Đôi mắt nâu của Anastasia kinh ngạc khi nhìn thấy Hoàng tử Dante. Cô chỉ mới thấy Hoàng tử Aiden mà chưa hề nghe thấy giọng nói của Dante để tự cảnh báo mình về mối nguy hiểm đang ở phía sau kệ sách.
Ôm cuốn sách trước ngực, Anastasia cúi chào anh.
Cho đến nay thì vẫn chưa có ai trong số các thành viên của hoàng gia nhận ra rằng cô ấy chính là người đã biến mất hai ngày trước. Không đời nào Dante có thể nhận ra cô ấy, suy cho cùng thì phiên bản của cô lúc này là một cô hầu gái nhạt nhẽo và thấp kém.
Dante không đáp lại hành động của Anastasia mà thay vào đó, anh quay mặt đi như thể phớt lờ sự hiện diện của cô và quay trở lại nơi các em mình đang đứng.
Anastasia được giải phóng khỏi bầu không khí căng thẳng mà cô phải chịu đựng trước cái nhìn đó, cô thở phào nhẹ nhõm, "Anh ta không nhận ra mình. Sẽ ổn thôi, phải không?! Anh ta không biết đó là mình mà..."
Cô lê chân đến gần cuối kệ sách và lén nhìn ra từ phía sau, nhận thấy rằng Hoàng tử Dante, Công chúa Emily, Hoàng tử Aiden và Quý cô Amara đang đứng cách chỗ mình không xa. Mặc dù Dante không nhận ra cô nhưng điều đó không có nghĩa là Aiden không biết cô trông như thế nào trong bộ trang phục hầu gái. Cô nhắm mắt lại, đang phân vân không biết phải làm gì thì nghe thấy tiếng bước chân xa dần và cô lại nghiêng người nhìn về phía trước. Ánh mắt cô hướng về Hoàng tử Aiden và Quý cô Amara, những người vừa bước ra khỏi thư viện.
"Anna, lại đây. Em đứng đó làm gì thế?" Công chúa Emily gọi cô, giọng nói dịu dàng và ngọt ngào.
Khi Dante quay lại nhìn, Anastasia nhanh chóng bước ra khỏi kệ sách mà cô đang trốn đằng sau. Công chúa Emily giới thiệu: "Anh Dante, đây là người giúp việc mới của em. Anna."
"Có vẻ như cô ấy đã chọn một cuốn sách cho em đọc." Dante nói, mắt anh nhìn vào cuốn sách Anastasia đang cầm và vai cô hầu gái cứng đờ theo từng giây trôi qua.
"Em đã bảo cô ấy chọn một cuốn sách để làm em ngạc nhiên." Công chúa Emily bật cười để làm dịu bầu không khí khi anh trai cô quan sát cô hầu gái mới. Sau đó cô ấy hỏi, "Em nghe nói quân của chúng ta sẽ sớm tấn công Brovia. Khi nào anh sẽ rời đi?"
Dante cuối cùng cũng thả Anastasia ra khỏi tầm nhìn sắc bén của anh rồi quay lại nhìn em gái mình. Anh ấy trả lời: "Trong vòng hai tuần. Aiden và Maxwell sẽ tham gia cùng ta." Khi nhận thấy Emily cau mày, anh ấy nói thêm, "Họ sẽ an toàn. Ta đảm bảo sẽ đưa họ sống sót trở về."
Công chúa mỉm cười dịu dàng và gật đầu nói "Em biết anh sẽ làm được. Em nghĩ mình cảm thấy thoải mái hơn khi biết rằng sẽ có anh tham gia. Lần này em chắc chắn sẽ cầu nguyện nhiều hơn cho sự an toàn của mọi người."
“Em nên cầu nguyện cho chính mình hoặc cho người hầu của mình đi” Dante nhận xét, khiến Anastasia giật thót.
"Người hầu của em?" Công chúa Emily hỏi với ánh mắt ngờ nghệch.
“Sau chuyện xảy ra với các hầu gái lúc trước, chỉ có thể hy vọng cô ấy không làm gì khiến bất kỳ thành viên hoàng gia nào phải phật lòng.” Lời nói của Dante cộc lốc đến mức làm bụng Anastasia quặn lại.
Những gì Hoàng tử Dante nói đã xảy ra rồi...Anastasia nghĩ thầm và nuốt nước bọt.
“Lần này không có gì phải lo lắng cả, Anh Dante.” Công chúa Emily nhìn chằm chằm trước khi tiếp tục, "Norrix đã khen ngợi cô ấy rất nhiều và cô ấy có vẻ rất tốt. Điều đáng buồn duy nhất là cô ấy không thể nói được...Đó là lý do tại sao mẹ em lại giao cô ấy cho em."
“Nghe có vẻ đúng đấy” Dante trả lời.
Anastasia đang cúi đầu nhìn xuống đất như thể cô có thể nhìn thấy tương lai của mình, đột nhiên Dante bất ngờ giật cuốn sách khỏi tay cô và đọc tựa đề của nó, "Liitle King Jones in the Basket".
Công chúa Emily nói, “Em nên đi chuẩn bị cho buổi dạ hội tối nay rồi. Gặp anh sau nhé." Cô ấy cúi đầu kính cẩn, Anastasia cũng vậy, trước khi họ rời thư viện. Trên đường đi, công chúa nói, "Ta thấy rằng em có vẻ sợ anh Dante. Chắc hẳn em đã nghe những tin đồn, giống như những người khác. Mặc dù có một số điều về anh ấy, nhưng anh ấy có một trái tim nhân hậu. Anh sẽ-- Ồ, áo khoác của ta. Chắc ta đã để nó ở thư viện. Hãy đi lấy và mang nó đến phòng ta đi, Anna. Ta sẽ đi trước."
Anastasia gật đầu, cúi chào công chúa trước khi quay lại thư viện.
Bước vào thư viện yên tĩnh, Anastasia tìm chiếc áo khoác của công chúa nơi mà cô đã đứng trước đó, nhưng có vẻ như nó không ở đó. Có lẽ cô ấy đã để nó ở phòng khác.
"Tìm cái này à?"
Anastasia quay lại nhìn đầu bên kia của kệ sách và mắt cô bắt gặp Dante, với chiếc áo khoác của công chúa treo ở đầu ngón tay anh. Mắt anh dán chặt vào cô và đưa tay ra phía trước như muốn bảo cô cầm lấy.
Anastasia phải rất can đảm mới có thể đến được chỗ Dante đang đứng. Cuối cùng khi đến nơi, cô nhanh chóng di chuyển để chộp lấy chiếc áo khoác, nhưng chiếc áo khoác tuột khỏi ngón tay cô và rơi xuống đất. Đột nhiên, Dante nắm lấy cổ tay cô trước khi đẩy cô vào cái kệ sách bên cạnh và chĩa lưỡi dao găm vào cổ cô.
Anastasia thở hổn hển, cảm thấy lưng mình va vào những cuốn sách phía sau và tay thì bị Dante ấn vào một trong những thanh sắt của kệ.
"Anna, phải không?" Đôi mắt của Dante lóe lên dữ dội, sẵn sàng thiêu rụi cô thành lửa. "Hừm, hay đúng hơn là Anastasia."
Mặt Anastasia tái nhợt và sợ hãi. Anh đã tìm ra sự thật! Anh ấy biết! Cô lặp lại trong đầu, sẵn sàng cầu nguyện trước khi anh ta cứa cổ cô.
Khi mắt của họ chạm vào nhau lúc nãy qua khe hở của cuốn sách, anh đã biết ngay rằng cô chính là cô gái tên Tasia Flores và anh không chắc liệu mình có nên tức giận vì anh đã nhìn và nhớ hết từng đường nét trên khuôn mặt cô trước khi cô biến mất khỏi cung điện hay không, và giờ thì cô ấy đã ở đây.
“Vẫn tiếp tục giả câm à?” Anastasia cảm nhận được đầu con dao găm của anh chọc vào cổ cô và môi cô hé ra.
"Xin hãy tha thứ cho tôi, Hoàng tử Dante! Xin hãy tha cho tôi!" Anastasia nhắm mắt van xin, lo sợ cho mạng sống của mình bây giờ.
"Tại sao?" Dante chế nhạo, giọng điệu pha chút giễu cợt khi hỏi cô. Anh ta hỏi: "Vì tội dám lừa gạt hoàng gia? Hay vì ăn trộm quần áo và cải trang thành một tiểu thư? Hay vì nói dối là mình bị câm?"
Anastasia mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt anh đang nheo lại nhìn cô.
Khi môi Anastasia run lên, ánh mắt Dante thoáng dừng lại trên đôi môi hồng nhạt và anh hỏi. “Hay vì đã không giữ đúng thỏa thuận của chúng ta?”
Cô ấy trả lời: "Tôi - tôi không có ý thất hứa. Tôi thề!"
Dante đã liệt kê ra rất nhiều thứ và anh để ý thấy cô chỉ đề cập đến một trong số đó. Anh ấn đầu lưỡi dao găm vào da cô, khiến cô giật mình vì lạnh, và bàn tay anh càng ghì chặt cô hơn.
“Vậy là cô không xin lỗi về những chuyện khác.” Môi Dante giật giật và Anastasia cố lắc đầu.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không cố ý! Hãy nghe tôi nói trước khi gϊếŧ tôi!" Anastasia cầu xin, đôi mắt nâu của cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh, đôi mắt này cũng đang nhìn lại cô. Khi Dante im lặng, như thể anh đang chờ đợi, cô nhanh chóng giải thích, "Khi tôi và chị gái tôi được đưa đến đây...chúng tôi đã rơi vào một tình huống nhỏ khiến tôi không bao giờ có thể nói chuyện trước mặt bất kỳ ai nữa. Chúng tôi không bao giờ có ý xấu. Tôi không ăn trộm váy của ai mà chỉ mượn nó. Tôi có thể là một người phụ nữ thuộc tầng lớp đầy tớ, nhưng tôi không phải là một tên trộm" cô lắc đầu nói.
Dante cân nhắc lời nói của cô hầu trước khi hỏi, “Cô có biết tôi ghét nhất điều gì không?”
"Các gia khác đình đang cố gắng tìm ngài để kết hôn" Anastasia trả lời câu hỏi của anh như thể đó là câu trả lời đúng, trong khi Dante trừng mắt nhìn cô. Cô ấy lùi lại và hỏi, "Không..?"
"Điều tôi ghét nhất là sự không trung thực. Dối trá và những người không giữ lời" Lời nói của Dante to và rõ ràng, khiến Anastasia cảm thấy đã đến lúc phải đếm từng giây trước khi chết. Nhưng sau đó cô nghe anh nói, "Tuy nhiên, tôi phải nói rằng, cô né tránh các câu hỏi khá tốt và câu trả lời của cô không hề dối trá." Anh ta rút con dao găm ra khỏi cổ cô rồi lùi lại và cất nó đi.
Thấy Dante thả tay ra, Anastasia có vẻ bối rối và hỏi, "Vậy ngài sẽ không gϊếŧ tôi chứ?"
Có lẽ Công chúa Emily đã nói đúng, rằng người đàn ông này không tệ như những gì người ta tưởng.
Đôi mắt của Dante quay lại nhìn cô hầu gái, người trông có vẻ lo lắng,
"Không phải hôm nay. Nhưng điều đó không có nghĩa là từ giờ trở đi tôi sẽ không để mắt đến cô. Chỉ cần một sai lầm nữa là cô sẽ bị treo lơ lửng giữa thị trấn và để tôi nói cho cô biết, điều đó rất khó chịu và ngột ngạt.”
Dante đã để Anastasia thoát khỏi vòng vây chỉ vì em gái anh ấy, Emily. Cô gái đáng thương đã mất hơn năm người giúp việc trong hai năm qua, điều này khiến cô cảm thấy tội lỗi, như thể mình đã gây ra cái chết cho họ.
Dante nhận xét, "Hơn nữa, tôi không nghĩ mình cần phải có một hình phạt cho cô, bởi vì cô đã tự làm điều đó với chính mình khi bước vào bãi cát lún này." Đôi mắt anh ta mang một vẻ giễu cợt tàn bạo để lại cảm giác bất an trong bụng Anastasia.. "Chúng ta hãy đợi ngày để có người biết được người phụ nữ mặc váy màu xanh lục bảo là ai, đúng không?"