám lên tiếng chống lại nhà vua. Ông ta đe dọa, bước về phía Anastasia, cô bé nhanh chóng lùi lại.
Marianne nhanh chóng đến giúp em gái mình và nói: “Thưa nữ hoàng của tôi! Đó chính là tôi, người mà hoàng hậu đã nghe thấy giọng nói đó.”
“Ngươi?” hoàng hậu nhướng mày hỏi. “Nếu là ngươi lên tiếng thì sao con bé đó lại run rẩy?” .
“Chuyện đó...” Marianne cố gắng tìm một lý do chính đáng và nói, “Đó là bởi vì em ấy không thể nói được, tôi nghĩ em ấy thấy sợ khi có quá nhiều người ở đây. Và tôi chỉ nói rằng hoàng thượng không nên đi săn trong cái nắng găy gắt như thế này.”
“Tại sao hoàng thượng lại đi săn vào lúc này?” quan thần nheo mắt lại. Hoàng hậu giơ tay ra hiệu cho quan thần ngừng nói.
“Hiếm có những người trẻ như vậy quan tấm đến hoàng thượng, điều đó không tuyệt vời sao?” hoàng hậu nhìn Anastasia với vẻ mặt đề phòng: “Thật đáng tiếc.” Sau đó bà quay sang Theresa và nói: “Hãy đảm bảo rằng đứa trẻ này được quan tâm và hoàn thành tốt công việc. Sẽ là một trở ngại nếu có chuyện gì xảy ra.”
“Vâng thưa nữ hoàng!” Theresa cúi đầu.
Khi hoàng hậu và quan thần bước đi, Theresa cuối cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ấy chợt nhận ra điều gì đó và nói với Marianne: “Em đã nói dối hoàng hậu...” Theresa tái nhợt, “Nói dối hoàng gia đồng nghĩa với việc bị xử tử. Chúng ta hãy hy vọng rằng bà ấy sẽ không phát hiện ra.”
Sau đó cô quay sang Anastasia, “Sẽ là khôn ngoan nếu từ giờ trở đi em nên biết giữ im lặng. Nếu không em và chị gái mình sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng. Một sai lầm nhỏ xảy ra trong cung cũng đủ khiến hai người phải trả giá bằng mạng sống.”