Chương 90: Phiên ngoại 4: (Canh hai)

Cậu ta vừa dứt lời, đầu dây bên lâm vào im lặng. Không bao lâu sau, Nhậm Quang nghe thấy người đàn ông dường như đang cười, tiếng cười rất khẽ, không rõ tâm tình, dường như còn mang theo một chút hoang đường.

“Cậu nói, cậu là bạn bạn trai mới của Tang Trĩ?”

“Nghe bạn gái tôi nói, anh luôn gọi điện bám lấy cô ấy?” Giọng điệu của Nhậm Quang không chút dao động, còn rất nghiêm túc nói, “Mặc kệ anh là ai, phiền anh đừng quấy rầy bạn gái tôi nữa. Cảm ơn.”

Nói xong Nhậm Quang liền cúp máy, tiện thể xóa bỏ lịch sử cuộc gọi. Nghĩ nghĩ, cậu ta chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, ác ý kéo số Đoàn Gia Hứa vào danh sách đen.

Điều kiện nhà vệ sinh công cộng không tốt, mùi cực kỳ khó ngửi.Tang Trĩ cố nén cơn buồn nôn xông lên cổ họng, đi vào rửa mặt. Ban nãy ngồi nên không cảm thụ gì nhiều, đến khi đứng dậy mới cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Trên người cũng có chút ngứa ngáy.

Cô cúi đầu, phát hiện trên cánh tay dần xuất hiện những nốt mẩn đỏ nho nhỏ.

Tang Trĩ hít một hơi thật sâu.

Hôm nay giẫm phải vận cứt chó gì thế này.

Tang Trĩ thật sự không muốn quay lại. Cô rút khăn giấy ra lau mặt, nhân tiện lục ví tiền, muốn lên wechat thông báo qua với Trương Bình.

Lại không thấy điện thoại đâu.

Cô khựng lại, mở túi xách ra kiểm tra, vẫn không tìm thấy điện thoại.

Lúc này Tang Trĩ mới nhớ ra, hình như cô đặt điện thoại trên bàn ăn rồi. Trong lòng khó chịu kinh khủng, cô gắng gượng bình phục tâm trạng, quay lại quán ăn khuya.

Trên bàn đã bắt đầu trò chơi mới.

Tang Trĩ liếc mắt một cái đã nhìn thấy điện thoại của mình ở trên bàn, cầm lên. Cô đi đến bên cạnh Trương Bình, với một câu “chúc mừng sinh nhật”, rồi lại báo mình bận việc nên phải về sớm.

Trương Bình cũng thấy rất có lỗi, nhỏ giọng nói: “Người kia mình cũng không quen, là bạn của mình dẫn theo. Chuyện hôm nay thật sự xin lỗi cậu, hôm khác sẽ mời cơm cậu nhé.”

Tang Trĩ khẽ mỉm cười: “Không sao đâu, hôm nay là sinh nhật của cậu, đừng để trong lòng.”

Chú ý đến tình hình bên này, Nhậm Quanh ngân giọng: “Đàn chị phải đi sao? Đừng vậy chứ, tôi chỉ đùa giỡn chút thôi mà, không có ý gì đâu.”

Tang Trĩ làm như không nghe thấy, chào tạm biệt với mọi người.

Nhậm Quang vẫn bám dai như đỉa: “Đàn chị, chị thế này khiến cho tôi khó xử lắm đấy.”

Trương Bình vỗ vỗ bàn: “Này, đủ rồi đó.”

Trong phòng vẫn rất ồn ào, Tang Trĩ đi ra ngoài.

Cô nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, tiếp theo đó truyền đến giọng nói của Nhậm Quang: “Chị, đừng tức giận chứ. Chị nhìn xem mọi người đều trách tôi đấy.”

Tang Trĩ kìm nén cơn nóng nảy: “Cậu vào đi.”

“Trễ thế này rồi, để tôi đưa chị về vậy.” Nhậm Quang nói tiếp: “Xem như là nhận lỗi với chị đi.”

“Không cần.”

Lời vừa dứt, Nhậm Quang bất thình lình túm lấy cánh tay của cô, thân thiết nói: “Chị, không phải chị uống nhiều quá rồi đấy chứ, đến cả đứng còn không vững này? Tôi đỡ chị nhé.”

Tang Trĩ hất mạnh tay cậu ta ra.

Động tác rất mạnh, tựa như chạm phải thứ gì cực kỳ dơ bẩn. Tang Trĩ lui về sau một bước, cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, gằn từng chữ một nói: “Cậu nghĩ cậu là cái thứ gì?”

Nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng cậu ta không đổi.

“Cậu có biết câu ‘tự mình biết mình’ viết thế nào không? Điều kiện của cậu ấy à—–” Tang Trĩ quét mắt nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, đáy mắt còn mang theo vài phần châm biếm, “Ai cho cậu mặt mũi thế?”

“Không nhìn được điều kiện của tôi? Vậy thì thử cái khác đi.” Ánh mắt của Nhậm Quang cũng lạnh tanh, kéo cô vào trong ngực, dùng giọng mũi nói, “Sảng khoái thật.”

***

Mấy ngày nay Đoàn Gia Hứa phải làm việc thâu đêm mới có thể hoàn thành dự án. Anh mệt mỏi đến cực điểm rời công ty, nhà còn không kịp về đã trực tiếp đến sân bay, lên máy bay rồi mới ngủ bù.

Trước đó vẫn chưa xác định được có thể đến hay không, nên Đoàn Gia Hứa không nói trước với Tang Trĩ. Lúc này muốn tặng cho cô sự mừng rỡ, xuống máy bay mới gọi điện thoại cho cô.

Sau đó biết được cô đang ở ký túc xá.

Trước sau vẫn dưỡng sức khỏe lắm, giờ này chắc bạn nhỏ chuẩn bị đi ngủ đây mà.

Nghĩ đến lát nữa thôi là có thể gặp được cô, tâm trạng Đoàn Gia Hứa vô cùng tốt. Đi tới dưới lầu ký túc xá, anh lại gọi điện thoại cho cô.

Điện thoại thông, vừa muốn gọi cô xuống ăn cơm

Ngoài dự tính, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một chàng trai.

Giọng điệu lỗ mãng, nghe còn rất trẻ trâu, còn bảo Tang Trĩ là bạn gái cậu ta, chuyện nực cười này không có chút gì là đáng tin cả.

Sau đó liền cúp điện thoại.

Đoàn Gia Hứa không hề tức giận, chỉ cảm thấy vừa buồn cười lại hoang đường.

Nhưng khi Đoàn Gia Hứa gọi điện thoại lại cho Tang Trĩ lần nữa, phát hiện không thể gọi được, cảm xúc của anh ngày một xấu đi. Cô nhóc này, vừa nãy trong điện thoại nói với anh là chuẩn bị đi ngủ rồi.

Không đến một tiếng sau, người nhận điện thoại lại là một chàng trai.

Vậy nên ngay từ đầu, nói ở trong ký túc xá, phỏng chừng là nói dối rồi.

Thật ra Đoàn Gia Hứa cũng có thể đoán được lý do.

Hẳn là sợ anh lo lắng, cho rằng ở gần trường sẽ không có chuyện gì xảy ra nên dứt khoát nói dối anh, muốn để anh ở Nam Vu có thể an tâm làm việc.

Đoàn Gia Hứa vô cùng tin tưởng Tang Trĩ.

Nhưng anh không tin người khác.

Người nhận điện thoại kia khiến anh bất an và không thoải mái chút nào.

Nhưng bấy giờ lại không liên lạc được với Tang Trĩ, cũng không biết cô đang ở nơi nào.

Cảm xúc bất an càng thêm chất chồng.

Đoàn Gia Hứa mím chặt môi, vào danh bạ tìm số của bạn cùng phòng Tang Trĩ là Ninh Vi, gọi đi. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, nghe có vẻ thật sự không tin được anh sẽ gọi đến, ngập ngừng nói: “Chào anh.”

“Ngại quá, khuya như vậy còn làm phiền em.” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh không thể liên lạc được với Tang Trĩ nên có hơi lo lắng. Em có biết cô ấy đi đâu không?”

“A? Cậu ấy có nói đến tham dự sinh nhật một người bạn.” Ninh Vi nói: “Nhưng không nói đi đâu cả.”

“Được, cảm ơn em.”

“Bình thường đều tụ tập gần trường thôi ạ, không đi quá xa đâu. Anh cũng đừng sốt ruột quá, đều là bạn bè cả nên sẽ không có chuyện gì đâu. Để m hỏi thăm giúp anh.”

Đoàn Gia Hứa lại nói cảm ơn. Cúp điện thoại, anh ra cổng trường. Nghĩ đến lời của Ninh Vi, ra khỏi cổng anh liền đi đến mấy cửa hàng gần đó tìm.

Tìm trong mù quáng và không bình tĩnh.

So với lời của tên kia, Đoàn Gia Hứa lo lắng cho tình hình của Tang Trĩ lúc này hơn. Trước nay cô cũng chưa từng đưa điện thoại cho người khác, càng không để người khác nói những lời làm tổn thương anh.

Hơn nữa bây giờ cũng không còn sớm.

Quán ăn đêm gần trường đại học Nghi Hà, nói nhiều không nhiều, nhưng tuyệt không ít. Đoàn Gia Hứa tìm một hồi, chẳng khác nào đang mò kim dưới biển, không chút manh mối.

Mí mắt phải của anh giật liên tục.

Lúc Đoàn Gia Hứa còn muốn tiếp tục đi tìm thì điện thoại rung lên, có tin nhắn bên wechat.

Ninh Vi gửi cho anh một cái định vị.

Là một quán ăn khuya.

Cùng lúc đó, Đoạn Gia Hứa cũng tìm thấy Tang Trĩ ở cách đó không xa. Cô bị một tên con trai túm lấy cánh tay, nhanh chóng giật mạnh ra khỏi, miệng cô mấp máy liên tục, toàn thân đầy gai nhọn.

Tên con trai như bị chọc tức, lại tiếp tục kéo lấy cánh tay cô, ôm cô vào trong ngực, nói câu gì đó.

Rõ ràng là bị quấy rối.

Đoàn Gia Hứa vừa thở phào nhẹ nhõm xong, lại vì tình trạng của Tang Trĩ mà cơn tức giận bùng nổ trong nháy mắt. Lý trí ngày thường vào khoảnh khắc này hoàn toàn biến mất, ánh mắt anh thâm trầm như cố kìm nén tâm tình, sải bước thật nhanh về hướng đó.

***

Lời này của cậu ta chẳng khác gì là quấy rối tìиɧ ɖu͙© cả.

Tang Trĩ cố gắng thoát khỏi cậu ta, dùng hết toàn lực nâng tay ban cho cậu ta một cái bạt tai.

Đầu Nhậm Quang bị đánh đến nghiêng sang một bên, liếʍ liếʍ khóe môi. Môi cậu ta khẽ mở, nhanh chóng nhìn Tang Trĩ, trong mắt vẫn còn bất ngờ, rồi sau đó, cũng giương tay lên.

Giây tiếp theo, bên cạnh Tang Trĩ bỗng xuất hiện một người đàn ông. Cao lớn lại cường tráng, trên mặt không chút biểu cảm, vừa đến liền đá một cái vào bụng cậu ta.

Thậm chí Nhậm Quang còn chưa kịp phản ứng gì. Cậu ta không phòng bị, rêи ɾỉ mấy tiếng, theo lực đạo lùi về sau mấy bước, té lăn trên mặt đất.

Sau đó, Đoàn Gia Hứa quay đầu lại nhìn Tang Trĩ. Anh quan sát nét mặt của cô, từng vị trí cơ thể bị lộ ra bên ngoài, nhẹ giọng hỏi: “Cậu ta có đánh em không?”

Không biết vì sao anh đột nhiên lại xuất hiện ở đây, nhưng tinh thần Tang Trĩ trong nháy mắt liền thả lỏng hẳn, run rẩy trả lời..

“Không có.”

Đoàn Gia Hứa nhìn chằm chằm vào cánh tay của cô: “Tay bị sao thế này?”

Tang Trĩ hít hít mũi: “Dị ứng.”

“Ra ngoài chờ anh.” Đoàn Gia Hứa sờ sờ đầu cô, trấn an: “Đừng sợ.”

Nói xong, anh đi đến ngồi xổm cạnh Nhậm Quang.

Mới vừa rồi Đoàn Gia Hứa sử dụng lực không hề nhỏ, đến bây giờ Nhậm Quang vẫn chưa đứng lên được, ôm bụng thở hổn hển. Anh nhìn chằm chằm Nhậm Quang, khóe môi chậm rãi cong lên, thờ ơ nói: “Bạn học, cậu ăn hϊếp ai đó.”

Nhậm Quang nổi nóng, giơ chân lên đá anh: “Mẹ kiếp, mày bị điên à.”

Đoán được động tác của cậu ta, Đoàn Gia Hứa đạp thẳng vào chân cậu ta. Anh vẫn đang cười, đôi mắt cong cong thành vầng trăng khuyết, nhìn thoáng qua trông rất dịu dàng. Nhưng hành động này cùng với biểu cảm trên mặt hoàn toàn không phù hợp.

Nghe được tiếng kêu đau đớn của cậu ta, Đoàn Gia Hứa mới chậm rãi dời chân, túm tóc cậu ta đè xuống nền nhà, hỏi lại một lần nữa.

“Mày ăn hϊếp ai đấy?”

Xung quanh có người vây lại xem, đa số là sinh viên. Ông chủ trong quán nghe được tình hình, vội bước ra khuyên can, sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn của mình.

Trương Bình cũng đi ra. Cậu nhận ra Đoàn Gia Hứa, sợ lát nữa sẽ bị gọi cảnh sát, nhịn không được lên tiếng: “Anh, bỏ qua đi.”

Đoàn Gia Hứa dường như không nghe lọt tai bất cứ lời nào khác. Ngày thường anh trông cực kỳ đẹp trai, mềm mại lại bình dị gần gũi. Nhưng lúc ra tay lại không chút lưu tình, gương mặt tràn đầu hung ác, mặt vô cảm lạnh lùng.

Tựa như một thiên thần vừa bò lên từ địa ngục.

Tang Trĩ cũng sợ gặp chuyện không may, lo lắng gọi anh: “Đoàn Gia Hứa.”

Nghe được tiếng cô, động tác của Đoàn Gia Hứa mới khựng lại. Anh rũ mí mắt, buông bàn tay đang túm tóc của Nhậm Quang ra, khẽ cười một tiéng: “Thôi, dọa sợ cô gái nhà tao.”

“……..”

“Còn nữa, nói cho mày biết. Cô gái của tao nếu thật sự muốn chia tay, cũng sẽ không tìm kẻ như mày —–” Đoàn Gia Hứa lau máu dính trên tay mình lên quần áo của Nhậm Quang, hạ giọng, lễ độ nói: “Để nhục nhã tao.”

Vết thương của Nhậm Quang phần lớn chỉ ngoài da. Trông cậu at rõ ràng đã tức đến điên rồi, l*иg ngực phập phồng, cắn răng gằn từng chữ một: “Tao muốn báo cảnh sát.”

Tang Trĩ kéo Đoàn Gia Hứa ra sau lưng mình, dáng vẻ hoàn toàn không sợ lớn chuyện: “Được đấy, tôi còn muốn báo cảnh sát cậu quấy rối tìиɧ ɖu͙© tôi đấy.”

Trương Bình cũng hùa theo nói: “Cậu em, lúc nãy bọn này đều nhìn thấy, là cậu gây chuyện trước.”

Ngay cả đối tượng mập mờ kia còn không đứng về phía cậu ta. Nói cho cùng thì cả tối nay, ai cũng có thể nhìn ra được Nhậm Quang vẫn luôn đeo bám Tang Trĩ không nhả.

Những người khác cũng lên tiếng khuyên can vài câu.

Một cô gái quen biết Nhậm Quang cũng nói: “Đàn chị, chị đi trước đi. Bọn em khuyên nhủ cậu ấy vài câu là ổn thôi.”

Đoàn Gia Hứa thật sự không sợ, thay vào đó lại còn rất hào hứng. Lúc người khác đều bận khuyên nhủ, anh ấy vậy còn chủ động đưa điện thoại di động cho Nhậm Quang: “Mày báo đi.”

Chút vết thương này căn bản không đủ để kết án, nhiều lắm thì chỉ cần bồi thường một ít là qua.

Nhưng Nhậm Quang mới là người cần lo lắng, nếu Tang Trĩ thật sự tố cáo cậu ta tội quấy rối tìиɧ ɖu͙©. Cho dù không lập được bản án, nhưng thật sự truyền đến trường học thì không phải chuyện hay ho gì. Cậu ta nhìn chằm chằm Đoàn Gia Hứa, cổ họng nghẹn ứ không nói được câu nào, thật không cam lòng.

Đành mắng một câu: “Mày điên à.”

“Mày dám làm phiền cô ấy nữa xem.” Đoàn Gia Hứa cười, “Tao thật không sợ ngồi tù đâu.”

Đây là lần đầu tiên Tang Trĩ nhìn thấy Đoàn Gia Hứa tức giận thành cái dạng này. Cô dùng sức lôi kéo anh đi, rõ ràng đã khó chịu vì câu nói của anh: “Không sợ ngồi tù cái gì hả.”

Đoàn Gia Hứa nhìn cô: “Nó quấn lấy em bao lâu rồi.”

“…..” Tang Trĩ sửng sốt, ngẫm nghĩ: “Cchừng một tháng, nhưng một đoạn thời gian trước đó cậu ta không hề xuất hiện nữa.”

Đoàn Gia Hứa cụp mắt, gương mặt vô cảm hỏi: “Tại sao không nói với anh?”

Tang Trĩ thành thật nói: “Sợ anh không vui.”

“Trước kia có ức hϊếp em không?”

“Không.” Sự ấm ức của Tang Trĩ lại một lần dâng lên, khẽ nói: “Em đâu dễ bị ăn hϊếp như vậy đâu.”

“Uống rượu ư?”

“Một ly thôi.” Tang Trĩ nói: “Nhưng mà uống lúc bụng rỗng nên có hơi khó chịu.”

“Ừm.”

Thấy hướng đi của anh không đúng lắm, Tang Trĩ mới hỏi: “Đi đâu vậy anh?”

Đoàn Gia Hứa: “Bệnh viện.”