Anastasia và Marianne tròn mắt nhìn nhau, những cô hầu gái nhanh chóng cúi đầu cho đến khi hoàng tử Maxwell và Marianne đi khuất.
Hai phút sau, khi đã dọn dẹp hành lang sạch sẽ, Charlotte nhận xét: “Hoàng tử Maxwell đẹp trai quá phải không ? Ngài ấy trong như một hoàng tử thực thụ vậy.”
“Đó là vì ngài ấy là hoàng tử thật mà.” Theresa chỉ ra điều hiển nhiên.
“Không không” Charlotte đến đứng cạnh Theresa và thì thầm, trong khi Anastasia nhìn chăm chăm vào cuối hành lang nơi mà hoàng tử và chị gái cô vừa đi qua. “Xung quanh ngài ấy có một bầu không khí tao nhã. Mái tóc vàng của ngài ấy được chải ngược ra sau hoàn hảo đến mức không có một sợi nào bị rối, và ngài ấy cũng luôn thân thiện với mọi người nữa. Tôi ước gì ngài ấy có thể trở thành vị vua tương lai.”
Theresa trả lời: “Dù hoàng tử có trắng và đẹp trai đến đâu đi chăng nữa, người ta vẫn đồn rằng phu nhân Sophia đã bàn với hoàng đế và nhận được lời hứa rằng con trai cô ấy sẽ là người lên ngôi kế tiếp. Bởi vì cô ấy mới là vợ chính thức mà.”
“Tôi nghĩ bất kì hoàng tử nào cũng sẽ được thi đấu, thay vì phải...” Charlotte đang nói nhưng bị Anastasia đặt tay lên môi ngăn cản. Anastasia giơ tay giải thích:
“Charlotte, tôi nghĩ đây là lúc cô nên chỉ dùng tay để miêu tả thay vì nói bằng lời sẽ khiến chúng ta gặp rắc rối mất.’
Theresa mắng: “Nói xấu chỉ khiến cơn ác mộng trở thành sự thật nhanh hơn.”
“Nhưng không có ai khác ở đây ngoài ba chúng ta, nó rất an toàn. Thấy không” Charlotte xua tay qua lại, sau đó thở dài, “Cô kỹ nữ đó thật may mắn, tôi đã quên tên cô ấy nhưng dù sao cũng thật tuyệt khi được sinh ra với làn da trắng và đôi mắt đẹp như vậy. Và thật may mắn khi được dành thời bên hoàng tử Maxwell, nhưng cô ấy đều giống mấy kỹ nữ khác thôi, đều là gái điếm và ở bên nhiều người đàn ông khác.” Charlotte nhìn Theresa và Anastasia với ánh mắt đầy hiểu biết.
Anastasia không muốn nghe những lời sỉ nhục đó về chị gái mình, mặc dù những của Charlotte là đúng. Mặc dù các phi tần được coi là tài sản duy nhất của nhà vua, nhưng điều đó lại không xảy ra với các kỹ nữ.
“Tôi nghĩ tốt nhất là không nên nói xấu họ vì không phải họ lựa chọn trở thành gái điếm !” Anastasia trả lời.
Charlotte gật đầu: “Cô nói đúng, lần trước khi gặp họ, tôi thấy có vẻ như họ không hề cảm thấy vui. Mặc dù họ được mặc những bộ váy đắt tiền, đeo đồ trang sức và ăn uống ngon hơn chúng ta. Ngay cả người vừa đi qua cũng vậy.”
“Một người có tất cả mọi thứ không có nghĩa là họ hài lòng với cuộc sống đó. Đôi khi họ muốn tìm được sự tự do thực thụ.” Anastasia trả lời bằng tay.
“Tự do sao ? Để làm gì chứ ?”Charlotte chớp mắt nhìn cô.
Anastasia không biết liệu cô có thông cảm cho Charlotte vì đã quên mất mình từng là một người tự do trước khi bị bọn cướp biển dưới quyền của Vizier khác bắt giữ và biến thành nô ɭệ. Cô thấy khó chịu khi mọi người hầu trong cung điện dường như hài lòng với cuộc sống của họ, và có lẽ đó là vì những người xung quanh đã khiến họ tin rằng đó là điều bình thường.
Một lần nữa, họ nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía họ từ đầu bên kia hành lang và ngay sau đó hoàng tử Maxwell xuất hiện, lần này anh đi một mình. Ba người giúp việc nhanh chóng cúi chào chờ anh rời đi, nhưng thay vào đó anh dừng lại trước mặt họ và ra lệnh:
“Ngẩng mặt lên đi.”
Theresa trong lòng mắng Charlotte, nheo mắt nhìn tấm thảm trên sàn rồi cùng hai cô hầu gái trẻ ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh của Hoàng tử Maxwell di chuyển từ người hầu này sang người hầu khác trước khi dừng ở Anastasia.
Mặc dù Anastasia là một cung nữ, một người phụ nữ thuộc tầng lớp người hầu trong cung điện, nhưng cô ấy đã nhanh chóng nổi bật khi không có kỹ nữ nào ở cùng phòng với mình. Làn da màu ô liu mang lại sự ấm áp cho đôi mắt nâu đặc biệt của cô. Cô nhanh chóng hạ mắt xuống sau khi nhận thấy hoàng tử đang nhìn mình.
Hoàng tử Maxwell hỏi: “Các cô có nhìn thấy mẹ ta vào sáng nay không ?”, ba cô hầu gái lắc đầu. “Ta hiểu rồi, nếu các cô thấy thì hãy báo với bà ấy là ta đang tìm bà ấy nhé.”
“Vâng thưa hoàng tử.” Hai cô hầu đồng thanh trả lời, và hoàng tử nhận ra rằng người thứ ba không trả lời.
Hoàng tử Maxwell nói với Anastasia : “Cô không biết rằng cô cần phải trả lời khi hoàng gia yêu cầu sao ?”
Charlotte đã nhanh chóng đến giúp bạn mình. Giọng nói xen lẫn sự háo hức, cô giải thích: "Hoàng tử Maxwell, thứ lỗi cho tôi vì đã nói khi chưa được cho phép. Nhưng cô ấy bị câm và không thể nói được.”
Hoàng tử Maxwell khẽ gật đầu và lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc”. Sau đó anh ta mỉm cười đáp lại những người giúp việc và bước ra khỏi hành lang.
Sau khi nói chuyện với hoàng tử, Charlotte trở nên ngây ngất và nở một nụ cười mơ màng.Còn Anastasia quay lại nhìn phía bên kia của hành lang, đúng lúc đó cô nhìn thấy chị gái mình, người đứng sau bức tường và ra hiệu cho cô.
Anna nhặt xô nước và tấm vải lên và ra hiệu cho Theresa biết: “Em sẽ lau cửa sổ phía bên kia hành lang.”
Theresa thắc mắc, và cô ấy gật đầu nói : “Charlotte và chị sẽ hoàn thành phần này.”
Khi Anna đến , cô không tìm thấy chị gái mình. Cô tiếp tục bước đi cho đến khi bị kéo vào một căn phòng, và cửa phòng lập tức đóng lại.
“Mary!” Anastasia đặt cái xô và tấm vải xuống sàn. Cô ôm chầm lấy chị gái mình.
Marianne ôm Anastasia với một nụ cười. Đã hai tuần trôi qua kể từ lần cuối họ nói chuyện với nhau.
“Em có khỏe không ?” Khi cô đưa tay nắm lấy tay em gái mình, cô cảm thấy những vết chai trong lòng bàn tay của em ấy và nhìn tay Anastasia với vẻ buồn bã, “Tay của em...”.
“Nó hoàn toàn ổn và không đau chút nào cả chị à.” Anastasia rút bàn tay chai sạn ra khỏi Marianne và nói, “Nếu chị thấy tay và chân của Theresa, so với chị ấy thì của em chẳng sao cả.”
Marianne vẫn nhăn mặt và nói: “Chị sẽ hỏi bà Minerva xem có cách nào làm giảm nó đi không, có lẽ sẽ có thuốc.”
Marianne ước gì cô có thể giúp Anastasia, vì cô không thích những vết chai trên tay em gái mình. Nếu có thể, cô đã có thể đổi cuộc sống với em. Nhưng không có gì đẹp đẽ trong cuộc đời của một kỹ nữ. Cô không muốn em gái mình phải trải qua điều đó.
“Chị đừng lo lắng vô cớ nữa.” Anastasia nắm tay Marianne và bước tới chiếc bàn nơi có những bông hoa nhỏ được cắm trong bình. “Em không biết là chị và hoàng tử Maxwell lại nói chuyện với nhau đó.”
Anastasia thấy Marianne mỉm cười khi nhắc đến tên của hoàng tử, mặc dù họ là những người duy nhất đang ở trong phòng nhưng Marianne vẫn thì thầm: “Cho đến ngày hôm qua thì vẫn không, lí do là vì Irene.”
Irene là kỹ nữ nổi tiếng một thời của cung điện hoàng gia, nơi đàn ông đổ xô đến để tặng quà cho cô. Nhưng đúng như dự đoán, năm tháng trôi qua, tuổi trẻ và sự quyến rũ cuối cùng cũng rời bỏ cô. Cô bị đẩy sang một bên và được thay thế bởi những kỹ nữ trẻ hơn, những người được săn đón nhiều hơn.
“Chờ đã, có phải cô ấy là người đã cố chạy trốn khỏi cung điện không ?” Anastasia hỏi với vẻ mặt sửng sốt.
“Em cũng nghe nói về chuyện đó rồi sao ??” Marianne hỏi.
Trong những năm hai chị em lớn lên trong cung điện Blackthorn, dù không cùng địa vị nhưng họ vẫn cố gắng bí mật gặp nhau để đảm bảo rằng đối phương vẫn ổn, đồng thời chia sẻ những điều về cuộc sống của họ.
Anna biết đến cô kỹ nữ tên Irene không phải vì sự nổi tiếng của cô ấy mà vì ngay từ đầu, người phụ nữ này đã gây khó dễ cho Marianne.
“Chị Theresa đã kể với em hồi tối hôm qua. Những tin như vậy thường không giấu được lâu và lan truyền khá nhanh. Nhưng cô ấy thực sự đã bỏ trốn cùng với một người hầu sao ?” Anastasia hỏi.
Marianne gật đầu và cau mày nói: “Thật ra đó là một người lính, Irene và người lính đó đã yêu nhau. Họ hẹn nhau ở cảng để cùng bỏ trốn, nhưng không hiểu sao có người lại biết chuyện đó và đã báo cho bà Minerva và đã bắt được hai người họ trước khi ra khỏi cung điện. Người lính đã bị xử tử ngay lập tức.”
Anastasia thở dài vì cho dù Irene có đối xử thế nào với Marianne trong quá khứ đi nữa thì những gì cô vừa nghe thật quá kinh khủng. “Thế còn hoàng tử Maxwell thì sao.”
“À, đúng rồi. Chị đã ở gần đó khi hoàng tử Dante chặt đầu người lính... vì máu chảy quá nhiều nên chị bị choáng và hoàng tử Maxwell đã đưa chị quay về phòng.”
Anastasia cảm thấy choáng váng sau khi nghe tên hoàng tử Dante. Anh ta đã chém đầu người lính ngày hôm qua sao? Bàn chân cô trở nên lạnh ngắt, vậy ra anh ta thực sự tàn nhẫn như mọi người nói.
“Ngài ấy gϊếŧ người lính chỉ vì cung điện mất đi một kỹ nữ thôi sao ?” Anastasia cảm thấy khó chịu.
Marianne lắc đầu, “Hoàng tử Maxwell nói rằng chuyện đó không liên quan gì đến Irene, có thể đó là sai lầm thứ hai của người lính. Sai lầm thứ nhất là việc anh ta không trung thành với gia đình Blackthorn, và anh ta còn làm việc dưới quyền của hoàng tử Dante.”
Những sự cố như thế này càng khiến Anastasia lo lắng và cô nghĩ rằng Marianne cũng vậy. Cô biết cuộc sống của họ có thể thay đổi trở nên tốt hơn hoặc tồi tệ hơn còn tùy thuộc vào sự thành công hay thất bại của kế hoạch trốn thoát mà cô đưa ra.
Anastasia đưa tay ra nhặt một bông hoa, cô nhẹ nhàng xoay nó giữa các ngón tay và nói: “Hôm qua em đã đến chợ.”
“Em đã làm thế à? Chị rất vui vì...Khoan đã, cuộc sống ở đây cũng không tệ, em không nghe chị nói gì về Irene và người lính à ?”
“Ý chị là gì, Mary. Chị nói rằng đây là cuộc sống mà chị muốn.” Anastasia nhíu mày.
Marianne cảm thấy mâu thuẫn với lời nói của em gái, cô trả lời: “Chị thà để em sống ở nơi mà chị có thể nhìn thấy em, còn hơn là bị trừng phạt hoặc mất nhau mãi mãi.”. Cô nhìn bông hoa trên tay em gái , nhẹ nhàng mỉm cười: “Lâu rồi không nghe em hát, chị nhớ hồi nhỏ em đã từng rất khó khăn để giữ im lặng vì em luôn muốn hát.”
Anastasia nhớ lại và mỉm cười, “Thật tốt khi em đóng vai một người câm. Nó đã giúp em ngừng hát, theo một cách nào đó thì điều này cũng tốt.”
Có những Marianne ước gì mình đã nói điều khác trước mặt Hoàng Thái Hậu, nhưng cô đã nói điều đầu tiên xuất hiện trong đầu mình và có lẽ đó lời nói dối hay nhất lúc đó. Cô nghĩ rằng em gái cô rất nhớ việc hát cùng cha mẹ,
“Ở đây không có ai cả. Em có thể hát khi chúng ta ở một mình và khi không có ai ở xung quanh. Chị nghe nói phía tây của cung điện đã không được sử dụng trong nhiều năm.”
Anastasia nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa, cô hằng giọng làm Marianne mỉm cười. Sau đó Anastasia hé môi cất lên giọng hát ngọt ngào: (Khúc này đang hát nên tui hông dịch nhoa mấy bà).
“Everyone aims to be you, who is up in the stars,
not knowing what you went throught in the wars.
They are green,
not knowing what you had to sustain.
Thinking it has been a meadow. When only the one that knows your pain is shadow... that follows you in the silence of your pain is me...
I hope you remember that i will always be by your side, no matter what road you choose.”
Bông hoa mà Anastasia chuyển động theo tiếng hát của cô, đó là một khả năng được di truyền lại từ gia đình Flores mà chỉ số ít người sở hữu. Đây là một trong những bí mật mà hai chị chia sẻ với nhau trong cung điện.
“Giọng hát của em là ngọt ngào nhất và nó vẫn còn tác dụng. Thật tuyệt vời.” Marianne khen ngợi em gái mình.
“Em nên đi rồi.” Anastasia đặt bông hoa trở lại bình và nói.
“Hãy nhớ giữ gìn sức khỏe nhé Anna.” Marianne nói .
Anastasia gật đầu, “Chị cũng vậy nhé.”. Khi cô đi tới cửa, quay đầu lại và nói, “Mary, em sẽ tìm cách để chúng ta rời đi và không bị bắt.”