Anastasia không biết liệu bản thân có nên vui mừng vì hoàng tử Dante đã tha cho mình một mạng hay là nên lo lắng về nỗi sợ hãi sẽ đeo bám cô trong quãng thời gian còn lại, lo sợ sẽ có ai đó phát hiện ra.
“Tôi đã nói với cô rồi phải không? Có những hình phạt còn tàn khốc hơn cả cái chết”. Dante bước xa ra chỗ Anastasia.
Không thể kìm được sự thắc mắc của mình, Anastasia hỏi anh, "Điều gì sẽ xảy ra nếu có ai đó phát hiện?"
Dante dừng bước. "Không phải quá rõ ràng rồi sao?" Anh hỏi, quay đầu sang một bên. Trước khi rời đi, anh tiếp tục hỏi: “Làm thế nào một cô hầu gái có thể học cách khiêu vũ trên sàn nhảy như một tiểu thư thực thụ?” Anh quay đầu lại gần hơn để bắt gặp ánh mắt của cô.
"Tôi đã được chỉ dẫn..." Anastasia ngập ngừng khi trả lời, không muốn nói ra---
"Chị gái của cô" Dante nói và Anastasia nắm chặt tay lại. "Nếu cô là một người hầu, thì chị gái cô chắc chắn không phải là người hầu. Nhưng cô ta càng không phải là một tiểu thư. Đặc biệt là khi cô nói cô đến để gặp chị gái ở bữa tiệc. Chắc cô ta là một kỹ nữ.”
Anastasia nhanh chóng cúi đầu thật sâu trước khi cầu xin: "Xin đừng trừng phạt chị ấy! Chị ấy không liên quan gì đến việc tôi tham dự buổi lễ!" Người đàn ông này rất thông minh khi liên kết các chi tiết một cách nhanh chóng, khiến cô khó có thể giấu bất cứ điều gì trước mặt anh ta. "Tôi cầu xin ngài!"
Sau khi không nhận được phản hồi nào từ hoàng tử, Anastasia ngước lên và thấy Dante đã không còn ở đó. Mắt cô đảo quanh thư viện, nhưng không thấy anh đâu và ngay sau đó cô nghe thấy tiếng cửa thư viện đóng lại.
Đột nhiên Anastasia cảm thấy đầu gối mình yếu đi, run rẩy và cô ngã xuống đất, hít một hơi thật sâu.
Sau khi tập trung suy nghĩ, Anastasia nhặt áo khoác của Công chúa Emily và nhanh chóng đi đến phòng công chúa. Khi đến phòng, cô gõ cửa trước khi xoay tay nắm cửa và bước vào phòng.
"Thật tốt khi em ở đây, Anna!" Công chúa Emily quay lại nhìn cô khi cô đứng trước gương cầm hai chiếc váy. "Em nghĩ cái nào trông đẹp hơn? Ta thích cả hai, nhưng ta không thể quyết định được."
Anastasia chỉ vào chiếc váy bên trái và Công chúa Emily mỉm cười nói: "Đó là một lựa chọn tuyệt vời.”
Khi công chúa đã mặc quần áo và sẵn sàng cho buổi tiệc tối nay, ánh mắt của cô ấy chuyển từ hình ảnh phản chiếu trong gương của mình sang nhìn cô hầu gái và nói,
"Norrix sẽ sớm sắp xếp quần áo cho em mặc vì giờ em là người hầu riêng của ta rồi. Nếu em được giao cho ta sớm hơn, hôm nay ta có thể cho em mặc một bộ quần áo đẹp hơn."
Anastasia lắc đầu.
"KHÔNG?" Công chúa Emily nghiêng đầu.
Anastasia đưa tay lên trên chiếc váy và khoanh tay trước khi đặt chúng lên ngực để công chúa biết rằng cô rất vui khi mặc những bộ quần áo này. Mặc quần áo đẹp hơn chỉ khiến cô dễ bị nhận ra, và cô không biết mình có thể sống sót được bao lâu.
Công chúa Emily nhẹ nhàng cười nói: "Em không cần phải xấu hổ, ta nhất định sẽ nhắc nhở Norrix, để em có thể cởi bỏ trang phục hiện tại càng sớm càng tốt."
Anastasia chỉ có thể mỉm cười và cúi đầu. Công chúa Emily quá tốt bụng và lòng tốt của cô ấy sẽ kéo mình vào hố sâu mất, Anastasia sợ hãi nghĩ thầm.
Công chúa sửa lại đôi bông tai của mình với vẻ mặt hơi lo lắng trước khi tuyên bố, "Chúng ta hãy đến buổi dạ hội" và tiến về phía cửa trong khi Anastasia đi ngay phía sau cô ấy.
Nhưng ngay khi họ bước ra khỏi phòng và bắt đầu bước đi, rắc rối mà Anastasia hằng lo sợ đã xảy ra với nhịp tim đập loạn xạ của cô.
"Chị à!" Hoàng tử Aiden gọi từ phía sau và Công chúa Emily quay lại mỉm cười.
“Em nhanh hơn bình thường đấy, Aiden. Có phải vì tiểu thư Helma không?” Công chúa Emily bước đến gần và chào hoàng tử Aiden bằng cách hôn nhẹ vào hai bên mặt anh và anh cũng làm như vậy.
"Tiểu thư Helma sẽ được đưa cha mẹ ghép đôi với em, nhưng chị biết đó không phải là điều em quan tâm mà. Chưa kể tiểu thư Helma không phải mẫu người của em" Aiden nói, một nụ cười toe toét nở trên môi. “Em nghe nói tối nay có các phi tần khiêu vũ.”
"Tất nhiên rồi, làm sao chị có thể quên được?" Công chúa Emily nhận xét và nói: "Nhưng hãy cẩn thận, em trai yêu quý của ta. Nếu em cứ dành quá nhiều thời gian với các phi tần và kỹ nữ, em sẽ sớm trở nên giống cha. Không phải là chị nóng lòng muốn được làm dì."
"Em đã che nó rồi, Lily" Aiden nháy mắt với chị gái, "Để giữ cho hạt giống không được gieo trên đồng."
Công chúa Emily nhăn mặt nói: "Có cần phải thô lỗ như vậy không?"
"Chị có cần phải thục nữ quá như vậy không? Thô lỗ sẽ là khi em nói với chị rằng em nên cởi bỏ..." Aiden ho, để lời nói của mình lơ lửng khi chị gái anh trừng mắt nhìn anh. "Nếu chị kết hôn với Hoàng tử Edrax, chị sẽ biết rằng đó là điều tự nhiên và không có gì phải xấu hổ. Nhưng mà, những người hầu của chị đã thuyết phục chị không cưới anh ta."
"Họ không lay chuyển chị, đó là quyết định của riêng chị thôi" Giọng của Công chúa Emily đanh lại và cô nói, "Có lẽ chị nên cho mẹ biết việc em lẻn ra khỏi phòng vào lúc nửa đêm. Em có biết rằng chỉ có lũ chuột và gián mới xuất hiện vào lúc nửa đêm không?"
"Chị chỉ ghen tị vì em có thể còn chị thì không" Aiden chế giễu khi vẫn chưa nhận ra Anastasia đang đứng cách họ không xa.
“Không phải là chị không thể, mà là chị không muốn.” Công chúa Emily hếch mũi rồi nói: "Chị không hiểu cảm giác phấn khích của em khi vượt ra khỏi bức tường cung điện và đừng cố thuyết phục chị vì chị không hứng thú với điều đó." Cô nhìn Aiden một cách sắc bén khi thấy em trai mình mở miệng.
Khi Công chúa Emily quay lại nhìn về phía trước, nơi người hầu gái của cô đang đứng, chỗ đó trống rỗng và cô cau mày. Cô lẩm bẩm: "Hả? Cô ấy đi đâu rồi?"
"Ai?" Aiden hỏi, nhìn quanh hành lang trống rỗng chỉ có họ và hai người hầu.
"Người hầu riêng của chị. Người mà mẹ đã giao cho chị ngày hôm nay." Công chúa Emily có vẻ bối rối, nhưng ngay sau đó Hoàng tử Aiden đã quàng tay qua vai cô và nói:
"Cô ấy sẽ tìm chị sau. Đi thôi Lily, chúng ta sẽ bị trễ và em không muốn bỏ lỡ buổi khiêu vũ!" Hoàng tử Aiden kéo chị gái mình ra khỏi đó.
Anastasia đã nấp sau một cây cột hiện được che bởi một tấm màn dài màu tím và cô ấy bước ra từ phía sau cây cột khi nhìn thấy hai người đã biến mất khỏi hành lang. Cô thở dài và tự hỏi mình:
"Mình sẽ có thể sống sót được bao lâu nữa đây?" Hiện tại cô ấy không sống theo ngày mà là theo phút, không biết bước đi nào sẽ khiến mình bị lộ. "Ở lại đây không phải là một lựa chọn" Cô lẩm bẩm, bởi vì Nữ hoàng Sophia có thể tra hỏi Công chúa Emily về tung tích của cô ấy, dẫn đến nhiều rắc rối hơn.
Năm phút trôi qua, Anastasia đã đứng ở một trong năm hành lang dẫn tới sảnh chính. Các bức tường trên hành lang được làm bằng kính dày, phía sau có thể nhìn thấy nước và cây cối. Đôi chân cô run rẩy, sợ hãi không biết điều gì có thể xảy ra với mình. Liệu cô ấy có sống sót ra khỏi đó vào tối nay không? Hay đầu cô ấy sẽ lăn giống như cách đầu của Charlotte lăn trên mặt đất?
Cách nơi cô đứng không xa, xuất hiện những người đang đi đến sảnh trung tâm từ các hành lang khác. Và trong số họ, mắt cô bắt gặp Dante Blackthorn đang đi qua hành lang. Cũng chính là hành lang nơi cô đang đứng.
Mái tóc anh được chải ngược ra sau, làm lộ rõ
đường nét khuôn mặt mạnh mẽ của anh. Khuôn mặt anh ta không có cảm xúc và đôi mắt không nhường chỗ cho bất cứ thứ gì, điều này khiến mọi người hơi cảnh giác mặc dù anh ta không có Crux.
Có điều gì đó khác khiến Anastasia chú ý và cô nhìn chằm chằm vào anh. Anh mặc một chiếc áo khoác màu be vàng, nhưng viền áo và áo sơ mi bên trong lại có màu xanh đậm. Cứ như thể anh ấy đã mặc ngược lại với những gì cô đã mặc trong buổi lễ kỷ niệm và cô tự hỏi liệu điều đó có mục đích gì hay không.
Dante chưa một lần nhìn Anastasia khi anh sải những bước dài tiến lại gần cô và cô nín thở. Khi anh lướt ngang qua cô, tạo ra một làn gió nhẹ chạm vào người Anastasia
Một cặp đôi đi ngang qua cười khúc khích nhận xét: “Hoàng tử Dante đẹp trai đến mức ngay cả một người hầu cũng không thể ngừng nhìn chằm chằm vào ngài ấy.”
"Cô ta là một người hầu, tất nhiên là cô ta sẽ bị ngài ấy thu hút rồi" người đàn ông đáp lại lời vợ, đi ngang qua Anastasia trước khi bước vào sảnh chính.
Anastasia cảm thấy nhẹ nhõm khi các vị khách không nhận ra cô và hy vọng mọi người cũng như vậy. Quay lại, cô đối mặt với sảnh chính và quyết định bước vào trong, lần này với tư cách là hầu gái của một công chúa.
Khi bước vào sảnh chính, điều đầu tiên Anastasia làm là nhìn xung quanh và tìm xem hoàng tử thứ ba đang ở đâu. Và cô nhìn thấy Aiden ở cùng các phi tần, đang nói chuyện với hai người trong số họ, cô định đi tìm Công chúa Emily nhưng lại gặp phải Công chúa Niyasa.
"Cô đứng sau cây cột làm gì?" Công chúa Niyasa nghi ngờ hỏi cô trước khi quay lại nhìn về hướng Anastasia đang nhìn. Công chúa bật cười và nói: "Ta quên mất rằng cô không thể nói được. Tại sao cô không ở cùng với Emily?"
Anastasia giơ chiếc áo khoác trên tay lên, nhưng Công chúa Niyasa cảm thấy chán ngắt và quay gót bước đến chỗ một vài thành viên trong gia đình cô đang đứng. Phải tự mình đi bộ tới đó, Anastasia cúi đầu xuống trong khi đảm bảo không va phải bất kỳ ai.
Khi nhìn thấy cô, Công chúa Emily hỏi: "Lúc nãy em đã đi đâu vậy?" Ánh mắt cô nhìn vào chiếc áo khoác, mỉm cười nói: “Em không cần lo ta bị lạnh, chiếc áo choàng ta đang mặc rất ấm.”
"Giải thích với người hầu của chị về vải là vô nghĩa, Lily. Có vẻ như nó sẽ không có ích gì với cô ta. Hành động gần gũi với người hầu sẽ chỉ khiến cha làm rơi thêm một cái đầu khác." Công chúa Niyasa cảnh báo chị gái mình giữ khoảng cách với những người hầu, tinh tế nhắc nhở cô về hậu quả.
"Chị nghĩ không có gì sai khi giải thích cho em ấy để em ấy ghi nhớ cho lần sau." Công chúa Emily mỉm cười với em gái trước khi quay đi nhìn các vị khách. Cô hỏi: “Anh Maxwell đâu?”
"Anh ấy sẽ đến đây sớm thôi. Anh ấy sẽ được tha ngay cả khi đến muộn, vì tương lai của anh ấy" Công chúa Niyasa mỉm cười với chính mình. Với việc anh trai cô gặp được tri kỷ của mình sớm nhất, anh đã trở nên mạnh mẽ hơn và không có ai khác có thể cản trở cánh cửa mở ra để anh ngồi trên ngai vàng.
Trong khi hai công chúa trẻ nói chuyện với nhau, những người hầu gái của họ đứng đằng sau, cúi đầu và vểnh tai để không bỏ lỡ bất cứ mệnh lệnh nào của công chúa.
"Bà và mẹ đều ở đây." Công chúa Emily nói và họ đi về phía nữ hoàng.
Anastasia trốn đằng sau Công chúa Emily, thành kính cầu nguyện Chúa cứu lấy mình. Tất cả những gì cô muốn là trải qua đêm nay mà không gặp rắc rối nào. Cô nghe được lời của Thái hậu nói.
"Đúng như ta nghĩ, năm nay thật tuyệt vời, Sophia. Một đám cưới và những đứa cháu đáng mong chờ."
Nữ hoàng Sophia mỉm cười thật chặt và trả lời: "Quả thực, người sẽ có nhiều hơn, thưa Thái hậu. Khi Aiden đã trưởng thành, con có thể đảm bảo một trong số đó từ thằng bé."
"Có vẻ như đây là một cuộc cạnh tranh thú vị nhỉ?" Thái hậu quay sang nhìn con dâu bằng ánh mắt hiểu biết. Đó không chỉ là cuộc tranh giành chắt mà còn là mối đe dọa đối với quyền kế vị ngai vàng của con trai Nữ hoàng Sophia. “Ta nóng lòng muốn xem đó sẽ là ai. Có lẽ ta nên đưa ra một giải thưởng, nó sẽ động viên mọi người đủ tốt." Thái hậu trầm ngâm.
Khi mắt Anastasia di chuyển nhìn xung quanh và cô bắt gặp Marianne đang đi cùng một người đàn ông giàu có và đang ôm lấy cánh tay ông ta. Và mặc dù bề ngoài chị gái cô đang mỉm cười, nhưng chỉ có cô mới biết việc nhìn người đàn ông mình yêu đi cùng một người phụ nữ khác có thể khiến chị ấy tổn thương đến mức nào. Anastasia càng nhìn chị gái, cô càng cảm thấy buồn hơn.
"Chào buổi tối, thưa Nữ hoàng!" Aiden chào bà nội và đứng cạnh anh là Dante.
"Chào buổi tối" Thái hậu đáp lại và khi Dante hôn lên bàn tay bà, mắt bà nhìn chăm chú vào quần áo của anh. Hai lông mày bà hơi nhíu lại và hỏi: "Sao ta có cảm giác như đã từng thấy điều này ở đâu rồi?"
Dante lịch sự trả lời: "Nó có màu giống với màu của người phụ nữ con đã khiêu vũ cùng vài buổi tối trước."
Anastasia mở to mắt kinh ngạc khi nghe thấy điều đó, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Hoàng tử Dante. Đó là là mục đích của anh ta sao!
Thái hậu cau mày và thở dài. Sau đó, bà đặt tay lên cánh tay của cháu trai lớn và an ủi cháu rằng: "Mọi chuyện diễn ra chắc hẳn rất khó khăn. Bà biết những vấn đề này cần có thời gian và bà sẽ nói chuyện lại với William", bà nói chắc nịch. “Ta chắc chắn sẽ tìm thấy cô ta!" Đôi mắt bà ấy sáng lên, trong khi Anastasia co rúm người lại.
Làm thế nào cô ấy có thể sống sót khi Dante nhắc nhở mọi người nhớ về sự hiện diện của cô? Người đàn ông này đang lợi dụng cô để tránh bất kỳ liên minh kết hôn nào được đưa tới, ngay cả sau khi cô biến mất! Khi ánh mắt anh lướt nhanh về phía cô, Anastasia không thể không nuốt nước bọt.
Và trong lúc Anastasia lại cúi đầu xuống, cùng lúc đó Công chúa Emily đã di chuyển sang một bên để lộ Anastasia ở phía sau và hoàng tử Aiden đã nhìn thấy cô.
Đôi mắt của Hoàng tử Aiden sáng lên khi nhìn thấy cô ấy và anh kêu lên, "Tasia!"