Mặt Marianne tái nhợt với sự hiện diện của ông Gilbert trước cửa thư viện, vì buổi lễ đang diễn ra nên cô đã nghĩ rằng sẽ không có ai trong số các vị khách hay người hầu kể cả người đàn ông này sẽ xuất hiện ở đây.
Mặc dù Norrix Gilbert không chịu trách nhiệm quản lí các kỹ nữ nhưng ông ta biết tên từng người và Marianne thì không còn quá xa lạ gì, đặc biệt khi cô còn là một trong những kỹ nữ được săn đón nhất ở tòa tháp Thiên Đường.
Ông Gilbert nhìn Marianne với vẻ mặt nghi ngờ và hỏi, “Sao cô không ở sảnh chính cùng với những người khác?” Đôi mắt ông ta di chuyển nhìn xung quanh thư viện vắng vẻ.
Marianne nở một nụ cười duyên dáng và đáp, “Ông Sinclair muốn xem qua những cuốn sách ở đây và chúng tôi đã dành một chút thời gian bên nhau.”
“Vậy tại sao tôi không thấy ông Sinclair ở đây?” Ông Gilbert hỏi, sau những chuyện xảy ra với kỹ nữ Irerne, những người phụ trách đã trở nên nghiêm khắc hơn để sự việc đó không lặp lại.
“Ngài ấy để tôi ở đây một mình...để chỉnh sửa lại trang phục và diện mạo của tôi.” Marianne đưa ra một lời nói dối đáng tin cậy đồng thời lấy tay vuốt thẳng lại chiếc váy.
Lúc này Anastasia đang cảm thấy mồ hôi chảy dọc trên sống lưng mình, cô lẻn nhìn qua khe hở của những cuốn sách và nhìn thấy ông Gilbert đang tra hỏi chị gái mình. Chỉ trong một buổi tối mà họ đã xây dựng nên một lâu đài dối trá và cô đang lo lắng rằng nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Bây giờ đang bị kẹt trong tình huống éo le như thế này, Anastasia tự hỏi rằng làm sao mình có thể trở về phòng nếu như ông Gilbert đưa chị Marianne trở lại sảnh chính. Trái tim cả hai chị em như bị trùng xuống khi ông Gilbert bước vào thư viện.
‘Làm ơn, chúa ơi hãy giúp con, giá như như quần áo của mình không bị mất.’ Anastasia thầm nghĩ
Khi suy nghĩ đó vừa lướt qua tâm trí Anastasia, cô cảm thấy cơ thể mình hơi nhột nhột trên vai và khi nhìn xuống chiếc váy màu xanh cô đang mặc. Lông mày cô nheo lại và đôi mắt mở to kinh ngạc khi thấy màu sắc của chiếc váy đang bắt đầu chuyển từ màu xanh lá sang màu nâu. Nó ngừng thay đổi khi chuyển sang màu nâu hạt dẻ, chất liệu của chiếc váy cũng chuyển từ lụa đắt tiền sang vải cotton sờn cũ.
Anastasia phải đứng hình mất mấy giây mới nhận ra rằng chiếc váy sang trọng ấy đang biến thành một bộ trang phục hầu gái của cô, với một chiếc váy lót bên trong dài tay màu trắng và bên ngoài là chiếc váy không tay màu hạt dẻ.
Chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra thì Anastasia nghe thấy tiếng bước chân của ông Gilbert và Marianne ngày càng tiến gần đến nơi cô đứng. Anastasia vội vã tháo đôi khuyên tai đang lơ lửng và nhét chúng vào túi váy, rồi nhanh chóng gỡ những chùm tóc và tết chúng lại thành bím.
Làm ướt môi, cô quẹt hết màu sơn rồi kéo những chùm tóc xuống phía trước để che đi đôi mắt.
Marianne càng căng thẳng hơn khi đi sau ông Gilbert, cô tự nguyền rủa mình vì đã nghĩ rằng cô và em gái có thể dễ dàng rời khỏi đây sau khi thay bộ trang phục đó. Khi họ bước tới gần chiếc giá sách nơi Anastasia đứng, tim của Marianne đập thình thịch như muốn nổ tung.
Cô lặng lẽ nhìn Anastasia và thấy em gái mình đang mặc bộ đồ hầu gái, đứng quay lưng lại và lau sàn nhà bằng giẻ lau. Anna đã tìm thấy chiếc váy rồi sao?
Ông Gilbert nhìn thấy bóng lưng của cô hầu gái thấp kém đang lau sàn, hỏi: “Cô không biết rằng những hầu gái thấp kém không được phép bước chân vào đây hay bất cứ nơi nào gần trung tâm cung điện trừ khi được yêu cầu sao?”
“Lúc nãy ông Sinclair đã làm đổ thứ gì đó xuống sàn và chỗ đó cần được xử lý nên tôi đã nhờ một người hầu đến để lau dọn. Xin thứ lỗi cho tôi.” Marianne cuối đầu xin lỗi.
Ông Gilbert dường như cũng đã hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa các kỹ nữ và khách khi ở trong không gian kín như thế này, ông có thể đoán rằng chất lỏng trên sàn kia là của ông Sinclair.
“Người hầu này sẽ ở đây phụ trách việc dọn dẹp, ta sẽ hộ tống cô trở lại sảnh chính, cô cần tiếp một số vị khách ở đó.” Sau đó ông ta quay lại nhìn Anastasia và ra lệnh, “Cô, sau khi xong việc hãy đi thẳng về khu ở dành cho người hầu. Cả đêm nay sẽ không cần đến cô nữa.”
Anastasia gật đầu, cô đợi hai người họ bước ra khỏi thư viện và khi họ đã đi khuất xa cô thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cô bật dậy cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, sờ sờ nó và thì thầm, “Em không phải là chiếc váy bình thường...”
Quay trở lại với bửa tiệc, nơi mà các thành viên hoàng gia của gia đình Blackthorn và các vị khách của họ đang thưởng thức những món ăn và đồ uống thơm ngon được phụ vụ trên bàn, phía trên là những chiếc đèn chùm sáng rực rỡ. Hội trường dường như được chiếu sáng lấp lánh bằng những đồ trang trí, những chiếc bình hookah được đặt ở nơi có những mẫu than cháy rực và nước trong bình sôi sùng sục.
Vua William, phu nhân Sophia và Thái hậu đang ngồi nhâm nhi những ly rượu trên bàn, khi phu nhân Sophia thấy công chúa Niyasa và bà giơ tay gọi con gái mình.
“Vâng có chuyện gì không mẹ.?” Công chúa Emily trả lời mẹ mình là Sophia.
“Niyasa đang làm gì vậy?” phu nhân Sophia hỏi.
Emily quay sang nhìn em gái mình và trả lời, “Em ấy muốn cho chúng ta xem những tác phẩm nghệ thuật do một trong những người hầu của em ấy làm ra đó mẹ. Chúng rất đặc biệt và khác lạ, em ấy đã chuẩn bị chúng cho ngày sinh nhật của mẹ đó.”
Quý cô Sophia có vẻ hài lòng khi nghe được điều đó, “Còn con thì sao, Emily? Những người hầu kém cỏi của con không làm được gì hay con không định tạo bất ngờ gì sao?” những lời nói của cô thật gay gắt với con gái của mình. “Em trai con thì tặng ta một mảnh kim loại rỉ sét, ta không biết phải làm gì với hai đứa nữa.”
“Những thứ con thành thạo nhưng mẹ lại không chấp nhận” Emily lịch sự trả lời với một nụ cười.
Sophia thở dài, lúc này vua William cũng nói thêm, “Đừng quá khắt khe với Emily, Sophi à. Một khi con bé kết hôn với một người đàn ông hòa nhã mà chúng ta lựa chọn, con bé sẽ không cần phải thành thạo nhiều việc nữa.”
Cùng lúc đó, Niyasa xuất hiện tại bàn ăn của họ và cúi đầu, “Thưa nữ hoàng Sophia, con xin người dành chút thời gian nếu người cho phép. Con muốn cho người xem những bức vẽ phong cảnh tuyệt đẹp.”
“Một số đứa cháu của ta thật kém cỏi.” Thái hậu lẩm bẩm.
Quý cô Sophia mỉm cười khi được nhắc đến danh hiệu mới của mình, cô đứng dậy và cùng Niyasa đi đến nơi trưng bày các bản vẽ. Các vi khách ngắm nhìn và tấm tắc khen ngợi những bức vẽ đang được trưng bày, phu nhân Sophia bước đến và nhận xét,
“Những thứ này quả thực rất bắt mắt, ta không nghĩ là mình đã từng thấy thứ gì giống như vậy trước đây.”
Niyasa mỉm cười và nói, “Con đã đặc biệt chuẩn bị chúng cho tối nay, Con hi vọng nó sẽ làm người hài lòng.”
“Con chu đáo quá Niyasa à, con thật là có một đôi mắt tinh tường.” Phu nhân Sophia khen ngợi trước khi đặt câu hỏi, “Và người họa sĩ tài năng này là ai?” Charlotte bước tới và cúi chào. Cô choáng váng trước những sự chú ý và những lời khen ngợi mà cô ấy nhận được, cô không thể hạnh phúc hơn nữa khi những người đàn ông và phụ nữ giàu có chú ý đến mình. “Vậy ra Niyasa đã tìm thấy cô, một viên ngọc ẩn trong lòng đất.” Phu nhân Sophia nhận xét.
Charlotte không đáp lại mà chỉ tiếp tục cúi đầu mỉm cười.
“Thật tuyêt vời khi có một cô hầu gái có thể vẽ giỏi như thế này.” Một vị khách nọ nhận xét. Những người giúp việc chẳng qua chỉ là phụ kiện đối với những người giàu có, những người thích khoe khoang người hầu của mình như thể họ là thú cưng hoặc một đồ vật để phô trương.
Phu nhân Sophia thọc tay vào túi váy và lấy ra một đồng vàng, cô đưa tay về phía trước và thả đồng xu vào lòng bàn tay của cô hầu gái đang háo hức. Cô nhìn chằm chằm vào bản vẽ của một cây cầu và nói, “Ta muốn có một bản vẽ về ta vào ngày mai.”
Nụ cười của Charlotte lập tức bị dập tắt, giọng cô run rẩy nói, “Xin thứ lỗi tôi thưa nữ hoàng, đây là những bức vẽ cũ của tôi, tôi đã ngừng vẽ vào ba năm trước.”
Phu nhân Sophia phớt lờ lời nói của người hầu gái và tuyên bố, “Tài năng không phải là thứ có thể mất đi theo thời gian, hãy chắc chắn rằng vẽ ta đang ngồi trên một chiếc ghế dài với bàn tay đặt dưới cằm. Tiền công của cô đã được trả, chắc hẳn nhiêu đó là đủ động lực rồi.”