Anastasia nấp sau bức tường để tránh bị Thái Hậu tra hỏi, khi nãy khi thấy người phụ nữ lớn tuổi ấy đang gặp khó khăn cô đã không nỡ bỏ đi và muốn giúp đỡ bà.
Đặt tay lên bức tường, Anastasia nghiêng người lén nhìn Thái Hậu và vị tướng của của bà ấy đang rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi” cô nói và nắm chặt tay ấn vào bức tường chuẩn bị tiến về phía sảnh chính thì đột nhiên một viên gạch bị thụt vào trong, một phần của bức tường mở ra như một cánh cửa, “Một lối đi bí mật sao?”
Anastasia ngó xung quanh rồi nhìn chằm chằm vào nó, cô tò mò vào trong và bắt đầu bước đi, cô nghe thấy bức tường tự động đóng lại sau lưng mình.
Viền áo màu xanh lá cây của Anastasia cọ vào mặt đất khi cô bước đi trên bậc thang, có vài tia sáng ở cuối lối đi bị hàng dây leo che khuất. Đẩy chúng ra, cô bước ra ngoài và nhận ra nơi này là ban công.
Anastasia kinh ngạc trước cảnh tượng đó và lẩm bẩm, “Không ngờ mình đã ở đây tám năm mà không hề biết đến sự tồn tại của nơi này.”
Các bức tường có những sợi dây leo xanh mọc dọc trên đó cùng với những bông hoa màu đỏ tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Nhưng khung cảnh bãi biển đang tỏa sáng dưới ánh trăng mới chính là cái thu hút được sự chú ý của Anastasia.
Cơn gió lạnh lùa qua khi Anastasia tiến về phía lan can, cô tự hỏi liệu gia đình hoàng gia có tàu hay thuyền ở dưới đó hay không. Anastasia tò mò nhón gót chân vương mình ra xa phía ban công.
“Nếu cô muốn thì hãy tiến gần hơn chút nữa sẽ thấy được mặt nước.” Một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Giật mình trước giọng nói bất ngờ đó, cô quay mặt lại và nhìn thấy hoàng tử Dante.
“..!” một chân của Anastasia lùi về phía sau và cô cảm thấy khó thở khi mình sắp ngã khỏi ban công thì hoàng tử Dante tiến đến choàng tay qua eo và đỡ lấy cô.
Anastasia thở hổn hển, thấy tim mình như sắp nhảy khỏi l*иg ngực. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm lay động mái tóc đen của Dante , đôi mắt của anh nhìn cô chăm chú. Dante mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh có cổ với những thiết kế tinh xảo bằng vàng chạy dọc theo cúc áo. Cổ họng của Anastasia cứng đơ khi cô thấy tay mình đang đặt trên ngực anh. Anastasia muốn cử động nhưng vòng tay rắn chắc của Dante đang ôm cô cứng ngắt.
“Tôi không cố ý nghiêng người xa như thế đâu” Anastasia thì thầm trong sự ngạc nhiên.
“Chắc chắn là không rồi.” Dante trả lời với đôi mắt nheo lại nhìn cô gái đang ở trước mặt mình.
Dante đang đi ra ngoài để hít thở một chút không khí trong lành thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của một cô gái đang cố vươn mình ra phía ban công để nhìn xuống dưới biển. Đây là một nơi vắng vẻ và ít có người lui tới, đó cũng là điều mà anh không ngờ rằng sẽ có người nào đó ở đây giờ này.
“Cảm ơn vì đã giúp tôi.” Anastasia nói.
Sự chú ý của Dante rơi vào đôi môi hồng hào của Anastasia khi chúng chuyển động bên dưới lớp vải mỏng. Giọng nói của cô làm anh liên tưởng đến những trái dâu ngọt ngào đầu hè.
Anastasia cuối cùng cũng cảm thấy Dante thả tay ra khỏi eo mình ra và cô định bước ra xa để giữ khoảng cách thì chính anh ấy đã làm điều đó trước.
“Cô sẽ bỏ lỡ buổi lễ nếu không nhanh chóng đến sảnh chính.”
Anastasia nhìn Dante tiến lại gần lan can. Anh bắt đầu ngắm nhìn khung cảnh phía trước.
Anastasia gật đầu cảm ơn mặc dù hoàng tử không hề chú ý hay nhìn đến cô. Cô quay lại định bước đi nhưng chiếc thắt lưng nhỏ quanh eo bị lỏng ra, cô nắm lấy nó và thì thầm, "Ôi không!..."
Anastasia bắt đầu quấn lại sợi dây đai quanh eo, cố gắng đẩy những chiếc ghim thẳng vào nhưng vị trí của chúng không đúng nên cô phải loay hoay với nó một lúc lâu.
Nhìn thấy cô gái đang loay hoay với chiếc thắt lưng trên váy của mình. Ánh mắt anh rời khỏi biển và quay lại nhìn cô.
Làn gió ngoài ban công thổi nhẹ tấm vải mỏng phất phơ bay lên để lộ khuôn mặt xinh đẹp bên dưới. Mái tóc nâu sẫm gợn sóng của cô được xõa xuống ngang vai và lưng.
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi Dante và anh nói, "Tôi sẽ cử một cô hầu đến để giúp đỡ cô."
"KHÔNG!" Anastasia nhanh chóng kêu lên, cô sợ những người hầu có thể nhận ra mình. Khả năng những người hầu nhận ra cô cao hơn những người trong gia đình hoàng gia, vì họ chưa bao giờ để ý đến Anastasia. Suy nghĩ một lúc, cô nói: "Tôi sẽ gặp khó khăn nếu gia đình tôi biết tôi đang ở đây mà không phải ở chính điện. Họ muốn tôi gặp gỡ những hoàng tử khác để có thể kết hôn, nhưng tôi không có ý định đó. Làm ơn... Hoàng tử Dante.”
Khi nghe thấy tên mình được thốt ra từ miệng cô gái trẻ. Mắt Dante nheo lại. Anh tự hỏi liệu cô gái này có cố tình gọi tên anh với giọng điệu như vậy không, và liệu cô có được tập luyện những khóa học nghệ thuật quyến rũ đàn ông hay không vì khi giọng cô cất lên chúng rất ngọt ngào và khiến anh lâng lâng. Đó cũng là loại phụ nữ mà anh khinh thường tận xương tủy.
Anastasia cuối đầu chào anh rồi quay lại sửa thắt lưng, lần này cô không bận tâm xem nó đã ổn chưa. Tất cả những gì cô muốn làm bây giờ là chạy trốn khỏi đây.
"Bố mẹ cô là ai?"
Tay cô dừng việc đang làm và ngước nhìn hoàng tử. Cô ấy trả lời: "Ông bà Flores."
Flores? Dante chưa từng nghe thấy cái họ đó trước đây và tự hỏi rằng cô ấy có phải là khách của phu nhân Sophia hay không. “Cô tên gì?”
Anastasia trở nên lo lắng trước câu hỏi của anh. Rốt cuộc, họ đã gặp nhau hai lần và cả hai lần anh ta đều tức giận. Và thay vì trả lời, cô ấy mở to mắt hỏi: "Tại sao?" Năm giây sau, cô nhận ra rằng sao mình không trả lời mà lại hỏi ngược hoàng tử của Blackthorn chứ, Anastasia nhanh chóng nói một phần tên của mình và cúi đầu, "Tasia. Là Tasia đó."
Dante để ý rằng những phụ nữ trẻ thường nhanh chóng tiết lộ tên của mình và cố ý tiếp cận anh, nhưng lần này anh lại gặp một cô gái ấp úng không trả lời ngay. Cô gái này lại còn nói về việc không muốn kết hôn với các hoàng tử được bố mẹ sắp đặt. Anh nghiêng đầu sang một bên và quan sát cô.
"Cô Tasia."
"Vâng?" Anastasia lo lắng trả lời.
Là một hầu gái, Anastasia đã quá quen với việc hạ mắt trước các thành viên hoàng gia đến mức cô cố gắng không rời mắt khỏi ánh mắt xuyên thấu của Dante như thể anh đang đọc thấu được suy nghĩ của cô.
"Tôi tin rằng cô biết đường đến sảnh chính và sẽ không cố nhìn mặt nước bên dưới lần nữa" Dante nói rồi rời khỏi đó bằng cánh cửa khác, không phải lối đi hẹp mà cô đã sử dụng.