Chương 32: Sự quyến rũ của cái cổ

Anastasia và Marianne bước vào một trong những căn phòng trống gần đó và khóa cửa lại. Nhìn những giọt nước mắt của chị gái rơi xuống, cô cũng ươn ướt mắt và kéo chị gái vào lòng, xoa lưng an ủi.

"Nếu có thể, em sẽ mang nỗi buồn của chị đi. Em rất tiếc vì mọi chuyện lại thành ra thế này."" Anastasia nhăn mày.

Chẳng thể làm gì được, kể cả Marianne, người đã nói rằng hoàng tử thứ hai của Blackthorn yêu cô. Được cha mẹ sắp đặt là một chuyện, nhưng định mệnh đưa người phụ nữ được coi là vợ của Hoàng tử Maxwell vào cuộc đời anh lại là một chuyện khác.

Marianne tựa vào vai Anastsia, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn khi cô nhắm mắt lại để tự trấn an bản thân. Nhăn mũi, cô kéo em gái mình ra và lau nước mắt trên má, nhẹ nhàng nói:

"Cảm giác như may mắn đã từ chối đứng về phía chị. Chị biết mình sẽ không bao giờ có thể trở thành vợ chính thức của anh ấy, ngay cả trước khi điều này xảy ra, vì sự khác biệt về địa vị của cả hai, chị vẫn sẵn sàng chấp nhận làm thê thϊếp. Chị rất vui vì điều đó. Lẽ ra chị đã hạnh phúc... Anh ấy yêu chị, Anna à. Dù người khác có nói gì đi chăng nữa, chị biết anh ấy yêu chị và chị cũng yêu anh ấy bằng cả trái tim của mình. Anh ấy quan tâm đến chị nhiều hơn những gì mà một người đàn ông có thể dành cho một người phụ nữ như chị. Nhưng trong một khoảnh khắc, mọi thứ đã thay đổi" Marianne buồn bã nhìn vào khoảng không khi nói những lời đó. "Và bây giờ nó đau đến mức chị không thể thở được."

Anastasia lau má cho chị gái và an ủi, "Chúa có thể có một kế hoạch khác cho chị, Mary. Có thể có ai đó ngoài kia sẽ dành cho chị. Một người nào đó sẽ không bỏ chị lại phía sau."

Marianne lắc đầu và nói, “Mọi thứ xảy ra đã được sắp đặt sẵn, và chị không trách anh ấy. Chị muốn nhưng chị không thể. Mối liên hệ của một người bạn đời đến từ Crux, cả hai không thể phủ nhận hay rời mắt khỏi những gì đã được sắp đặt theo định mệnh. Nó sẽ kéo người này đến nơi người kia đang ở. Chị muốn mừng cho Hoàng tử Maxwell, vì đã gặp được người định mệnh của mình..."

Anastasia nhìn quanh và khi cô thấy một bình nước, cô rót một ít vào ly và đưa cho Marianne,

"Số phận là do chúng ta tạo ra, chị à. Có thể không phải Hoàng tử Maxwell, nhưng một ngày nào đó có thể có một người yêu mến chị." Anastasia không muốn gây áp lực cho chị gái mình khi phải suy nghĩ đến việc rời cung điện cùng nhau, nhất là khi chị ấy đang bị tổn thương và đau đớn như thế này. Nhưng nhờ vậy mà Anastasia đã gieo cho Marianne một niềm hy vọng rằng cuộc sống của cô ấy có thể tốt hơn.

Mắt Marianne nhìn vào khoảng không rồi cô hỏi, “Chị sẽ ổn thôi mà, phải không?"

Anastasia xoa xoa cánh tay Marianne và gật đầu, "Cuối cùng, chị sẽ được hạnh phúc và chị luôn có em ở đây. Tình yêu của em dành cho chị sẽ luôn ở đây, nên đừng nghi ngờ bản thân mình, Mary. Chị có một trái tim nhân hậu, chị tốt bụng, ngọt ngào và xứng đáng với cả thế giới." ."

Marianne cười nhẹ nói: "Chị đã khiến em gặp rắc rối vì ý tưởng của chị"

"Nhưng em không phải là người chịu thẩm vấn" Mắt Anastasia nhìn xuống cổ Marianne, nơi có dấu vân tay in trên đó và cô ấy biết chúng sẽ mờ đi theo thời gian. “Cả hai chúng ta lẽ ra phải cẩn thận hơn.”

"Đúng." Marianne trả lời, giọng cô trở nên xa xăm. Cô nhìn em gái mình và xin lỗi: "Hãy tha thứ cho chị, Anna..."

“Không việc gì phải xin lỗi cả, Mary.” Anastasia cảm thấy tuyệt vọng. Cô ước gì mình có thể làm được nhiều hơn cho chị gái mình, để giúp chị chữa lành trái tim tan vỡ đó. "Đó là một trải nghiệm. Mọi thứ đều là một trải nghiệm."

Marianne đồng ý trước khi hít một hơi thật sâu, để ổn định trái tim và tâm trí mình. Cô ấy cảnh báo: "Em không nên đến gần bên trong cung điện như thế này. Có ai nhìn thấy mặt em không?" Anastasia gật đầu và điều này khiến chị gái lo lắng. "Em cần phải cẩn thận, Anna. May mắn thay, nhà vua đang bận tiếp khách và cuộc chiến sắp tới với Brovia, đó là lý do tại sao ông ấy không thẩm vấn riêng bất kỳ ai trong chúng ta."

Anastasia đã nghe nói về cuộc chiến sắp tới. Cô định đề cập đến những gì cô đã thấy trong giấc mơ, nhưng cảm thấy tốt hơn hết cô nên giữ một số bí mật cho riêng mình khi có cơ hội vua William tiếp xúc với em gái cô và biết được họ.

Sau khi Marianne hắt hơi, Anastasia nói, "Ngày mai em sẽ đến gặp chị. Chị tự chăm sóc bản thân chứ mình được không vậy?" Chị gái của cô là một bông hoa mỏng manh, lớn lên trong một môi trường khép kín và được kiểm soát cẩn thận, mặc dù quá trình nuôi dạy của họ trong cung điện này đều rất khó khăn cho cả hai.

Marianne mỉm cười và nói, "Chị sẽ làm tốt mà. Bây giờ em nên quay lại công việc của mình trước khi có người nhận ra em mất tích."

Anastasia mỉm cười đáp lại trước khi rời khỏi phòng và quay lại nơi cô đã làm việc trước đó. Nhưng khi cô vẫn đang trên đường đi, ông Gilbert đã chặn cô lại và hỏi cô:

"Cô đang làm gì ở đây?" Mắt ông nheo lại. "Sao cô không ở trong phòng của tiểu thư Amara Lumbard? Ta đã ra lệnh cho cô và ba người còn lại hỗ trợ ở tầng hai kia mà."

Cổ họng Anastasia cứng đơ nhưng cô không cần phải nói. Cô đưa tay lên mũi rồi đưa tay chạm lên trán.

"Hôm qua cô bị ốm, nhưng giờ thì ổn rồi. Theresa không được phân công làm việc ở phía trong cung điện. Tiểu thư Amara yêu cầu bốn người hầu và ta đã phân công cô đến đó" ông Gilbert nói trước khi ra lệnh cho cô, " Theo ta".

Ông Gilbert lẩm bẩm, "Giá như những người hầu khác cũng nên biết sử dụng bộ não của họ nhiều như cô để không cố lẻn vào những hành lang này."

Bây giờ Anastasia không sử dụng phấn Kolh lên mắt, môi không tô son và cũng không mặc những bộ váy bắt mắt của giới giàu có. Tuy nhiên, cô lại sợ bị phát hiện và bắt giữ. Cô muốn mọi người quên đi cái tên Tasia và ký ức của họ về cô sẽ mờ dần trong tâm trí, để cô không phải bước đi trong sợ hãi như bây giờ, như thể cô đang đi trên những cục than nóng.

Trên đường đi, ông Gilbert và Anastasia dừng lại ở phòng chứa đồ, nơi cất ga trải giường, gối mới và các vật dụng trải giường khác. Bỗng nhiên có người bước đến cửa khi cô đang lấy ga trải giường cho quý cô Amara.

"Norrix"

Khi nghe thấy giọng nói đó, Anastasia cảm thấy người mình như cứng đờ.

“Vâng, Hoàng tử Dante.” Ông Gilbert đã nhanh chóng quan sát những chiếc lông vũ đang bay khắp nơi.

"Lông vũ?" Ông Gilbert cau mày hỏi.

"Vì lý do nào đó, gia đình Epsworth nghĩ rằng chơi với những chiếc gối và xé chúng ra sẽ đem đến những điều may mắn. Hãy gửi hai chiếc gối đến phòng của họ và đặt lại vị trí phòng của họ gần phòng của Nữ hoàng Sophia. Bà ấy sẽ đánh giá cao điều đó" vì bà ấy là người đã mời họ, Dante nghĩ.

Ông Gilbert gật đầu và quay sang Anastasia, "Nghe hoàng tử nói chứ. Hãy mang hai chiếc gối lên tầng trên."

Bàn tay của Anastasia cứng đờ, cố gắng di chuyển để với lấy những chiếc gối, ông Gilbert hỏi, “Xin thứ lỗi cho tôi, Hoàng tử Dante, tôi tưởng nhà Epsworth sẽ rời đi chiều nay.”

“Họ và những vị khách khác định sẽ rời đi, nhưng vì Maxwell đã tìm được người bạn đời của mình nên Cha đã quyết định cho họ đính hôn và kéo dài thời gian lưu trú của các vị khách.” Khi Dante nói điều này, đôi mắt anh thờ ơ chuyển sang nhìn cô hầu gái đang ôm gối.

Sự chú ý của anh rơi vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô hầu gái, điều này khiến anh nhớ đến người phụ nữ đã không giữ đúng thỏa thuận, Tasia Flores. Mặc dù lính canh đã được cử đi truy tìm người phụ nữ lừa đảo đó nhưng chuyện của cô ấy vẫn bị lãng quên vì cô ấy không gây ra thiệt hại nghiêm trọng nào. Sự quan tâm của mọi người đã chuyển sang em trai Maxwell của anh, người đã tìm thấy tri kỷ của mình và gia đình hoàng gia cùng những người khác đang ăn mừng.

Ông Gilbert gật đầu làm theo hoàng tử và nói, "Tôi sẽ nhanh chóng đi gọi người dọn dẹp hành lang ngay lập tức, Hoàng tử Dante." Trước khi rời đi, ông dặn dò người hầu: "Anna, mang gối và ga trải giường lên tầng trên."

Anastasia cúi đầu đáp lại, hy vọng hoàng tử cũng sẽ rời đi, nhưng cô chỉ nghe thấy một tiếng chân đang di chuyển.

"Xin đừng nhận ra tôi, xin đừng!" Anastasia cầu nguyện khi chỉnh lại từng chiếc gối trong tay mình sao cho khuôn mặt cô bị che khuất sau chúng.

Anastasia tự nhủ rằng một khi vấn đề về Tasia Flores bị lãng quên, thời điểm tiếp theo để cô có thể rời khỏi cung điện này là khi Hoàng tử Maxwell chính thức đính hôn với vị tiểu thư mà số phận đã chọn cho anh. Tất cả những gì cô phải làm là thuyết phục chị gái đi cùng mình để họ có thể chạy thật xa khỏi đây.

Xoay người lấy chiếc gối bông làm lá chắn, Anastasia cứ đi thẳng cho đến khi bị Dante chặn lại, nói:

"Tiến thêm hai bước nữa là cô sẽ đυ.ng vào tường."

Anastasia cắn môi vì bây giờ trông mình như một kẻ ngốc khi đi thẳng vào tường. Nhưng cô ấy lo lắng không dám lộ mặt và chỉ muốn bỏ chạy càng nhanh càng tốt. Tay cô run lên và khi cô cúi chào, một chiếc gối tuột khỏi tay cô và rơi xuống đất và đôi mắt cô mở to kinh hoàng.

Lá chắn của cô đã bị rơi! Hoảng sợ, bàn tay của Anasrasia đưa tay nhặt chiếc gối bị rơi, nhưng nó đã được Dante nhặt lên. Đầu vẫn cúi xuống, cô cảm nhận được anh đang đưa chiếc gối cho cô.

Nhưng khi Anastasia cố lấy chiếc gối để đặt nó trở lại vị trí của mình thì cô không thể, vì Dante không chịu thả tay ra khỏi chiếc gối.

"Cô", Anastasia cảm thấy tim mình ngừng đập khi nghe Dante nói, "Sao nhìn cô có vẻ quen quen vậy?" mắt anh nheo lại.

Anastasia muốn trả lời, nhưng cô không thể sử dụng giọng nói hay bàn tay khi đang ôm gối. Nhưng vì tình thế buộc cô phải xóa bỏ sự nghi ngờ của anh, cô di chuyển bàn tay còn lại của mình để bày tỏ,

“Tuần trước, tôi đã vào nhầm phòng của ngài mà không hề hay biết. Và bị ngã xuống đất.”

Sau đó, cô tự hỏi liệu Hoàng tử Dante có hiểu những gì mình đang nói không, vì anh không nói gì trong khi cô nhìn chằm chằm xuống đất. Cô cúi đầu lần nữa và cảm thấy anh buông chiếc gối ra.

Dante mất hứng thú trò chuyện với cô hầu gái, nhưng anh vẫn nhìn cô hầu gái xách những chiếc gối như thể cô định đập đầu vào bức tường bên cạnh vì những chiếc gối đã che khuất tầm nhìn của cô.

Dante rời khỏi đó và Anastasia tiếp tục bước đi. Trước khi đi tiếp, anh vẫn quay lại và nhìn cô hầu gái lần nữa cho đến khi cô đi khuất khỏi tầm mắt của anh.

Hoàng tử Aiden đang đi ngang qua thì thấy anh cả của mình đang đứng nhìn thứ gì đó và nghển cổ hỏi "Anh đang nhìn gì vậy, anh Dante?"

"Cổ luôn mảnh mai và thanh tú như vậy phải không?" Dante lẩm bẩm.

Hoàng tử Aiden trợn mắt nhìn Dante và hỏi, "Hả? Anh định bẻ cổ ai đó à?"

""Có thể." Dante nói và Aiden nhìn anh với một nụ cười.

Aiden nói, "Anh Dante, trông anh có vẻ buồn. Anh biết người ta nói gì khi anh bị bất lực về chuyện nam nữ mà."

"Một giờ nữa đến trại huấn luyện, để ta xem kiếm pháp của em có tốt bằng cái miệng này hay không." Dante trừng mắt nhìn Aidenn người đang mở to mắt kinh ngạc và nhăn nhó.

Aiden nhìn anh trai bước đi và phồng má lên, lẩm bẩm với chính mình:

"Thật lạnh lùng, khi mình chỉ đang cố gắng giúp đỡ. Nhưng mình đoán khi nhìn kỹ hơn, anh ấy dường như đang khó chịu hơn thường ngày."

Cách hành lang nơi Hoàng tử Dante và Hoàng tử Aiden gặp nhau không xa, Anastasia đã thay gối xong và đến phòng của tiểu thư Amara. Cô gõ cửa thì nghe thấy người bên trong nói:

"Mời vào."

Anastasia bước vào phòng với ga trải giường và thấy Theresa đang lau bàn. Hai người hầu gái còn lại đứng bên cạnh đang giúp Amara mặc quần áo. Nhưng cô ấy không ở một mình mà ở cùng với Công chúa Niyasa, người đang ngồi bắt chéo chân.

Anastasia cúi đầu và bước tới giường để thay ga trải giường.

"...một kẻ hèn mọn lại dám làm như vậy" công chúa Niyasa đang trò chuyện cùng tiểu thư Amara, "Tôi thông cảm cho cô, vì đó không phải lỗi của cô. Cô có tìm thấy người mà đã bị cô ta đã đánh cắp các bức tranh không?"

"Vẫn chưa. Tôi đã cho kiểm tra từng người hầu, thê thϊếp và kỹ nữ. Kể cả tầng hầm, để xem họ có tìm thấy gì trong đó không, nhưng vô ích. Giá như tôi có thể bắt được và đưa nó ra trước mặt bà và cha tôi" Công chúa Niyasa giận dữ nói mà không biết người mình đang tìm kiếm cũng đang ở trong căn phòng. Chuyển chủ đề, cô hỏi, "Cô có mong được đi dạo không?"

"Tất nhiên rồi. Tôi cũng mừng vì người phụ nữ tên Tasia kia đã biến mất" Amara không khỏi mỉm cười. Đứng trước gương, cô nhận thấy một cô hầu gái đang định chạm vào chiếc váy của mình và khuôn mặt cô ấy cau lại. Cô vội vàng quát: “Đừng chạm vào nó.”

Anastasia chỉ định nhặt chiếc váy cũ để đặt lên ghế thì người phụ nữ đó đã quát cô.

"Cô ta chỉ đang nhặt chiếc váy thôi. Có chuyện gì vậy?" Công chúa Niyasa nhướn mày.

Amara nhăn mũi trả lời, "Cô ta có bàn tay thô ráp và tôi lo cô ta sẽ làm hỏng chiếc váy vì có đính những viên ngọc trai trên đó. Những người hầu không hề biết nó đắt tiền như thế nào, hay nó dùng để làm gì khi may một chiếc váy như vậy.... Cô ta có vẻ hợp với việc lau sàn hơn là giúp tôi. Nhắc mới nhớ, người kia còn nói cô ta bị câm nữa." Amara nhìn người hầu đứng bên cạnh, ra lệnh: “Cô đi làm đi.”

Anastasia rời khỏi chiếc váy, nhưng có điều gì khác khiến cô bận tâm và lần này không phải là lời của Quý cô Amara. Đó là Công chúa Niyasa đang nhìn chằm chằm vào cô.