Chương 43:

Nhìn thấy vẻ mặt của người mình ghét đột nhiên cứng đờ, Trình Mộng Đình miễn cưỡng duy trì biểu cảm trên mặt, trong lòng suýt chút nữa đã cười chết.

Đây đúng thật là gϊếŧ người không dao.

Lâm Duyệt Giai đến đây để khoe mẽ, nhưng đối phương gần như không nhớ rõ cô ta là ai, chỉ là một đòn nói giảm nói tránh, lại hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của cô ta.

Sự coi thường như vậy mới là điều khó chịu nhất.

"Còn gì nữa không? Chúng tôi còn chưa chụp xong ảnh tốt nghiệp."

Diệp Hàm thản nhiên nói, khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, hiển nhiên đã coi Lâm Duyệt Giai là một người hoàn toàn xa lạ.

Chiều cao của Diệp Hàm là 170cm, trong khi Lâm Duyệt Giai còn chưa đến 160cm, lợi thế chiều cao như vậy thì khi nhìn từ trên xuống sẽ mang lại cảm giác áp bách, cùng với sự xa cách trong lời nói của cô khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, cảm giác áp bách cũng tăng lên gấp nhiều lần.

Lâm Duyệt Giai sắc mặt tái nhợt lùi lại một bước.

Vừa nhắc đến chuyện tốt nghiệp, cô ta lại cảm thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, đều đang nhìn cô ta với vẻ kỳ quái.

Mọi người ở đây đều mặc đồng phục cử nhân, ngoại trừ cô ta…

Sự tự tin ban đầu đã không còn, Lâm Duyệt Giai kéo váy lên, sau đó hít một hơi thật sâu:

"Không có gì, tôi chỉ đến... để nói với cô một tiếng thôi."



Lâm Duyệt Giai cứng đờ đi được một đoạn đường, quay lại nhìn Diệp Hàm như vì sao sáng được mọi người bao quanh, cô ta không nhịn được mà nắm chặt hai tay ở sau lưng.

Vừa rồi chỉ thoáng nhìn, Lâm Duyệt Giai đã thấy chiếc vòng cổ xa xỉ trên cổ đối phương, nếu như không lầm thì nó có giá hơn 30000 đồng.

Không biết là của bạn trai hay người theo đuổi nào tặng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Duyệt Giai bèn khó chịu như bị kim đâu.

Lương Thành chưa bao giờ tặng cô ta món quà nào đắt tiền như vậy, có đôi khi cô ta còn không biết bây giờ bọn họ có tính là đang yêu đương hay không.

Dường như kể từ đêm đó, mọi thứ đã thay đổi và biến thành sự đơn phương hèn mọn nịnh nọt lấy lòng của cô ta.

Một người cứ nhượng bộ còn người kia thì không quan tâm, tạo nên mối quan hệ bất thường như hiện tại.

Nhưng bây giờ Lâm Duyệt Giai chỉ có thể nắm chặt đối phương vì đây là cơ hội duy nhất của cô ta.

Chuyên ngành học của Lâm Duyệt Giai không được ưa chuộng, lại còn bảo lưu thêm một năm, sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ khó tìm được việc làm. Cho dù tìm được, lương tháng 3000 đồng thì có ích gì chứ?

So với chiếc vòng cổ mà Diệp Hàm đang đeo, cô ta có tích góp tiền lương cả năm trời thì cũng không đủ để mua.

Lâm Duyệt Giai đôi khi thực sự cảm thấy cuộc đời rất không công bằng.

Cô ta chẳng có gì cả! Cô ta không có nhan sắc như Diệp Hàm, cũng không có gia thế như Trình Mộng Đình, nhưng cô ta không muốn làm người bình thường.

Lương Thành chính là lựa chọn tốt nhất của cô ta, cô ta sẽ không hối hận.

*

"... Hàm Hàm, để tớ nói cho cậu một chuyện để cậu hả giận."

Trình Mộng Đình lướt xem tin nhắn trong nhóm lớp mấy ngày trước, chỉ cảm thấy vui sướиɠ khi người ta gặp họa, cô ấy cười nói:

"Tớ mới biết nhà Lương Thành sắp phá sản, ha ha ha ."

"Nghe nói tất cả thẻ tín dụng của Lương Thành đều bị khóa, mấy chiếc xe hơi sang trọng dưới tên anh ta cũng đang được bán đấu giá. Nhà Lương Thành cũng đang vội vàng tìm ‘đối tượng liên hôn’ cho anh ta.”