Sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng bỗng trở thành những tiếng thì thầm. Tể tướng ra lệnh cho lính canh,
“Đưa cô ta xuống hầm ngục dưới lòng đất và dọn dẹp chỗ này.”
"Vâng, thưa ngài!" Các lính canh đã trả lời.
Sau đó, Vua William quay lại nhìn những vị khách của mình với một nụ cười và nói: "Chúng ta hãy chuyển sang một phòng khác để tiếp tục buổi lễ."
Anastasia không thể di chuyển khỏi nơi cô đứng vì nó kế bên nơi Charlotte bị chặt đầu. Cơn sốc đã xâm chiếm cơ thể và tâm trí cô dường như đã đóng băng. Cô biết Blackthorns rất độc ác và nhẫn tâm, nhưng họ đã tước đi mạng sống của một người chỉ vì nghĩ rằng họ bị xúc phạm.
Tiếng xì xào của những vị khách dần chuyển sang những tiếng trò chuyện khi họ bắt đầu bước ra khỏi phòng. Trong khi một số không nói nên lời về những gì vừa xảy ra còn hầu hết những người khác đều không quan tâm và tiếp tục trò chuyện.
"Đó là kết cục cho những kẻ dám nói dối hoàng gia. Cô ta nghĩ mình có thể thoát tội sau khi đã làm những việc đó sao" một trong những vị khách gần đó nhận xét.
“Cô ta cố tình vẽ nó phải không?” Một người khác hỏi. "Có lẽ ngay từ đầu cô ta đã không biết vẽ?"
"Nhưng cô ta đã vẽ Nữ hoàng Sophia theo đúng ý người. Chắc chắn là có mục đích!" Một nhận xét khác vang lên.
Khuôn mặt của công chúa Niyasa đỏ bừng vì nhục nhã. Đó là vì Charlotte là người giúp việc của cô và cô đã để một người hầu hạ đẳng xúc phạm bà mình. Nữ hoàng Sophia trầm giọng yêu cầu,
"Sao con có thể để chuyện như thế này xảy ra, Niyasa?"
“Cho phép tôi khiển trách con bé, thưa Nữ hoàng Sophia.” Phu nhân Maya cúi đầu và Nữ hoàng Sophia lại trừng mắt nhìn trước khi bước ra khỏi phòng. Người vợ lẽ thứ nhất của Vua Wiliiam sau đó quay sang con gái mình: “ Đừng nói gì hết, hãy im lặng đi theo ta."
Khi đến lúc phải rời khỏi phòng cùng những vị khách khác, Anastasia đi ngang qua nơi diễn ra sự kinh hoàng trong phòng, mắt cô nhìn vào Charlotte.
Đôi mắt của Anastasia chú ý vào vết máu trên sàn, máu lan khắp cơ thể không có đầu. Bụng cô quặn lên dữ dội, cô vội vã rời khỏi phòng. Đôi chân cô bước nhanh đến một khu vườn nhỏ, cố gắng đi xa nhất có thể để đưa cô thoát khỏi những con người man rợ này.
Cô ngồi lên bậc thềm của đài phun nước gần đó, nó có một thiết kế phức tạp và ở giữa là bức tượng một người phụ nữ làm bằng đá.
Anastasia kéo mảnh vải che mặt ra. Đặt tay lên bậc thềm. bụng cô nôn ra những gì đã ăn trưa nay.
"L-làm sao họ có thể gϊếŧ c-cô ấy.." Anastasia tự hỏi bản thân. "Họ đã gϊếŧ cô ấy rồi ư..."
Môi Anastasia run rẩy. Tầm nhìn của cô trở nên mờ đi khi nước mắt cô trào ra. Cô không thể tin rằng Charlotte đã chết. Bị gϊếŧ không một giây hay bất kỳ sự thương xót nào. Cô nhắm mắt lại để kiềm chế cảm xúc nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cô vẫn còn nhớ ngày Charlotte lần đầu tiên được đưa tới cung điện và bắt chuyện với cô.
"Tại sao cô lại ngồi một mình?" Charlotte hỏi sau khi nhìn thấy Anastasia ở góc bếp. "Hãy để tôi ngồi đây bầu bạn với cô nhé."
"Anna, nhìn này! Họ đang phát đồ ngọt đó, chúng ta đi ăn chút đi!"
Anastasia biết rằng lời nói dối của Charlotte sẽ không thể nào được giữ kín mãi và cuối cùng cô sẽ bị trừng phạt. Nhưng cô không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
"Tại sao cô lại đánh cắp chúng chứ Charlotte...dối trá, chúa ơi..." Anastasia cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể khi cô nghĩ đến lưỡi kiếm sắc bén của thanh kiếm.
Nếu hoàng gia phát hiện ra cô nói dối họ, họ cũng sẽ chặt đầu cô! Nghĩ đến số phận của Charlotte và những gì có thể xảy ra với mình, Anastasia vô cùng sợ hãi và toàn thân run rẩy. Cô phải trốn thoát... cô không thể ở lại cung điện tàn khốc này. Dù bây giờ đang ở ngoài vườn nhưng cô vẫn cảm thấy ngột ngạt, như thể có những bức tường vô hình đang ngăn cản cô.
Anastasia cảm thấy khó thở. Cơ thể cô lắc lư, đang loạng choạng ngã về phía sau thì cô nghe thấy ai đó nói:
"Cẩn thận đó."
Dante đứng đằng sau, nắm tay đỡ cô.
Anastasia đứng vững. Cô quay lại nhìn anh, hàng mi cô đọng lại những giọt nước mắt đang trào ra từ khóe mắt.
Lần đầu tiên Dante nhìn thấy khuôn mặt không bị che khuất sau tấm vải của người phụ nữ trẻ này. Đôi mắt nâu của cô ấy ươn ướt và trông cô ấy có vẻ sợ hãi. Má và mũi của cô đã chuyển sang màu hồng. Đôi môi hé mở của cô cố gắng thở nhanh vì ngực cô cảm thấy khó chịu. Đôi lông mày đen của anh nhíu lại và anh ra lệnh cho cô,
"Hít thở chậm lại. Nghe tôi nói này."
Phải mất một phút trái tim lo lắng của Anastasia mới ngừng đập dữ dội. Cô ấy thì thầm, “Bây giờ tôi ổn rồi...cảm ơn anh.” Bước tránh xa anh, cô dựa lưng vào bức tường tròn nhỏ. Cô đút tay vào túi để tìm chiếc khăn tay nhưng không có.
“Đây” Dante nói và đưa chiếc khăn tay của mình cho cô.
Do dự, Anastasia lấy nó từ tay anh và dùng nó để lau mặt. Cô nói, “Cảm ơn. Tôi sẽ tự mình ổn thôi, Hoàng tử Dante.”
“Trông cô chẳng ổn chút nào. Bà tôi sẽ không vui khi biết tôi để cô một mình. Chưa kể, tôi có thể tận hưởng thêm một chút không gian yên lặng.” Dante nói và nhìn vào cô gái đang có vẻ rất đau lòng. Ở trong khu vườn, họ ngồi im lặng bên cạnh nhau, anh thấy cô đang ôm chặt chiếc khăn tay trên đùi và hỏi cô, “Đây có phải là lần đầu tiên cô thấy ai đó bị xử tử không?”
Anastasia không nhìn anh mà gật đầu đáp lại, “Hãy tha thứ cho tôi, tôi không có ý xúc phạm nhưng chẳng phải cái chết là một hình phạt quá tàn nhẫn sao?”
“Hãy tin tôi đi, sẽ còn nhiều điều tàn khốc hơn cái chết đó, thưa quý cô.” Dante nói với giọng bình tĩnh như thể việc đó không ảnh hưởng đến anh, “Người hầu đó đã phạm sai lầm khi dám chế nhạo nữ hoàng cao nhất của vương quốc này.”
Anastasia đã quên mất Dante là một thành viên của Blackthorn, và anh ta có tiếng là tàn nhẫn khi đưa ra các hình phạt.
Làm sao cô có thể quên được? Chỉ vì cô mặc một chiếc váy đắt tiền và nói chuyện với các hoàng tử, công chúa cũng thể không xóa bỏ được sự thật rằng cô là người hầu đang nói dối họ. Cô nhớ chị gái mình đã đề cập đến việc Dante gϊếŧ người lính đã cố gắng trốn thoát cùng với cô kỹ nữ Irene.
Một thoáng sợ hãi len lỏi vào trái tim Anastasia. Cô tự nhủ không được tỏ ra sợ hãi, vì điều đó sẽ làm lộ sự thật trước mặt người đàn ông này. Cô nhẹ nhàng hỏi anh, “Khi nào anh có thể thích nghi với hình ảnh của cái chết?”
Dante nghiêng đầu nhìn Anastasia. Cô ấy chắc chắn là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng việc gần gũi với sắc đẹp chẳng có ý nghĩa gì mấy đối với con trai cả của vua Blackthorn. Bước lại gần bậc thềm, anh dựa vào đó rồi thọc tay vào chiếc áo khoác dài. Anh ấy nói.
“Có lẽ là khi tôi tám hoặc chín tuổi.” Lúc này, lông mày của Anastasia khẽ nhướng lên như có vẻ bất ngờ. Sự thật là Dante đã sống trong một cung điện có nhiều sự lạnh nhạt và nhẫn tâm, “Và thật khó để không trải qua cái chết trong chiến tranh. Cô tắm trong máu của kẻ thù hoặc ngược lại và rồi cô cũng sẽ quen thôi.”
“Tôi xin lỗi.” Anastasia thì thầm, vì cô cảm thấy Dante cũng có một chút tình người.
“Không cần đâu.” Câu trả lời của Dante cộc lốc, “Đó là một vị trí danh giá, chiến đấu cho vương quốc và mang về những cái đầu của kẻ thù.”
...Và phần con người trong anh ấy đã biến mất, Anastasia nghĩ trong đầu.
“Cô không đồng ý?” Dante nhận xét, và đó giống một lời tuyên bố hơn là một câu hỏi.
Anastasia mím môi và trả lời, “Tôi nghĩ mọi sinh mệnh đều cần được trân trọng, dù nó có bé nhỏ đến đâu. Và mọi thứ đều có thể sửa chữa...thay đổi.”
Khi mắt cô nhìn vào mặt Dante, cô nhận thấy một khóe môi anh nhếch lên và cô có thể nhầm đó là một nụ cười nếu không có ánh mắt lạnh lùng vẫn giữ nguyên như vậy. Anh ấy nói,
“Nếu tôi không nhầm thì người hầu đó không phải là người đã vẽ những bức tranh được trưng bày ngày hôm qua. Cô ta đã nói dối, và có lẽ cha tôi cũng biết điều đó. Việc để một người thoát tội sẽ tạo cơ hội cho những người khác phạm tội tương tự, đó là lý do tại sao tốt hơn hết nên giải quyết những việc như vậy một cách nhanh chóng.”
Anastasia cau mày và cẩn thận hỏi, “Làm sao anh biết được?”
“Làm sao tôi biết được không phải cô ta vẽ à?” Ánh nhìn sâu thẳm của Dante không rời khỏi đôi mắt nai của Anastasia. Lời nói của anh ta rất mơ hồ, “Cứ cho rằng đó là kinh nghiệm khi mà cô phải làm việc với những kẻ xâm nhập và dối trá...cô có thể nhận ra sự thật. Chẳng hạn như việc chị gái cô không bị dị ứng với thời tiết và cát, hoặc sáng nay cô đã ăn trong phòng.”
Tim Anastasia thắt lại trước lời nói của Dante, cô ghì chặt tay, “Tôi...”
“Tôi không quan tâm đến việc biết lý do của cô. Cô là một trong những vị khách trong cung điện, chuyến ghé thăm của họ rất ngắn. Và những gì chúng tôi đang làm chỉ là một trò chơi đố chữ để ngăn người khác làm phiền.” Lời nói của Dante cộc lốc, “Vì vậy hãy yên tâm” anh nói trước khi rời mắt khỏi cô.
Họ đứng như vậy trong vài phút dưới những vì sao, xung quanh là sự im lặng.
Anastasia ngày càng lo lắng khi nghĩ đến lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần, cô vẫn giữ im lặng vì cả đêm đã không ngủ mà lúc nãy đã khóc nữa nên bây giờ cô cảm thấy mắt mình nặng trĩu. Cô cố gắng di chuyển cơ thể nhẹ nhàng để không bị ngủ gật.
Dante biết việc cô không ăn sáng vì trước khi rời khỏi cung điện anh đã hỏi ông Gilbert xem có vị khách nào được phục vụ bửa sáng trong phòng của họ không và câu trả lời là không.
Anastasia và Dante cùng lúc quay lại và họ chạm mặt nhau, anh đứng thẳng dậy và nói,
“Chúng ta nên vào trong thôi.”
Lúc Anastasia đang định đứng dậy thì cô cảm thấy cơ thể mình lảo đảo và sắp ngã về phía sau, Dante thấy vậy liền nhanh chóng đỡ lấy eo của Anastasia và cô ấy thì dùng tay nắm lấy vạt áo khoác của anh để tránh bị ngã.
Anastasia thở hổn hển, mắt cô mở to và lúc này đã tỉnh táo hơn vì nước trong đài phun nước nên cơ thể và quần áo của cô đều ướt sũng.
Dante đang ở trước mặt cô và anh cũng ướt đẫm không kém, nước nhỏ xuống tóc và mặt anh ấy. Trong mắt anh hiện lên vẻ khó chịu và anh nhìn chằm chằm vào cô.
“Có vẻ như việc tắm rửa như thế này không hấp dẫn đâu, thưa tiểu thư Flores. Hay cô thích chúng ta gần gũi hơn.” Lời nói của anh ta có chút chế nhạo và khó chịu.
Nén lại sự lo lắng, Anastasia xin lỗi, “Tôi-tôi không cố ý đâu thưa hoàng tử.”
Dante đứng dậy và bước ra khỏi đài phun nước, anh đưa tay vuốt mái tóc đang ướt đẫm của mình ra sau.
Anastasia đang cố gắng trèo ra khỏi đó và sửa lại chiếc váy đã bị tuột.
Lúc này Dante nhìn chằm chằm vào Anastasia, anh thấy nước chảy quanh chân cô. Trông cô ấy có vẻ xấu hổ khi run rẩy, quần áo của cô bây giờ đang dính chặt vào cơ thể như lớp da thứ hai, để lộ những đường cong quyến rũ. Nhìn chiếc váy ướt của Anastasia đang ôm chặt lấy cơ thể cơ thể cô, vì một lý do nào đó việc này khơi dậy những suy nghĩ đen tối thường được Dante kiểm soát tốt, anh nghiến chặt răng.
Anastasia đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ném vào mình, cô nhìn vào tay và thấy một chiếc áo khoác màu nâu và nghe thấy giọng của Dante nói,
“Hãy mặc nó vào, cô sẽ cần nó khi đi vào trong.”
Khi Anastasia ngước lên nhìn Dante, cô thấy chiếc áo sơ mi trắng của anh đã trở nên trong suốt để lộ làn da và cơ bắp bên dưới. Những giọt nước nhỏ xuổng cổ anh và biến mất sau lớp vải, anh quay lưng lại và đập vào mắt cô là bờ vai rộng và săn chắc ấy. Anh nói, “Tôi sẽ vào trước.”