Khi Anastasia và Marianne bắt đầu rời khỏi đó, một phần trong lòng Anastasia muốn trốn thoát khỏi cánh cổng của cung điện và bỏ lại phía sau những bức tường cao bao quanh vương quốc Versailles.
Nhưng cô biết Marianne cần cô cũng như cô cần chị gái mình, và việc bỏ Marianne lại không phải là một lựa chọn tốt. Anastasia không phán xét cuộc sống của chị gái mình và cô biết rằng Marianne buộc phải làm điều mà cô ấy cảm thấy thoải mái.
Khi cảm thấy bước chân của Marianne chậm lại, Anastasia dừng bước và hỏi: “Có chuyện gì vậy Mary?”
“Chị muốn xin lỗi em về mọi thứ...chị thật sự xin lỗi.”, vẻ mặt Marianne trông có vẻ tội lỗi và điều đó làm Anastasia không hài lòng.
“Chị không có lỗi với em và không việc gì phải xin lỗi cả.” Anastasia xoa đầu chị mình.
Anastasia biết mọi thứ sẽ khác với chị gái mình, mặc dù Marianne không nói ra những gì mình phải trải qua khi cuộc sống gái điếm của cô ấy bắt đầu. Anastasia cũng hiểu rằng những người trong cung điện và bầu không khí của nó đã ảnh hưởng đến chị gái cô cũng như những người khác. Về bản chất, Marianne nhẹ nhàng hơn, ngoan ngoãn hơn và trong số hai người họ, Anastasia biết rằng Marianne còn ngây thơ hơn cả mình.
“Chị đã bảo vệ em và giờ em sẽ bảo vệ chị.” Anastasia nắm lấy tay Marianne và nở một nụ cười.
Đôi mắt Marianne rưng rưng, cô ấy gật đầu nói: “Bởi vì chúng ta là chị em, và em là một nửa huyết thống còn lại của chị.” Cô lặp lại những gì Anastasia thường nói với mình.
“Đúng vậy.” Anastasia mỉm cười, siết chặt tay Marianne.
“Cảm giác như em là chị gái vậy đó Anna.” Marianne mỉm cười nói, cô không biết mình sẽ làm gì nếu không có sự hiện diện của em gái trong cuộc đời cô. Sau đó, như nảy ra một ý tưởng gì đó, cô nói: “Đi với chị nào.”
“Đi đâu chứ?” Anastasia hỏi với ánh mắt thắc mắc.
“Em nói Theresa sẽ giúp em cho đến nữa đêm, nghĩa là em sẽ rảnh cho đến sáng mai. Sẽ không có ai đến tìm em đâu.” Marianne nắm lấy tay Anastasia và kéo cô ấy vào trong cung điện.
Khi họ đi đến tháp Thiên Đường, Anastasia đứng ở cuối cầu thang đợi Marianne đi lấy đồ. Vài phút sau, chị gái cô xuất hiện vứi chiếc một chiếc túi trong tay.
“Thư viện của cung điện hiện không có ai sử dụng bây giờ, chúng ta hãy đến đó nào.” Marianne nói và quay lại quan sát xung quanh để đảm bảo không có ai theo dõi họ.
“Em không nghĩ đây là ý hay đâu Mary.Chị dũng cảm hơn em nghĩ đó.”Anastasia nói và bước theo Marianne trên hành lang.
“Chị một đêm thôi mà, sẽ không ai biết rằng em sẽ có mặt tại buổi lễ hôm nay đâu. Bằng cách này thì em có thể thấy chị và hoàng tử Maxwell đi cùng nhau. Sẽ có đồ ăn ngon và âm nhạc nữa.” Marianne mỉm cười và nói thêm: “Chị chưa bao giờ được trang điểm cho em kể từ khi chúng ta xa nhà...đây sẽ là một cơ hội tốt để thực hiện nó, đúng không nào?”
Khi đến thư viện rộng lớn của hoàng gia, hai chị em đi lên tầng trên nơi mà còn dư một phòng trống. Anastasia giúp Marianne sửa soạng lại chiếc váy màu hoa cà được cắt ngắn để lộ cánh tay của cô. Khi hai chị em nghe thấy tiếng động lạ nào đó, họ dừng lại để lắng nghe thật kỹ để chắc rằng không bị ai phát hiện.
Khi Marianne đã sẵn sàng, Anastasia nhẹ nhàng nói, “Chị là người phụ nữ đẹp nhất hoàng cung này đó.”
“Chắc chắn còn rất nhiều người phụ nữ khác xinh đẹp hơn, và chị rất vui khi nghe lời khen của em.” Marianne vừa trả lời vừa kẹp lại hai bím tóc nhỏ của mình. Phần đuôi tóc của cô được để kẹp gọn gàng để tạo thành một búi tóc tròn.
“Bây giờ là lúc để em chuẩn bị đó Anna.” Marianne quay sang Anastasia, người đang có vẻ mặt lo lắng.
“Chị không nghĩ rằng có ai đó sẽ nhận ra rằng có thêm một kỹ nữ mới trong tòa tháp, điều mà cả bà Minerva và Vizier đều không biết?” Anastasia hỏi trong khi Marianne lấy ra một chiếc váy màu xanh đậm từ trong chiếc túi.
“Ai nói em sẽ tham dự buổi lễ với tư cách là một kỹ nữ? Chiếc váy này chưa bao giờ được mặc trước đây. Đó là một món quà của một vị tướng nào đó đã gửi cho một trong những kỹ nữ đã qua đời từ lâu. Nó được nhét trong phòng chứa đồ, và chị đã tìm thấy. Hôm nay em sẽ là một vị khách nhé Anna.”
“Một vị khách sao...” Anastasia lẩm bẩm.
“Mặc nó vào đi.” Marianne hối thúc.
Anastasia bắt đầu mặc một chiếc váy lót màu be phía trong trước khi mặc vào chiếc váy lụa màu xanh đậm có một nửa trong suốt, để lộ một nửa màu be phía dưới. Tay áo của chiếc váy dài và che phủ từ cánh tay đến cổ tay. Có hai nếp gấp ở mỗi bên eo, làm lộ rõ được đường cong và chiếc eo nhỏ của Anastasia. Có những thiết kế màu vàng được in trên váy.
“Em nghĩ là mình không cảm nhận được cái lưng của mình luôn rồi.” Anastasia nói khi cảm thấy làn gió lạnh phà vào tấm lưng trần của cô. “Em cảm thấy lo lắng quá chị à!”, cô không biết mình có nên mặc chiếc váy đắt tiền này hay không.
“Chứ lúc nãy em không lo lắng về việc bị lính canh bắt à?” Marianne nhướng mày và quấn một chiếc thắt lưng mỏng màu xanh đậm làm bằng lụa quanh phía trên eo của Anastasia để giảm độ rộng của chiếc váy và ghim nó chặt vào.
“Lúc đó khác, em đã tìm hiểu và cách xa các lính canh và những người trong hoàng gia.” Anastasia trả lời và nhìn xuống chiếc váy của mình.
Marianne gỡ rối cho mái tóc thường được tết thành bím của Anastasia và điều đó làm tóc của cô trở nên gợn sóng hơn. Sau khi tạo kiểu tóc xong, Marianne sử dụng đồ trang điểm được cung cấp cho các kỹ nữ và bắt đầu son môi cho Anastasia.
“Nếu có ai đó phát hiện ra em thì sao?” Anastasia hỏi.
Nhưng Marianne đang bận trang điểm cho em gái mình, cô nói: “Ôi, em gái à. Chị không biết bây giờ chị có nên lo lắng hay không ...”
“Vậy là chị cũng nghĩ rằng sẽ có ai đó phát hiện ra em.” Anastasia cảm thấy lo lắng dâng trào.
Marianne lắc đầu, mỉm cười nói: “Không phải vậy, em thật xinh đẹp. Chị lo lắng nếu bà Minerva phát hiện ra, bà ấy sẽ bắt em làm kỹ nữ mất.” Marianne muốn Anastasia tận hưởng đêm nay bao nhiêu thì cô cũng không muốn em gái mình phải trải qua những đau khổ mà cô đã trải qua. “Hôm nay em có thể nói bao nhiêu tùy thích và với bất kỳ ai.”
“Mm?” Anastasia suy nghĩ, cô cẩn thận chạm vào mái tóc được kẹp chặt của mình và cảm nhận được chúng rũ xuống hai bên mặt. Anastasia thấy Marianne nhặt một tấm vải mỏng trong suốt có hai cái móc vàng ở hai đầu và buộc vào tai cho mình.
“Chị tin rằng sẽ không có ai biết em là một hầu gái, nhưng nếu điều đó vẫn khiến em lo lắng thì đây.” Marianne nói khi che tấm vài cho Anastasia. “Chị sẽ đi trước, đừng quên rằng buổi lễ sẽ diễn ra tại sảnh chính gần khu vườn trung tâm.” Cô hôn lên má em gái mình và rời khỏi thư viện.
Anastasia nhìn chiếc đồng hồ ở tầng dưới và cô thấy rằng còn nửa tiếng nữa thì buổi lễ mới bắt đầu. Cô cúi xuống và xỏ chân vào đôi giày của chị gái đã đưa, vì hai chị em có đôi chân cùng kích cỡ nên đôi giày vàng của Marianne vừa vặn với cô một cách hoàn hảo.
Khi Anastasia đứng dậy, cô gần như sắp ngã và mất thăng bằng trong giây lát. “Woah! Cảm giác như có ai đó kéo tấm thảm dưới chân mình vậy.”
Anastasia đứng thẳng người và hít một hơi thật sâu. “Không có gì khó khăn cả... bây giờ mình cần phải ngẩng cao đầu và tự tin.” Cô bước xuống cầu thang và bắt đầu đi về phía sảnh chính.
Ở phía bên kia của cung điện, Thái Hậu Ginger Blackthorn rời khỏi phòng và bước đi đầy kiêu hãnh. Bà đeo đôi bông tai màu hồng ngọc, chúng rất hợp với mái tóc và bộ váy rực lửa của bà. Chiếc vương miệng trên đầu bà bắt đầu có cảm giác rung lắc, nhưng thay vì sửa nó lại thì bà lại nâng cao cằm để giữ thăng bằng, trên môi bà nở một nụ cười tự tin.
“Mọi người đã đến sảnh chính chưa?” Thái Hậu hỏi.
“Tôi nghe nói vua William và phu nhân Sophia đã đi cách đây 20 phút trước, mặc dù không phải các hoàng tử và công chúa đều đến.” Người hầu gái bên trái trả lời.
Thái hậu thở dài, “Có vẻ như các cháu của ta đang cố gắng cạnh tranh với ta khi đến cổng chính. Món quà mà Aziel mang đến hôm qua đâu?”
“Tôi sẽ lấy ra ngay thưa Nữ Hoàng.” Người hầu gái cúi đầu thật sâu.
“Còn ngươi, mang quyền trượng và áo khoác làm bằng lông gấu lại đây. Sẽ thật đáng tiếc nếu hôm nay ta chết vì có quá nhiều việc phải làm.”
Hai người hầu cố gắng rời đi nhanh để thực hiện yêu cầu của Thái Hậu, khi nghe thấy tiếng bước chân của họ xa dần, bà lẩm bẩm: “Ta nghĩ đi dạo một chút cũng được. Chúng sẽ không bắt đầu buổi lễ mà không có sự hiện diện của ta đâu.”
Khi Thái Hậu bước đi sang một hành lang khác, bà nhìn xuống váy của mình và vương miệng bị trượt xuống. Khi cố gắng để đỡ nó, lưng của bà bị đau và khó có thể đứng thẳng trở lại.
“Ow! Cái lưng già nua của ta.” Thái hậu nhăn mặt.
Anastasia đang cố gắng tìm đường để đi vào sảnh chính, cô bước vào hành kang và bắt gặp ai đó. “Aa...” người phụ nữ rêи ɾỉ trong đau đớn , và khi Anastasia bước đến gần hơn, cô nhận ra đó chính là Thái Hậu. “Cái lưng chết tiệt này!” cô nghe thấy tiếng bà chửi rủa.
Anastasia tự hỏi liệu cô có nên quay lại và chạy trốn khỏi đó không nhưng có vẻ như người đó đang bị đau và không có ai khác ở xung quanh. Anastasia nhanh chóng bước tới chỗ Thái Hậu và nói,
“Nó có thể đau một chút, xin hãy chịu đựng một chút.”
Mắt của Thái Hậu mở to ngạc nhiên khi cảm thấy có người đặt tay lên vai và eo của bà, giật mình hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Tôi sẽ làm nhanh thôi.” Anastasia nói và kéo Thái Hậu đứng thẳng lại.
“Lưng của ta gãy mất! Ôi...Bây giờ thì ta thấy đỡ hơn nhiều rồi!” bà quay sang người đã cứu mình.
Anastasia nhặt chiếc vương miệng lên , đưa lại cho Thái Hậu, “Nữ hoàng của tôi. Hãy tha thứ cho tôi vì đã không nói trước khi đến gần người.”
“Hãy ngẩng đầu lên đi cô gái.” Thái Hậu ra lệnh và lấy lại chiếc vương miệng đội lên đầu. Đôi mắt bà nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ, và cảm thấy hài lòng. Ngay cả khi đang đeo khăn che mặt, bà vẫn có thể nhận thấy rằng cô ấy thật xinh đẹp. ”Nếu không có cô, tôi đã bị mắc kẹt ở đó khá lâu đấy.”
Anastasia lịch sự trả lời: “Tôi đã may mắn đi ngang qua và nhìn thấy người. Tôi rất vui khi được giúp đỡ người.”
Thái Hậu mỉm cười sau khi liếc nhìn bàn tay và thấy rằng chúng không đeo nhẫn của cô gái. Đột nhiên, một tiếng bước chân đang tiếng gần đến và đó là vị tướng thân cận của Thái Hậu đến tìm bà.
“Thưa Nữ Hoàng của tôi!”, bà nhìn về phía vị tướng và nói: “Ngươi ổn chứ Aziel. Ta đang nói chuyện với cô gái đã giúp đỡ ta...” Thái Hậu nhận thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt của vị tướng và khi bà quay lại thì Anastasia đã biến mất, “Hả? Cô ấy đi đâu rồi?”
“Ai vậy, thưa Nữ hoàng.” Aziel hỏi và nhìn vào khoảng trống.
Thái Hậu nhìn chằm chằm về phía hành lang và nói: “Có vẻ như năm nay là một năm đầy hứa hẹn đó, Aziel.”
Có vẻ như bà ấy đang bận mai mối cho các cháu của mình, vị tướng nghĩ thầm.