Vào ban đêm, nhiệt độ ở vương quốc Versailles giảm xuống rất lạnh và mọi người đều ở trong phòng của mình. Những người có địa vị cao thì đắp tấm chăn bông dày rất ấm áp, còn những người thuộc tầng lớp thấp hơn như người hầu thì dùng những tấm ga trải giường mỏng quấn quanh người, điều đó khiến họ ngủ không thoải mái.
Trong khu vực của người hầu, hôm nay Anastasia ngủ sớm hơn những ngày khác vì tối nay cô cảm thấy mệt mỏi và không có tâm trạng để cầm miếng than lên vẽ.
Với sự im lặng bao trùm xung quanh, Anastasia chìm vào giấc ngủ sâu và mơ về điều mà trái tim cô hằng mong ước.
“Anna?” Giọng của cha cô vang lên.
“Con đang ở sau nhà nè cha ơi!” Anastasia trả lời trong lúc đang phơi quần áo mà cô đã giặt ở bờ sông.
Anastasia vắt chiếc váy lên sợi dây, cha cô bước ra và nói: “Đây rồi! Ta đã mang về những quả mận mà con thích. Những quả mận nhỏ màu tím, chúng trông giống hệt như hồi con và chị con lúc nhỏ.”
Mẹ cô bước ra sau, “Anna vào nhà thôi con,Mary nói rằng con bé đang cần con giúp đỡ, chúng ta không thể đến buổi lễ trễ được.”
“Dạ mẹ”, Anastasia đổ nước trong xô ra ngoài và bước vào ngôi nhà xinh xắn, ấm áp của họ. Cô lau tay rồi đến gõ cửa phòng chị gái, khi cô xoay tay nắm cửa ánh mắt cô bắt gặp người chị của mình đang mặc một chiếc váy trắng đơn giản. “Chị trông thật xinh đẹp, Mary à! Em rất hạnh phúc khi chị cưới được người đàn ông mà chị yêu.” Anastasia nói và ôm lấy chị gái mình.
Mắt Marianne ươn ướt và cô mỉm cười, "Chị cũng hạnh phúc, Anna à. Chị không thể tin được ngày này cuối cùng cũng đến" Cô kéo Anastasia đến trước tấm gương dài và nhận xét, "Nhưng đã đến lúc dành cho em rồi. Nhìn này" Chị gái thúc giục Anastasia.
Khi Anastasia quay lại nhìn vào gương, cô nhận thấy Marianne biến mất, để cô lại một mình trong căn phòng tối. Chiếc gương chợt vỡ thành nhiều mảnh, cô đưa tay lên che mặt.
"Anastasia."
Cô nghe thấy ai đó thì thầm tên cô từ xa, và nó vang vọng đến đó.
"Đã đến lúc con phải về nhà rồi" giọng nói đó nói với cô ấy.
"Cha?" Anastasia gọi cho cha cô nhưng không nhận được phản hồi. Bóng tối che phủ đôi mắt cô bắt đầu tan đi và giờ thì cô đang đứng trên một hành lang vắng vẻ. Môi cô lại mấp máy, "Cha ơi?"
Anastasia bước đi trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo bằng đôi chân trần. Đôi mắt cô nhìm ngọn đuốc được gắn trên tường, nó có vẻ bụi bặm và lạnh lẽo, như thể đã nhiều năm rồi nó chưa được thắp sáng. Nhìn khung cảnh xung quanh, không mất nhiều thời gian để cô nhận ra nơi này giống với Cung điện Blackthorn.
Khi bàn tay chạm vào bề mặt tường, cô nhăn mặt vì đau và cảm giác đau đớn là thật. Không thể nào được... Cô không còn mơ nữa phải không?
"Không, nó không thể nào là thật được" Anastasia lẩm bẩm. Nhưng rồi cô nhớ lại điều gì đó mà Marianne đã nói với cô.
"Ở đây không có ai cả. Em có thể hát khi chúng ta ở một mình và khi không có ai ở xung quanh. Chị nghe nói phía tây cung điện đã không được sử dụng và không được đυ.ng tới trong nhiều năm."
Phía tây của cung điện là một phần của trung tâm cung điện, đó là lý do tại sao cô chưa nghe nói gì về nó.
"Mình phải trở về phòng trước khi gặp thêm rắc rối nào nữa" Anastasia tự nhủ khi cô không còn mơ nữa. Cô không thể tin được mình đã mộng du đến nơi này.
Đảm bảo rằng tầm nhìn phía trước luôn rõ ràng, Anastasia nhanh chóng đứng dậy. Nhưng trước khi cô kịp rời đi, ánh mắt cô đã dừng lại ở đại sảnh của bốn hành lang, nơi có một khu vườn khô cằn và chính giữa là một bông hồng đơn độc được bao quanh bởi những chiếc gai đen.
Chưa bao giờ nghe hay nhìn thấy thứ gì như thế này, Anastasia bị thu hút bởi nó. Cô tiến lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào những chiếc gai bảo vệ bông hồng khô thành vòng tròn.
"Thật là một điều kỳ lạ" Anastasia lẩm bẩm và cô ấy đi chạm vào nó.
Nhưng đột nhiên, cô nghe thấy những giọng nói và khi cô quay về hướng đó, ngón tay của cô đã chạm vào chiếc gai khiến cô chảy máu. Giọt máu đỏ rơi xuống đất phía dưới bụi gai. Cô nghe thấy giọng của phụ nữ,
“Ta không cần nơi này lúc nào cũng được dọn dẹp, Aziel.”
Anastasia sau đó nghe thấy giọng của một người đàn ông, "Xin thứ lỗi cho tôi, thưa hoàng hậu. Tốt hơn hết là tôi nên lau sàn nhà nếu người ghé qua đây thăm quan."
"Đây không phải là nơi mọi người uống trà. Điều ta cần là không ai được phép bước và chạm vào những gì không được phép."
Anastasia nhanh chóng nắm lấy vạt áo ngủ của mình và trèo lên bục hành lang. Không biết trốn ở đâu khác, cô nhanh chóng tìm được cây cột gần nhất và đứng đằng sau nó.
Tiếng bước chân ngày càng to hơn khi có hai người bước vào, đi dọc hành lang đối diện nơi Anastasia đang trốn. Đó không ai khác chính là Thái hậu và vị thừa tướng thân tín của bà, đi theo sau bà hai bước.
Vị thừa tướng tên Aziel lên tiếng: “Chỉ có ba người hầu vào đây thôi, thưa phu nhân.”
Đôi mắt của Thái hậu nhìn xuống bụi hoa hồng khô, vẫn ở trong tình trạng như lần cuối bà nhìn thấy nó, “Ta nghĩ cũng không tệ nếu chỉ có ba người hầu bước vào đây.”
"Tôi đã đưa ra những chỉ dẫn nghiêm khắc cho người hầu. Không được đến gần bất kỳ cái cây nào hoặc chạm vào bất cứ thứ gì ngoài sàn nhà" Aziel đảm bảo với Thái hậu khi nhận thấy vẻ mặt dữ tợn của bà. “Hoa hồng Blackthorn vẫn an toàn, thưa Nữ hoàng.”
"Bây giờ... trước khi nó khô héo", môi bà mím lại, một cái cau mày xuất hiện trên vầng trán nhăn nheo của bà. "Đã 187 năm kể từ khi lời nguyền giáng xuống Versailles, biến nơi này thành sa mạc. Ngươi có biết rằng cái họ Blackthorn ban đầu bắt nguồn từ một loại cây từng có nhiều khắp vương quốc không?"
"Hoa hồng Blackthorn đã từng được sử dụng như một loại thuốc tiên với số lượng rất nhỏ. Chỉ một số thành viên trong gia đình hoàng gia biết chính xác số lượng cần tiêu thụ. Vì khi uống quá số lượng cần thiết, nó sẽ biến thành thuốc độc và thông tin đó đã lan truyền tới tai những người khác. Nhiều người có tham vọng muốn sống lâu hơn, và họ đã nuốt chửng nó" Hoàng Thái Hậu nhẹ nhàng than thở trước lòng tham của mọi người khi nhìn chằm chằm vào những chiếc gai từ xa. Sau đó bà tiếp tục nói: "Đây là cái cuối cùng, và mặc dù nó đã chết nhưng gia đình ta đã bảo quản nó trong nhiều năm như một báu vật. Đó là lý do tại sao ta không muốn bất cứ ai cố gắng đến gần nó."
Thừa tướng lặng lẽ cúi đầu tuân theo mệnh lệnh của Thái hậu.
Anastasia đang nấp sau cây cột, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Cô cẩn thận lén nhìn bông hồng đen héo úa. Cô chưa bao giờ nghe câu chuyện này trước đây. Nghĩ đến vương quốc đã bị nguyền rủa—cô tự hỏi chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ.
Trong khi Thái hậu và thừa tướng tiếp tục nói chuyện liên quan đến cung điện, Anastasia đang liền cảm thấy mũi mình nhột nhột. Cô nhanh chóng dụi mũi để tránh bị hắt hơi, nhăn mũi nhiều lần, đồng thời cầu xin Chúa cho hôm nay cô đừng gặp thêm rắc rối nào nữa.