Marianne và Anastasia ngủ cạnh nhau, thỉnh thoảng họ giật mình thức giấc. Họ đã ở trên biển suốt một tuần cùng với nỗi sợ hãi và nhớ nhà, đó là điều duy nhất mà họ biết.
Vào một buổi chiều, con tàu của những tên cướp biển cuối cùng cũng đến cảng và chiếc neo được cắm xuống nước. Ngay sau đó những người bị bắt được đưa lên trên đất liền và bỏ vào trong xe ngựa. Trên bầu trời những đám mây đen lơ lửng, họ di chuyển trên nền đất ẩm ướt.
Sau một giờ, xe ngựa đột ngột dừng lại, đánh thức Anastasia khỏi giấc ngủ ngắn ngủi của cô. Phải mất vài giây cô mới nhận ra rằng mình không ở nhà mà đang ở một vùng đất xa lạ cùng với chị của mình Marianne.
Anastasia đưa mắt nhìn ra ngoài và thấy một bức tường xám lớn nằm cạnh xe ngựa, nơi này trông quá xa lạ với cô ấy.
Đột nhiên một trong những tên cướp biển đến mở khóa l*иg và ra lệnh: “Bọn bây mau ra khỏi l*иg nhanh lên.!”
Một người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng đã đứng chờ sẵn bên ngoài, trông rất lịch sự sạch sẽ và không có râu, mặc một bộ đồng phục màu trắng đỏ. Ông ta là một trong những người làm việc trong cung điện, và theo sau ông ta là sáu người đàn ông với bộ đồng phục tương tự. Bên cạnh là một người phụ nữ có vẻ bụ bẫm mặc một bộ váy đẹp hơn những người ở làng Hawkshead mà cô được thấy cho đến tận bây giờ.
“Có tổng cộng bao nhiêu người ở đây?” người đàn ông tóc vàng hỏi khi mắt anh ta nhìn những người đang bị bắt giữ.
“Tổng cộng là 16 người. 6 người đàn bà, 7 đứa con gái và 3 thằng con trai.” Thủ lĩnh băng cướp biển trả lời. “Tất cả đều khỏe mạnh và có thể sử dụng tốt.”
Người đàn ông trông có vẻ lịch sự quay lại nhìn cấp dưới của mình, họ gật đầu, ngay sau đó một túi tiền vàng được ném vào tên thủ lĩnh.
“Chỉ có hai mươi đồng vàng thôi sao?” tên thủ lĩnh hỏi trong khi đếm những đồng vàng trong bao.
“Có thêm bốn đồng xu trong đó, xét đến việc ngươi mang theo những chàng trai trẻ, bọn ta trả như vậy là đã rất hào phóng rồi, nếu như ngươi không muốn giao dịch thì thôi vậy.” Người đàn ông tóc vàng nghiêm giọng trả lời, theo lệnh bằng ánh mắt của ông ta, những người phía sau chuẩn bị rút kiếm ra.
Tên thủ lĩnh nở nụ cười gian xảo, liếʍ môi và nói : “Làm ăn với các người thật tốt, hà hà.”
Khi những tên cướp biển hôi hám và tồi tàn rời đi cùng với chiếc xe ngựa của chúng, một trong những người phụ nữ bị giam giữ đã nhanh chóng quỳ xuống trước mặt người đàn ông tóc vàng , cô cầu xin: “ Xin hãy đưa chúng tôi trở và nhà, thưa ngài! Những tên cướp biển đó đã bắt và đưa chúng tôi đến đây.”.
Người đàn ông thở dài trước khi nói, “Cuộc sống của các ngươi sẽ thay đổi tốt hơn, đây là vương quốc Versailles và sẽ phục vụ cho gia đình hoàng gia Blackthorns. Phục vụ họ tốt thì các ngươi sẽ được khen thưởng tương xứng, sẽ là khôn ngoan nếu ngươi quên đi nơi đó, vì kể từ bây giờ đây sẽ là nhà của các ngươi.” Đôi mắt ông ta quay sang nhìn những nô ɭệ được đưa đến để chắc chắn rằng tất cả họ đều đang lắng nghe. “Nếu các ngươi không tuân theo mệnh lệnh và quy tắc, các ngươi sẽ bị trừng phạt thích đáng và đó hẳn là điều các ngươi không mong muốn.”
Một trong những người phụ nữ lên tiếng “Chúng tôi không phải nô ɭệ! Chúng tôi là những người tự do! Hãy đưa chúng tôi quay về.”
Người đàn ông bước tới và tóm lấy cổ cô, “Thêm một lời nào nữa thì lưỡi của ngươi sẽ bị xé ra khỏi miệng! Bọn ta đã trả một số tiền lớn và giờ cô là tài sản của cung điện này. Madame Minerva.” Ông ta giơ tay lên và gọi người phụ nữ bụ bẩm đến. Sau đó gọi một trong số những lính canh gần đó và ra lệnh: “Đưa ba đứa con trai vào nhà kho!”.
Trong lúc đó, bà Minerva nhìn từng cô gái ở đó và nói: “Khi ta chỉ tay vào ai thì người đó bước tới và đứng sang bên trái.” Cô ta bắt đầu chọn, những người phụ nữ và cô gái lần lượt bước sang một bên, không biết điều gì sắp xảy ra.
Cuối cùng ánh mắt của Lady Minerva dừng lại ở Marianne và Anastasia, không khó để chọn ra khi cô nhận thấy ai xinh đẹp hơn. Người phụ nữ chỉ vào Marianne, “Cô kia, người cao với đôi mắt xanh lục. Hãy bước sang một bên, nhanh lên nào không có đủ thời gian đâu.”
Nhưng hai chị em có dự cảm không lành và tiếp tục dính lấy nhau.
Bà Minerva tỏ ra khó chịu, giơ tay ra hiệu cho một người lính canh bước tới.
“KHÔNG!” Marianne hét lên khi họ cố kéo cô ra khỏi em gái mình. “Mary!” Anastasia khóc và cắn vào tay người lính, một người lính khác bước tới và nắm chặt vai Anastasia.
“Buông cô ấy ra! Anna !” Marianne hét lại, tay họ duỗi thẳng về phía trước cố gắng để nắm lấy tay nhau.
Bà Minerva bóp miệng của Marianne ép cô ấy im lặng, “Nếu mày không cư xử tốt, em mày sẽ chết. Mày không muốn tay mình dính máu phải không? Nếu khôn ngoan thì im lặng và làm theo những gì tao nói.”
Marianne hoảng hốt khi nghe những lời đó, cô quay lại nhìn cô em gái đang cố gắng đấu tranh để cứu mình, cô nhanh chóng cầu xin: “Xin đừng làm hại em ấy!”.
Bà Minerva quan sát mặt Marianne và nói: “Gương mặt này thật xinh đẹp, ta sẽ cảm thấy rất tiếc nếu để lại một vết sẹo trên đó.” Sau đó bà cuối xuống và thì thầm vào tai Marianne “ Cô sẽ cảm thấy may mắn khi được ta chọn thôi, và cô sẽ không muốn ở cùng chỗ với những người khác đâu., hãy ngoan ngoãn theo ta.”
Nước mắt chảy dài trên má Anastasia khi cô nhìn chị của mình rời đi cùng người phụ nữ đó. Cô ấy nức nở, “Mary! Không! Em muốn ở bên cạnh chị!”
Bốn người phụ nữ và ba cô gái trẻ trong đó có Anastasia bị bỏ lại, trong khi những người khác bị bắt đi. Những người lính canh cũng rời đi sau đó và một người đàn ông khác xuất hiện trước mặt họ. Ông ta có vẻ ngoài hốc hác và mặc một chiếc áo choàng đen, nhìn chằm chằm vào những tên nô ɭệ bị bỏ lại và nói:
“Ta là Norrix Gilbert, phụ trách người hầu, các ngươi nên gọi ta là Mr.Gilbert. có vẻ như tất cả các ngươi đều gặp xui xẻo, những người khác sẽ trở thành kỹ nữ và sống một cuộc sống sung túc hơn, trong khi các ngươi thì..” Ông ta cười phá lên, “Các ngươi sẽ là người hầu của cung điện, hèn kém nhất. Đưa bọn họ vào trong.” Ông ta ra lệnh cho những người hầu đã được huấn luyện.
“Đưa tôi đến chỗ chị gái tôi! Ông đã mang Mary đi đâu?” Anna không ngừng chiến đấu muốn chạy đến chỗ chị mình. Norris nheo mắt nhìn đứa trẻ hỗn xược, bước đến bóp chặt khuôn mặt cô, “Gương mặt này quá bình thường, số mệnh của cô là làm người hầu, có vẻ như cô vẫn chưa hiểu những gì ta đã nói và cần phải kỷ luật. Đưa cô ta vào phòng biệt giam, ông ta ra lệnh cho người hầu khác.” Cô người hầu nhìn có vẻ e ngại vì đây chỉ là một đứa trẻ, “Cô điếc đến nổi không hiểu tôi nói gì à?” ông ta cau mày hỏi, sau đó Anna bị lôi ra khỏi đó và nhốt vào phòng biệt giam.
Annatasia bị đẩy vào phòng biệt giam, căn phòng được dùng làm nơi trừng phạt được xây dựng dưới lòng đất, không có cửa sổ cũng như không có người để lắng nghe mình, bị bỏ lại dưới sự thương xót của bóng tối.
“MARY! MẸ! CHA ƠI!”, Anatasia trở nên sợ hãi, không thể nhìn thấy gì trong bóng tối tĩnh mịch. Cô ấy hét lên bằng cái giọng nhỏ bé của mình, “Thả tôi ra! Cứu với! Mary!”
Nhưng dù cô có kêu cứu thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ai đến giúp đỡ cô, như thể cô bị bỏ lại một mình mãi mãi. Cô trở nên lo lắng và đập đôi bàn tay nhỏ bé của mình vào tường mà cô tin đó là cánh cửa. Hai giờ đầu tiên, cô ấy hét lên. Đến giờ thứ ba, cổ họng của cô trở nên khàn và đau đớn. Cô khóc nức nở, sụt sịt. Cô vẫn hi vọng có ai đó sẽ đến , và khi không có ai đến thăm trong sáu giờ đầu tiên, cô lại kêu cứu trong vô vọng.